Đáp Lại Lời Yêu

Chương 13


Đèn đường chiếu rọi ánh sáng vàng nhẹ, xuyên thấu qua tán cây trở nên loang lổ, cuối cùng rơi vào trong khoang xe không bật đèn có vài phần ảm đạm tịch mịch.

Sầm Diễn đặt tay lên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp thuốc đốt đến một nửa.

Một chút lóe sáng màu đỏ tươi, lúc sáng lúc tối.

[Không cần.]

Màn hình điện thoại đã sớm tắt nhưng câu trả lời của cô vẫn hiện lên trước mắt anh, vô cùng rõ ràng.

Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt người đàn ông như một tác phẩm điêu khắc, thâm trầm tối tăm trộn lẫn vào nhau.

Nâng tay lên, Sầm Diễn yên tĩnh lạnh lùng tiếp tục hút vào rồi nhã khói.

“Ong ong” rung động, tin nhắn văn bản nhảy ra một lần nữa.

[Được, sẽ ném đi.]

Cách màn hình, sự vô tình lạnh lùng của anh tựa hồ đều có thể làm cho người ta tinh tường cảm thấy.

Anh nói ném nó, anh thực sự sẽ ném đi.

Nhưng Thời Nhiễm không có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào, cô chỉ nhìn một chút, sau đó ngón tay trắng nõn làm động tác đơn giản liền đem chuỗi số này không chút lưu luyến ném vào danh sách đen, cùng với tin nhắn điện thoại cũng lần lượt bị kéo vào theo.

Tin nhắn Wechat vẫn đang thúc giục.

Bảo bối của em: [Người đâu?]

Không đợi Thời Nhiễm trả lời, bên kia trực tiếp gọi điện.

Thời Nhiễm kết nối, khóe môi hơi nhướng lên, trong mắt không biết có bao nhiêu phong tình quyến rũ, cười vang nịnh nọt: “Ừm hừ, bảo bối đây là không chờ được sao? Có phải luôn nghĩ về tớ không?”

Ngữ điệu kéo dài, âm cuối cố ý nâng lên, nghe được liền làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.

Khương Họa nhất quán là vẻ đẹp cao quý lãnh diễm, thanh âm nghe càng không có nhiệt độ lạnh như băng: “Thời Nhiễm, nếu cậu gọi yêu nữ đứng thứ hai, khẳng định không ai dám xưng là số một.”

Ngón tay ngẫu nhiên nghịch tóc, Thời Nhiễm xấu hổ: “Mặc dù tớ biết tớ đẹp, nhưng vẫn cảm ơn bảo bối đã khen ngợi.”

Khương Họa: “…”

“Tiếng bảo bối của tin nhắn Wechat lúc chiều không phải là gọi cậu.” Khương Hoa đơn giản nói thẳng.

Thời Nhiễm chớp chớp mắt, nhẹ nhàng a một cái, biết rõ còn cố hỏi: “A… Vậy người được gọi là ai? Nhưng rõ ràng là nói với tớ nha…”

Khương Họa không lên tiếng.

Thời Nhiễm cười đến run rẩy, một lúc lâu sau mới quyết định không trêu chọc cô nữa: “Được rồi, tớ biết giọng nói đó…”

“Bọn tớ ta chia tay rồi.”

Tiếng nói đang líu lo của Thời Nhiễm lập tức im bặt.

Nụ cười không còn nữa, giọng nói cũng nhẹ nhàng tiếp tục: “Sao lại đột ngột như vậy?”

“Không tính là đột ngột, muốn chia tay thật lâu rồi, rất mệt mỏi.” Khương Họa bày ra ngữ điệu thập phần bình tĩnh, phảng phất như đang nói chuyện không liên quan đến mình, càng không nhiều lời nữa, “Tuần sau tớ sẽ trở về Giang Thành.”

Dừng lại, cô nói: “Tìm thấy một câu lạc bộ thú vị, sẽ đưa cậu đến đó chơi.”

Thời Nhiễm lấy tay đỡ trán, mềm mềm mại mại làm nũng, cũng không nhắc tới đề tài chia tay của cô nữa: “Bảo bối cậu đối với tớ thật tốt, không uổng công tớ vẫn luôn nhớ cậu, bảo…”

Cổ họng đột nhiên khựng lại.

Cau mày Thời Nhiễm cảm thấy giống như có gì đó trong đầu rục rịch muốn thoát ra, giống như vài mảnh vụn trong trí nhớ.

Bảo bối…

Cô ngoại trừ gọi Khương Họa ra, thì còn gọi người khác?

“Nhiễm Nhiễm.”

Đột nhiên bị kêu một tiếng, dường như có chút nghiêm túc quan trọng.

“Ừm?” Suy nghĩ đột nhiên bị kéo trở lại, Thời Nhiễm theo bản năng đáp lại.

“Cậu có gặp bác sĩ không?”

Thời Nhiễm dường như có im lặng hai giây.

Ý cười bên môi hơi thu liễm.

Cô rũ mắt xuống.

“Tớ không bị bệnh, không cần gặp bác sĩ.” Mím môi, cô trả lời tùy ý, ngữ điệu giống như trước, phảng phất chưa từng có một chút thay đổi nào, thậm chí ngay cả thần sắc cũng vậy.

“Thời Nhiễm.” Ngay cả họ của cô cũng gọi, Khương Họa không chút khách khí trực tiếp chọc thủng cô, “Nếu thế, cậu nói cho tớ biết, bây giờ một đêm cậu có thể ngủ bao lâu? Một giờ, hai giờ, hoặc cả đêm, huh?”

Trong lòng run rẩy.

Thời Nhiễm dần dần cắn vào đôi môi ẩm ướt.

Một lúc lâu sau, cô vẫn kiên trì, thậm chí còn dùng giọng điệu làm nũng: “Nhưng tớ không bị bệnh mà.”

“Đô đô đô…”

Đầu kia trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

Thời Nhiễm ấn ấn mi tâm, khóe môi cười nhạt tràn đầy bất đắc dĩ.

[Bảo bối, chờ tuần sau cậu tới, nhớ thông báo trước cho tớ, tớ đi sân bay đón cậu.] Cô đã cố gắng thoải mái gửi một tin nhắn.

Khương Họa không trả lời.

Thời Nhiễm chưa từ bỏ ý định.

[Bảo bối.]

[Bảo bối.]

[Bảo bối.]

……

Cô vuốt màn hình trực tiếp.

Cuối cùng, Khương Họa cũng trở lại.

[Cút đi ngủ đi.]

Một câu rất bình tĩnh, giọng điệu như ngày thường, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khác, nhưng Thời Nhiễm dễ dàng cảm giác được sự tức giận khắc chế cùng với bất đắc dĩ của cô.

Ngón tay dừng lại trên màn hình một chút, ý cười bên môi từng chút từng chút nhạt đi, nhạt đến hầu như không còn, tầm mắt nhẹ nhàng lướt về phía sâu trong tủ quần áo, cuối cùng, Thời Nhiễm cắn môi dưới.

[Chúc ngủ ngon, Họa Họa đại bảo bối.] Cô quay lại.

Khương Họa không trả lời nữa.

Thở phào nhẹ nhõm, Thời Nhiễm kéo thân thể có chút mệt mỏi nhưng không ngủ được đi về phía phòng tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu trợ ngủ rồi rãi cánh hoa, ép buộc bản thân không được suy nghĩ, cô ngâm mình vào bồn tắm.

Mặc dù vậy, cô vẫn không thể thư giãn hoàn toàn.

Đầu óc rất rối loạn, ù ù vang, làm cho nàng nói không nên lời cũng không cách nào thoát khỏi sự khó chịu khống chế, sương mù nhàn nhạt trôi nổi trong không khí, hô hấp tựa hồ càng ngày càng khó khăn.

“Ào ào — ”

Chung quy vẫn là không chống cự được, Thời Nhiễm từ từ đứng dậy, tiện tay cầm khăn tắm quấn lấy cơ thể, vội vàng nhấc chân muốn ra khỏi bồn tắm.

Lại không biết là do chân trơn hay do không chú ý, đầu gối trực tiếp đụng phải thành bồn tắm, như đêm đó trong căn hộ, như đêm ở Thanh Mạc.

“Tê!”

Thời Nhiễm đau nhức hô nhỏ, cô luôn sợ đau.

Cúi đầu, màu xanh tím trên đầu gối sau khi trải qua ba lần đụng phải bồn tắm càng hiện lên rõ ràng hơn, thời khắc đều nhắc nhở cô ba lần này rốt cuộc là dưới tình huống nào bị đụng phải.

Một lúc lâu sau, Thời Nhiễm khẽ kéo khóe môi, gợi ra vài phần quyến rũ hư vô, cô cứng rắn ép mình nằm trở lại bồn tắm, ngâm hơn nửa tiếng đồng hồ.

Ngâm mình, sấy tóc, chăm sóc da, đâu vào đấy gọn gàng không vội, cho dù điện thoại di động vẫn nhắc nhở có tin nhắn Wechat không ngừng gửi đến cô cũng không để ý, cho đến khi kết thúc quy trình dưỡng da cuối cùng.

Tin tức là Sầm Vi Nịnh gửi tới, liên tiếp ——

[Nhiễm Nhiễm, may mà cậu không thích Tứ ca mình, Tứ ca người này… anh ấy thực sự không có trái tim! Không xứng với cậu, không xứng đáng với những gì cậu bỏ ra, thực sự!]

[Nửa đêm mang theo phụ nữ đến bệnh viện, cư nhiên còn ôm cô gái kia lên xe để cô ta ngồi ghế lái phụ, nếu không phải bị người ta chụp được, nói ra ai tin nổi anh ấy là người như vậy!]

[Còn đi dạo ở cửa hàng đồ lót… Nhiễm Nhiễm, tớ thật sự hoài nghi người trong bức ảnh kia rốt cuộc có phải là Tứ ca hay không, a a, người phụ nữ kia thật đáng ghét.]

[Nhiễm Nhiễm, tuy rằng tớ tin tưởng cậu đã không thích Tứ ca nữa, nhưng tớ vẫn muốn nói, không cần khổ sở, sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Tứ ca thì sao vẫn ngốc nghếch thích anh ấy đúng không?]

[Nhiễm Nhiễm, cậu xứng đáng với người tốt nhất.]

Đầu ngón tay trượt lên, Thời Nhiễm rất nhanh nhìn thấy Sầm Vi Nịnh lúc đầu gửi cho cô một bức ảnh không rõ ràng.

Dừng một chút, cô vẫn mở ra.

Khi nhìn thấy những tin tức của Sầm Vi Nịnh, cô đã suy đoán, bây giờ nhìn thấy, cô không ngoài ý muốn chút nào.

Người trong bức ảnh là cô và Sầm Diễn.

Là một bức ảnh chụp lén.

Ảnh chụp đều tương đối mờ, nhất là mặt cô, cơ hồ nhìn không rõ, nhưng chỉ cần người quen biết cô vẫn có thể nhận ra cô trong nháy mắt, người phụ nữ ở cùng Sầm Diễn là cô.

Ngoài ra còn có một tin tức đính kèm bên dưới ảnh.

Lần này Thời Nhiễm không nhìn nữa mà chỉ mở ra trực tiếp chia sẻ cho Thời Ngộ Hàn bảo anh xử lý những tin tức này, cuối cùng, sau khi cô trả lời một câu chúc ngủ ngon liền xóa đi khung tin nhắn với Sầm Vi Nịnh.

Thời Nhiễm bật tất cả đèn trong phòng ngủ rồi nằm xuống nhắm mắt lại.

Biệt thự Hương Long.

Lúc ở cửa không biết đốt đến điếu thuốc thứ mấy, Chu Diệc rốt cục cũng đợi được Sầm Diễn trở về.

Ấn tắt đầu thuốc, anh bước nhanh đến trước mặt Sầm Diễn, có chút phiền não tức giận chất vấn: “Tin tức bát quái của cậu tối nay rốt cuộc là chuyện gì?! Cậu mẹ nó…”

Sầm Diễn không nhìn anh một cái, trực tiếp nhập mật mã vào nhà.

Chu Diệc tức giận đến lồng ngực phập phồng.

Anh đi theo phía sau Sầm Diễn, cười lạnh liên tục: “Hỏi một chút, phương tiện truyền thông nào dám đăng tin tức của cậu? Nếu không có sự đồng ý của cậu, họ dám đăng hình ảnh của cậu lên? Đừng nói gì đến cuộc sống riêng tư?!”

“Cậu nghĩ rằng tớ bị mù hả? Tấm ảnh trong trung tâm mua sắm, bóng lưng kia không phải Thời Nhiễm thì là ai?”

Người trước mặt vẫn là bộ dáng lạnh nhạt vô vị.

Tâm trạng tức giận, Chu Diệc oán hận: “Năm đó chính miệng cậu không phải đã nói cậu đối với Thời Nhiễm một chút tâm tư nam nữ cũng không có hay sao? Nếu không, bây giờ cậu đang trêu chọc con bé để làm gì? Cậu có thể không thích con bé, nhưng đừng quên, đó là em gái của Thời Ngộ Hàn, cũng là em gái của bọn tớ, ngoại trừ cậu, những người trong vòng này của chúng tớ ai mà không nhìn con bé lớn lên?”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Chu Diệc hỏi.

Nhưng anh đợi thật lâu, Sầm Diễn cũng chưa từng trả lời, chỉ lấy ra một chai rượu và hai ly cao từ trong tủ rượu, thản nhiên vén mắt nhìn anh, giọng nói nhạt nhẽo hỏi: “Uống rượu không?”

“……”

Uống một cái rắm!

Chu Diệc tức giận quay đầu bỏ đi.

“Đừng nói làm anh em không nhắc nhở cậu, nếu cậu thật sự chơi đùa Nhiễm Nhiễm, chẳng những Thời Ngộ Hàn sẽ không bỏ qua cho cậu, mà ngay cả anh em chúng ta cũng không cần làm. Đừng để mẹ nó cầm thú cũng không bằng!” Trước khi đi cảm thấy khó chưa hết giận, Chu Diệc oán hận mắng một câu.

Nặng nề đóng mạnh cửa xe, Chu Diệc lại từ trong hộp thuốc lá kéo lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hít vài ngụm anh mới cảm thấy tức giận giảm đi một chút.

Híp mắt, hồi tưởng lại bộ dạng vừa rồi của Sầm Diễn như vừa mới bị đánh chết, không hiểu sao anh lại bỗng nhiên nghĩ đến một suy đoán lớn mạnh không có khả năng ——

Chẳng lẽ Sầm Diễn đối với Thời Nhiễm có tâm tư như vậy?

Nếu không…

Làm thế nào để giải thích tất cả các bất thường của anh kể từ khi Thời Nhiễm trở về?

Nghĩ đến đây, Chu Diệc Nhíu mày, có chút hoảng sợ càng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cánh cửa lớn.

Kéo cà vạt, gỡ bỏ nút áo, Sầm Diễn dựa lưng vào sô pha uống không ít rượu, nhưng anh từ trước đến nay luôn tự khắc chế, cho dù đáy lòng âm thầm gợn sóng dữ dội, có vài thứ càng tùy ý xông lên muốn bộc phát, nhưng tới cuối cùng anh cũng không để cho mình uống say.

Chỉ là, đôi mắt sâu cực tối, giống như đổ đầy mực đen, dày đặc đến triệt để, quanh thân giống như bị băng lạnh bao phủ, có vẻ rét lạnh dày đặc.

Áp chế, buông ly rượu xuống, lên lầu tắm rửa, đợi lát nữa còn có hội nghị trực tuyến của một chi nhánh ở nước ngoài cần anh tiến hành.

Chỉ bật đèn tường dọc cầu thang, người đàn ông giẫm lên cầu thang tao nhã cao quý bước lên, thân hình cao lớn thẳng tắp, chỉ là dưới ánh đèn không quá sáng sủa, từ phía sau nhìn lại có một loại cảm giác cô độc khó có thể diễn tả được.

Ban đêm, Sầm Diễn dường như không biết mệt mỏi vẫn luôn xử lý công việc, gần như là một đêm không ngủ.

Mà ở phía bên kia thành phố, Tô Thiển mất ngủ.

Ba ngày tiếp theo Thời Nhiễm ngoan ngoãn ở trong biệt thự Thời gia, mỗi sáng đúng giờ thức dậy sớm cùng ông bà nội đi dạo nói chuyện phiếm dỗ hai người già vui vẻ, sau đó thỏa mãn hưởng thụ bữa sáng do bác gái Tống Thanh tự tay chuẩn bị.

Bầu không khí vui vẻ và hài hòa.

Mà buổi ăn xong bữa sáng cô không phải cùng ông nội chăm sóc phòng hoa, mà chính là cùng bác gái đi dạo phố, tuy rằng mỗi lần bác gái đều nói đi mua đồ cho mình nhưng đến trung tâm thương mại trên thực tế đều là mua cho cô.

Không chỉ trong căn hộ cô ở, ngay cả phòng thay đồ đặc biệt của cô cũng không nhét được.

Đến tối, Thời gia đều đi ngủ sớm.

Thời Nhiễm lại không ngủ được.

Mỗi đêm, cô thức dậy vào một thời điểm nào đó và xem một bộ phim cho đến khi trời sáng.

Ba ngày nay ngoại trừ đi dạo phố ra cô không ra khỏi biệt thự Thời gia một bước, không lên mạng cũng không xem điện thoại di động, chỉ biết Thời Ngộ Hàn sáng hôm sau mới xử lý tin tức của cô và Sầm Diễn, những thứ khác không quản cũng không để ý.

Thứ năm.

Sầm Diễn đi công tác trở về.

Thư ký Tịch Thần tận tâm nhắc nhở: “Sầm tổng, tám giờ ngài còn có một tiệc rượu.”

Sầm Diễn mở mắt ra, khẽ ừ một tiếng, đang định nói cái gì, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy ngoài cửa sổ xe…