Thái Thúc Quảng:
“Có thể để người giả bộ thành tu sĩ lịch luyện ở trong Vô Biên Các, lúc nhân mã trải qua, có thể thoải mái dừng lại quan sát, phân biệt rõ vị trí mục tiêu, đúng lúc báo cho. Cũng có thể để người ở trên đường thả ra tín hiệu liên hệ, trong nhiều nhân mã như thế khẳng định có nhãn tuyến của Hắc Thủy Đài, đợi nhân mã nghỉ ngơi ở trong sa mạc, có thể nghĩ cách liên lạc thám tử của Hắc Thủy Đài, chỉ rõ vị trí mục tiêu, lại tùy thời hạ thủ.
Thiết Hạo Đông gật đầu.
“Hạ thủ ở trong sa mạc còn có chỗ tốt, một khi đắc thủ, sợ là đám nhân mã này đi không ra sa mạc được.
Thái Thúc Quảng nhìn những người khác.
“Lư huynh ý như thế nào?
Lư Chinh than thở:
“Trước mắt cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể như vậy.
Thái Thúc Quảng:
“Được, vậy định như thế!
Tống Kinh, ba con phi cầm tọa kỷ lượn vòng trên bầu trời Kinh Thành, sau khi bị chặn đường kiểm tra xong thì lao xuống dưới, bay vào một tòa trạch viên yên ắng.
Trên hai con tọa kỷ nhảy xuống chính là chưởng môn Quan Cực Thái của Lăng Tiêu Các và hai vị chưởng lão, còn có ba đệ tử đi theo bên người.
Trên con tọa kỷ cuối cùng là hai vị khách đến thăm Nam Châu Yến Quốc. chính là Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng.
Các đệ tử Lăng Tiêu Các trong trạch viện đi ra chào hỏi, Phùng Quan Nhi cũng nghe tin chạy đến.
“Bái kiến chưởng môn!
Da mặt của Quan Cực Thái kéo căng, nói.
“Ngươi đi theo ta.
Hắn nói xong thì đi thẳng vào trạch viện, Phùng Quan Nhi không hiểu gì hết, chỉ có thể đi theo.
Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng cũng muốn đi cùng, nhưng bị một vị trưởng lão Lăng Tiêu Các giơ tay ngăn lại, nói.
“Mời hai vị đi bên này.
Sau đó quay đầu ra hiệu cho hai đệ tử của Lăng Tiêu Các phía sau.
Bên trong viện, Phùng Quan Nhi đi từng bước theo sau lưng Quan Cực Thái, nàng lặng lẽ nhìn hai vị trưởng lão phía sau.
Bỗng nhiên Quan Cực Thái dừng bước quay người lại, khuôn mặt không đổi sắc, hỏi.
“Quan Nhi, có phải Viên Cương ở Nam Châu Yến Quốc đến tìm ngươi không?
Trước đó, đệ tử Lăng Tiêu Các đã báo cáo việc này rồi, lúc đầu không được xem trọng, sau đó lại bị nghi ngờ, có thể nói bây giờ đang chứng minh sự nghi ngờ đó.
Phùng Quan Nhi hơi cúi đầu, biết là không lừa dối được, lúc Viên Cương đến tìm bị người Lăng Tiêu Các nhìn thấy, nên nàng trả lời.
“Đúng!
Quan Cực Thái hỏi.
“Hắn đến tìm ngươi làm gì?
Phùng Quan Nhi hơi nhếch môi, không biết nên trả lời thế nào.
Quan Cực Thái nhìn nàng chằm chằm, từ từ nói.
“Có phải ngươi nhờ hắn đi giúp La Chiếu?
Phùng Quan Nhi kinh ngạc, nàng bị giam lỏng ở đây, tin tức bế tắc, không biết vì sao hắn lại biết việc này, lúc đó nàng nói chuyện với Viên Cương không có người khác nghe được mới đúng.
Do dự một lúc, nàng nhỏ giọng trả lời.
“Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan gì đến Lăng Tiêu Các.
“Không liên quan đến Lăng Tiêu Các?
Trong giọng nói của của Quan Cực Thái hiện lên sự tức giận.
“Ta hỏi ngươi, vì sao hắn lại nghe lời ngươi đến giúp La Chiếu?
Phùng Quan Nhi cắn môi.
Quan Cực Thái nghiêm nghị hỏi.
“Các ngươi có quan hệ thế nào với nhau.
Phùng Quan Nhi cúi đầu không đáp.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi không nói thì ta không biết?
Quan Cực Thái móc một lá thư từ trong tay áo ra, đưa cho nàng.
“Xem chút đi, Dung thân vương của Yến Quốc, Thương Triều Tông của Nam Châu tự tay viết thư đến, gửi cho Lăng Tiêu Các chúng ta, muốn đòi ngươi về!
Trái tim Phùng Quan Nhi đập mạnh, nàng cầm thư mở ra xem, càng xem thì sắc mặt càng khó coi.
Thương Triều Tông nói rõ quan hệ giữa Viên Cương và Phùng Quan Nhi ở trong thư, nói Phùng Quan Nhi dụ dỗ Viên Cương đi giúp La Chiếu, bây giờ Viên Cương đã thực hiện xong lời hứa, lại nhìn thấy Lăng Tiêu Các giam lỏng Phùng Quan Nhi lại, nên mời Lăng Tiêu Các thả người, giao người đến Nam Châu.
Cuối cùng là điều quan trọng nhất, Phùng Quan Nhi trêu đùa Viên Cương, không tuân theo lời hứa hẹn, nếu Lăng Tiêu Các không thả người, Nam Châu sẽ công khai quan hệ giữa Phùng Quan Nhi và Viên Cương!
Nhìn xong thư, Phùng Quan Nhi đã xấu hổ giận dữ muốn chết.
Quan Cực Thái hỏi.
“Có phải giống như trên thư viết, trong lúc ngươi và La Chiếu còn là vợ chồng, đã có tư tình nam nữ với Viên Cương rồi không?
Trong mắt Phùng Quan Nhi hiện lên sự bi phẫn, nhưng không giải thích rằng lúc đầu đã bị bắt đi, cũng không nói rằng mình bị hạ thuốc, nàng chỉ cắn răng nói.
“Đây là chuyện của ta.
Quan Cực Thái nổi giận, nói.
“Ngươi còn dám nói đây là chuyện của ngươi? Chẳng lẽ ngươi nghĩ những năm này là ai nuôi lớn, gia gia của ngươi là ai? Chính là tiền nhiệm chưởng môn của Lăng Tiêu Các, ngươi làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nếu như bên Nam Châu công khai chuyện này, mặt mũi của Lăng Tiêu Các còn để chỗ nào được nữa? Nếu không xử lý ngươi, môn phong của Lăng Tiêu Các còn đâu?
Phùng Quan Nhi đã xấu hổ, vừa thương xót nói.
“Lăng Tiêu Các nuôi ta nhiều năm, xử ta thế nào, ta đều nhận.
Quan Cực Thái hất tay áo lên, bước nhanh rời đi.
Một trưởng lão khác lên tiếng, thở dài nói.
“Quan Nhi, ngươi thật sự muốn giúp La Chiếu đến vậy sao?
Phùng Quan Nhi nói.
“Đều là do ta sai, là ta nợ hắn.
Trưởng lão nói.
“Viên Cương đã giúp một phần người của La Chiếu vượt qua sa mạc Vô Biên, đi vào Tề Quốc…
Hắn nói cho nàng tình hình hiện nay.
Lợi dụng Sa Hạt? Phùng Quan Nhi ngây dại, Viên Cương có bản lĩnh lớn như vậy?
Cuối cùng trưởng lão còn nhắc nhở.
“Dù sao Viên Cương cũng là thuộc hạ của Thương Triều Tông, nếu bây giờ chọc giận hắn, Thương Triều Tông sẽ hạ lệnh xuống, sợ là bên La Chiếu sẽ phí công vô ích thôi, nhưng nếu ngươi thật sự muốn giúp La Chiếu… Chuyện đã đến mức này, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, chúng ta sẽ không cản ngươi, nhưng Lăng Tiêu Các nuôi nấng ngươi nhiều năm, ngươi cũng nên quan tâm đ ến mặt mũi Lăng Tiêu Các nữa.
Phùng Quan Nhi nói.
“Trưởng lão muốn ta làm gì?
Một trưởng lão khác bỗng nhiên nói.
“Lăng Tiêu Các không quản nổi ngươi nữa, nếu ngươi đã không quan tâm gì đến Lăng Tiêu Các, ngươi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy đi đi, miễn cho trách móc Lăng Tiêu Các hạn chế tự do.
Phùng Quan Nhi mãnh liệt quay đầu nhìn về phía hắn, bờ môi hơi run rẩy.
Làm sao để rời đi? Bút mực giấy nghiên đưa ra.
Trong đình, Phùng Quan Nhi viết xong thả bút xuống, nàng cười thảm, vừa rồi nàng đã tự tay viết một bức thư rời khỏi Lăng Tiêu Các, từ đây về sau, dù chết hay sống, giàu sang hay nghèo hèn, cũng không liên quan gì đến Lăng Tiêu Các nữa!
Một trưởng lão cầm lá thư nàng vừa viết, nhìn trưởng lão bên cạnh rồi gật đầu, lạnh lùng nói.
“Lăng Tiêu Các hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, từ nay về sau, ngươi muốn làm gì thì Lăng Tiêu Các sẽ không quan tâm nữa, tự cầu phúc đi.
Hai vị trưởng lão lấy được vật mình muốn, không nói nhiều, cứ như vậy mà đi, muốn đưa thư về tông môn cho những người khác nhìn, đó là do Phùng Quan Nhi muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Tiêu Các!
Phùng Quan Nhi đứng trong đình nước mắt như mưa, mặc dù đó là lựa chọn của chính mình!
Kỳ thật Lăng Tiêu Các đã thất vọng với nàng từ lâu, lúc La Chiếu còn ở đây, vợ chồng hai người luôn làm cho Lăng Tiêu Các tức nổ phổi.
Lúc Lăng Tiêu Các tham dự kế hoạch phá vỡ hoàng quyền Mục Thị, đồ mất dạy La Chiếu này đứng bên phe Mục Trác Chân, Mục Trác Chân chết rồi vẫn không chịu hối cải, mà Phùng Quan Nhi lại đứng bên phía La Chiếu, quên bọn họ đang được sự giúp đỡ của ai.
Sau đó lúc phân chia lợi ích, Huyết Thần Điện và Liệt Thiên Cung đã lôi chuyện này ra nói, làm cho Lăng Tiêu Các phải khó xử, lợi ích bị tổn hại.
Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì xuất thân của Phùng Quan Nhi cao, nên không thể bắt nàng làm gì được.
Sau này Ngô Công Lĩnh muốn giết La Chiếu, Huyết Thần Điện và Liệt Thiên Cung cũng muốn giết La Chiếu, ai còn muốn giữ lại bên người một kẻ có lòng khác như thế? Lúc đó, vẫn là được Lăng Tiêu Các bảo vệ.
Kết quả thì hay rồi, Lăng Tiêu Các ra mặt, ra tay bảo vệ La Chiếu, cuối cùng La Chiếu rời khỏi Tống Quốc, tìm Tần Quốc nương tựa, làm cho Lăng Tiêu Các cực kỳ tức giận.