Viên Cương nhấc ngón tay, chỉ về phía quân sĩ còn tháo dỡ vật tư.
Mọi người nhìn qua, nhất thời minh bạch, một khi vị này rời đi, vạn nhất Sa Hạt không chịu khống chế, vật tư chưa tháo dỡ sẽ bị hư hỏng, sẽ không công vận chuyển xa như thế.
Ngọc Thương lập tức quay đầu lại bàn giao.
“Lệnh bọn hắn tăng nhanh tốc độ, trước tiên lấy vật tư xuống, sau đó chậm rãi vận ra.
“Vâng!
Độc Cô Tĩnh lĩnh mệnh đi truyền đạt.
Sau khi ra lệnh một tiếng, chúng tướng sĩ nhanh chóng c ởi đồ vật trên người Sa Hạt xuống, trực tiếp vứt ở trên đất. Tiếp xúc lâu dài như thế, đã không sợ hãi những quái vật này rồi.
Đợi vật tư trên người Sa Hạt không còn, Viên Cương lại mở ra hai tay.
“Ô!
Sa Hạt nhất thời nóng nảy, tựa như mất đi gò bó, lục tục xoay người, hoặc nhanh hoặc chậm lao vào trong biển cát mênh mông, hoặc trốn vào trong cát biến mất.
Người Tề quốc hai mặt nhìn nhau, cảm thấy rất thần kỳ.
Sau đó Hiểu Nguyệt Các và tam đại phái Tề quốc dồn dập điều động phi cầm cỡ lớn bay lên không, che chở Viên Cương rời đi, có hơn ba mươi con phi cầm cỡ lớn hộ tống.
Cũng không tập trung ở một khối, mà trước trước sau sau phân tán ra, cảnh giác có người tiếp cận...
Nam Châu, trong tĩnh thất tu luyện, Quản Phương Nghi lại tới quấy rầy, Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân tĩnh tọa im lặng.
Quản Phương Nghi đợi một lúc, thử nhắc nhở lần nữa:
“Nhóm nhân mã đầu tiên đã thành công vượt qua, còn phải tiến hành nhóm thứ hai, nếu theo quy mô nhóm đầu tiên mà nói, sẽ phải tiến hành vận chuyển nhiều lần. Ngay cả chúng ta cũng biết tin tức, sợ là Tấn quốc sẽ gây bất lợi cho hầu tử.
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi nói cho ta, ta có thể làm sao? Ta có thể tìm ai bảo hộ hắn? Là Vạn Thú Môn, hay Thiên Hành Tông, hoặc Linh Tông có thể phái người đi, ba phái này đi bảo hộ hắn bình thường sao? Phái một hai người đi hữu dụng sao? Chẳng lẽ muốn Tử Kim Động vì hắn phái ra đại lượng cao thủ đơn độc đối kháng Tấn quốc? Cung Lâm Sách muốn làm cũng không có biện pháp thuyết phục người phía dưới. Nếu ngay cả lực lượng của Hiểu Nguyệt Các cũng không bảo hộ được hắn, phái người Mao Lư Sơn Trang của chúng ta đi hữu dụng sao? Tự mình tìm chết, còn muốn liên lụy người khác chịu chết sao?
Nói đến chuyện này hắn liền có chút tức giận, sự tình điều động Sa Hạt vận chuyển nhân mã, nếu thất bại còn không có chuyện gì, bây giờ thành công lại làm cho hắn căm tức.
Đừng nói hắn, coi như Chung Cốc Tử và Vân Cơ có năng lực bảo hộ cũng không thể phái ra, hai người có thể công khai ra tay sao?
Càng làm cho tâm tình của hắn không tốt là, bên Giả Vô Quần đã thăm dò ra nguyên nhân Phùng Quan Nhi bị giam lỏng, chính là bởi vì Phùng Quan Nhi muốn chạy đi Tần quốc giúp La Chiếu mà bị giam lỏng. Kết quả rất hiển nhiên, Viên Cương tự nhiên va tới, Phùng Quan Nhi không có biện pháp mới cầu Viên Cương.
Cái gì gọi là sợ La Chiếu đi theo gót chân của Điền Chính Ương và Mã Trường An? Khả năng Hiểu Nguyệt Các giết La Chiếu cơ hồ không có!
Nhưng Ngưu Hữu Đạo quá hiểu rõ Viên Cương, một là Viên Cương đáp ứng sẽ đi thực hiện, hai là Viên Cương không làm được sự tình đuối lý, gặp được cơ hội sẽ liều giúp La Chiếu một tay, khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Nữ nhân kia hại huynh đệ hắn, hắn lại còn phải hỗ trợ cứu nữ nhân kia ra, chuyện này là sao.
Một khi Viên Cương thật có gì ngoài ý muốn, còn cứu người? Hắn hận không thể lăng trì nữ nhân kia ấy chứ!
Nhưng nói ngược lại, nếu Viên Cương xảy ra vấn đề, nguyện vọng của Viên Cương, hắn làm hay không làm?
Vì sự tình này làm hắn nghĩ tới nghĩ lui.
“Ài!
Quản Phương Nghi cũng bất đắc dĩ, biết Ngưu Hữu Đạo khó xử, buông tiếng thở dài xoay người rời đi, nhìn ra Ngưu Hữu Đạo đang tức giận, lại nhiều lời làm không tốt sẽ bị mắng.
Nhưng rời đi không bao lâu lại trở về, tay cầm tin tức đưa qua.
“Giả Vô Quần lại hồi âm.
Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận kiểm tra, Giả Vô Quần ở trong thư ý tứ là, muốn đưa Phùng Quan Nhi tới Nam Châu không khó, chuyện nhỏ mà thôi, trực tiếp phái người đi đón là được, chỉ là muốn không hậu hoạn, sợ là phải để Phùng Quan Nhi chịu khổ một chút.
Không hậu hoạn, này vốn là ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, tính của Viên Cương hắn rõ ràng, quyết phải cứu Phùng Quan Nhi ra, không cứu cũng không được, Viên Cương vì Phùng Quan Nhi làm ra loại sự tình này, không kéo nữ nhân kia tới, đây chính là uy hiếp để người khác bóp lấy Viên Cương.
Cái gọi là không hậu hoạn, chính là không muốn Lăng Tiêu Các hoặc người khác có cơ hội lợi dụng nữ nhân này, vì vậy hắn báo tình huống tỉ mỉ cho Giả Vô Quần, Giả Vô Quần quá rõ ràng tình huống Tống quốc, bảo Giả Vô Quần nhìn xem có biện pháp thích hợp gì không.
Vì sự tình của Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo thật rất uất ức.
Xem qua biện pháp của Giả Vô Quần, Ngưu Hữu Đạo cười gằn, hắn cần quan tâm Phùng Quan Nhi có thể chịu khổ sao? Ném thư nói.
“Đi an bài, theo phương pháp Giả Vô Quần nói đi làm!
Quản Phương Nghi chần chờ nói:
“Nhưng ước định của hầu tử và Phùng Quan Nhi là sau khi sự thành mới theo hầu tử đi, như vậy thích hợp sao?
Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng.
“Đầu ngươi nước vào hả? Hầu tử choáng váng, ngươi cũng choáng váng? Chỉ có loại đầu đất như hầu tử mới sẽ cùng người khác ước định sự tình không biết chết sống này! Hầu tử còn có thể sống sót trở về hay không còn không biết, ta không quản bọn hắn có ước định gì, cũng mặc kệ nữ nhân kia có nguyện ý đến không, nói chung trước tiên kéo người tới chỗ ta lại nói! Đi, bảo Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng tự mình đi tiếp người!
Quản Phương Nghi cười khổ, xoay người rời đi.
...
Cách biên giới sa mạc mấy chục dặm, trong một khe đất, một tu sĩ lắc mình rơi vào trong khe.
Trong động tụ tập bảy tám người, nhìn thấy người vào, lập tức có người hỏi:
“Tình huống thế nào?
Người kia nói:
“Đám người Viên Cương đã trở về, đại quân đang chuẩn bị xuất phát, nhưng phạm vi đại quân đề phòng quá rộng, không trung còn có tuần tra đề phòng, căn bản không có biện pháp tới gần dò la tình huống, trước mắt không rõ tình huống của mục tiêu cụ thể.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nhóm người này chính là Tấn quốc phái tới ám sát Viên Cương, tập kết hơn năm mươi cao thủ của Khí Vân Tông, Ma Thiên Tông, Thanh Nguyệt Sơn Trang.
Vì giết Viên Cương, tam đại phái đều phát động một tên Thái Thượng trưởng lão, những người còn lại đều là Kim Đan đỉnh phong.
Thái Thượng trưởng lão Khí Vân Tông Thái Thúc Quảng hỏi:
“Các ngươi thấy thế nào?
Thái Thượng trưởng lão Ma Thiên Tông Thiết Hạo Đông trầm giọng nói:
“Có chút phiền phức, căn cứ Hắc Thủy Đài truyền đến tình báo, thời điểm Tề quốc nghênh tiếp quân Tần, có người tận mắt nhìn thấy tam đại phái Tề quốc và Hiểu Nguyệt Các cùng điều động hơn ba mươi con phi cầm cỡ lớn hộ vệ, cũng chính là nói, ít nhất có hơn trăm cao thủ đồng hành bảo hộ, mà trong quân Tần còn có đại lượng tu sĩ, không dễ xử lý.
Thái Thúc Quảng:
“Lần này chúng ta chuẩn bị hai mươi tấm Thiên Kiếm Phù, chỉ cần nghĩ biện pháp tiếp cận, lập tức không tiếc trả giá đánh giết là được!
Thái Thượng trưởng lão của Thanh Nguyệt Sơn Trang Lư Chinh lắc đầu:
“Phạm vi đại quân đề phòng quá rộng, không cách nào tiếp cận, một khi cường hành tiếp cận, lập tức sẽ bị phát hiện, ngay cả mục tiêu ở đâu cũng không biết, sau khi đả thảo kinh xà vạn nhất không tìm được người, lẽ nào chúng ta phải ở trong tầng tầng binh sĩ giết tới giết lui tìm người sao?
Thái Thúc Quảng:
“Ta không phải ý tứ này. Căn cứ tình báo của Hắc Thủy Đài, bọn hắn ở trong sa mạc đổi Sa Hạt tám lần, còn ở trong sa mạc nghỉ ngơi một đêm, lần này hẳn cũng như vậy. Theo ta thấy, có thể thăm dò tuyến đường bọn hắn tiến lên, nấp dưới sa mạc mai phục, đợi mục tiêu vừa đến, lập tức bốc lên tập kích, lấy Thiên Kiếm Phù oanh tạc, không sợ hắn không chết!
Lư Chinh:
“Xác định tuyến đường dễ dàng, nhưng làm sao xác định vị trí mục tiêu ở trong đại quân? Nếu như chênh lệch quá xa, người ta trốn một chút, sẽ không tìm được.