Hai năm nữa có phải sẽ chia tay thật không?
Lúc trước, dường như cô đã suy nghĩ kỹ rồi mà, nhưng sao bây giờ nghe Tô Tử Lạp hỏi cô lại có chút do dự nhỉ?
Không, sao có thể do dự được? Chẳng phải đây là quyết định đã được đưa ra từ kiếp trước sao?
Không muốn chết sớm thì phải rời xa cậu Mộ!
Cô còn luyến tiếc thế gian này lắm!
"Nhiều chuyện." Cố Cơ Uyển mặc kệ Tô Tử Lạp, rồi tiếp tục điền cho xong đơn đăng ký của mình để đưa cho nhân viên.
Dương Băng Băng ở trong căn phòng cuối cùng bên tay phải của lầu hai, là một căn phòng biệt lập.
Nghe đâu vì mới được đưa vào nên tạm thời vẫn chưa được phân ra ngoài.
Đời thêm vài ngày nữa sẽ được sắp xếp đến những phòng bệnh khác, ở chung với những bệnh nhân kia.
Không biết người nhà họ Dương có đến thăm cô ta hay không nhưng căn phòng này rất lộn xộn, còn hơi bẩn nữa, trông vô cùng cũ nát.
Nếu nhà họ Dương vẫn còn quan tâm đến người phụ nữ này thì nhất định sẽ không để mặc cô ta ở trong một phòng bệnh thấp kém như vậy.
Vừa nhìn thấy Cố Cơ Uyển, Dương Băng Băng giống như gặp quỷ, đi cuồng sợ hãi trốn vào góc giường: "Quỷ, quỷ!"
Tô Tử Lạp đang định nói gì đó nhưng đã bị Cố Cơ Uyển kéo ra phía sau.
Cô hất cằm, Tô Tử Lạp lập tức hiểu được, cùng Mộ Hạo Phong và Đàm Kiệt lặng lẽ đẩy cửa ra, tắt điện trong phòng.
Vốn dĩ đang là ban ngày, bên ngoài đang nắng chang chang nên cũng không cần phải mở điện.
Nhưng căn phòng này lại nằm trong góc hẻo lánh nhất và ban đầu có lẽ nó chỉ là một cái nhà kho nhỏ.
Nơi này âm u ẩm ướt nên sau khi tắt đèn, cả gian phòng hoàn toàn tối thui.
Dương Băng Băng lại càng sợ hãi nép vào góc giường, run rẩy “Quỷ, quỷ, a... Quỷ al"
"Dương Băng Băng, cô còn nhớ tôi là ai không?" Vì không muốn để cô ta kêu gào lớn tiếng, kinh động đến nhân viên nên Cố Cơ Uyển quyết định tốc chiến tốc thắng.
"Cô là quỷ, cô là quỷ!" Sắc mặt của Dương Băng Băng trắng bệch.
Mái tóc đen dài óng ả của cô ta chỉ vì nhân viên nơi đây sợ phiên phức mà đã bị cắt phăng đi rồi.
Thêm vào đó sau khi cắt tóc, không còn ai để ý đến cô ta nên Dương Băng Băng quả thực giống như là người điên vừa bẩn thỉu vừa khó coi.
Ánh hào quang xưa kia hoàn toàn không còn nữa.
Không lâu trước kia vẫn còn là một thiên kim tiểu thư thanh cao, hoạt bát nhưng bây giờ tinh thần lại sa sút như vậy.
Sau khi sa sút, chẳng còn người bạn nào muốn đến thăm cô ta, ngay cả người nhà cũng không muốn thừa nhận “vị tiểu thư” của nhà họ Dương này nữa.
Chật vật đến mức này đúng thật là khiến cho người ta phải xót xa.
Cố Cơ Uyển không hề tới gần nhưng mặt vẫn không chút cảm xúc nhìn cô ta: "Hãy nói cho tôi biết, ai là nội gián mà các cô gài vào nhà họ Mộ? Là ai đã nói cho cô biết chuyện của Mộ Bác Văn?”
Nhưng Dương Băng Băng vẫn cứ nép sát vào tường, lẩn trốn: "Đừng động vào tôi, đừng tìm tôi, quỷ, cô là quỷ! Tránh ra, cút địt”
"Chỉ cần cô nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức rời đi." Cố Cơ Uyển bỗng nhiên sa sầm mặt, sán lại gần.
Trong mắt Dương Băng Băng, dù chỉ là một gương mặt nhưng lúc này cũng đã biến thành một thứ gì đó âm u và đáng sợi
"Nếu cô không nói thì tôi sẽ tiếp tục ám cô, có chết cũng sẽ không tha cho cô!"
"Đừng! Đừng! Đừng động vào tôi, đừng!”
Dương Băng Băng hét lên Tô Tử Lạp lập tức đóng cửa phòng lại, sợ nhân viên bên ngoài nghe thấy tiếng gào của cô ta.
Căn phòng này thật ra rất hẻo lánh nên bảo vệ lẫn y tá đều không muốn đến đây.
Nhưng nếu cô ta cứ tiếp tục la hét như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đả động tới những người đó.
Cố Cơ Uyển cũng không muốn đêm dài lắm mộng nên đột ngột tiến lại giữ chặt tay Dương Băng Băng.
"Nói cho tôi biết, từ trước đến nay ai là người luôn giữ liên lạc với Cố Vị Y. Cô nói đi!"
"Đừng động vào tôi, đừng... Đừng..."
"Nếu không nói, tôi sẽ xé xác cô ”
"Là Cẩn Mai, là bả chủ của bọn họ!"
Dương Băng Băng rõ ràng đã bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, sợ tới mức liều mạng lùi vào góc giường. Nhưng tiếp tục lùi vào nữa thì chỉ còn lại vách tường nên mặc cho cô ta có trốn thế nào đi nữa cũng không thể trốn được.
"Là bà chủ, là bà chủ, bà ta là người xấu, bà ta rất xấu xa... Đừng giết tôi, đừng xé xác tôi, đừng, đừng!”
Cẩn Mai!
Sao lại là Cẩn Mai!
Cố Cơ Uyển giật mình kinh ngạc, cô thật sự không thể ngờ, cái tên mà cô nghe được từ Dương Băng Băng lại là bà chủ nhà họ Mộ, một người lúc nào cũng điềm tĩnh và ôn hòa. Dáng vẻ của Cẩn Mai lập tức xuất hiện trong đầu cô. Bà ta đã phải chịu biết bao là uất ức khi ở nhà họ Mộ, bất cứ một vị tiểu thư nào cũng có thể nổi giận với bà ta. Ông chủ hoàn toàn không tôn trọng bà, cứ có chuyện gì là sẽ trách bà ta trước tiên.
Nhưng bà ta lúc nào cũng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lúc nào cũng nín nhịn... Sao lại có thể là Cẩn Mai chứ?
"Đừng, đừng xé xác tôi, đừng....."
Dương Băng Băng đã sá mất khống chế rồi, trên mặt toàn là nước mắt và mũi dãi, ngay cả nước miếng cũng nhễu nhão theo.
"Đừng xé xác tôi, mẹ, mẹ ơi, con cần mẹ... Hu hu hu, con cần mẹ...”
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển rồi đột nhiên nhào tới chỗ cô: "Mẹ ơi, mẹ cứu con, mẹ ơi..."
Cố Cơ Uyển thả tay cô ta rồi, Dương Băng Băng liên chới với giữa khoảng không rồi ngã bịch xuống đất.
"Mẹ ơi, mẹ..." Cô ta khóc hu hu nhìn Cố Cơ Uyển, rất đáng thương, giống như không hiểu vì sao mẹ lại không cần cô ta nữa.
Tâm trạng của Cố Cơ Uyển có chút phức tạp, tuy rằng Dương Băng Băng làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng hiện tại cô ta đã sa cơ đến mức này coi như đã chịu đủ trừng phạt rồi. Cô khuôn muốn gặp lại con người này nữa.
Cô xoay người, bỏ đi.
Tô Tử Lạp cùng Mộ Hạo Phong và Đàm Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bốn người họ vừa rời khỏi phòng thì vô tình bắt gặp nhân viên đưa một cô gái ăn mặc xinh đẹp đi về phía mình.
Mặc kệ là Cố Cơ Uyển hay Cố Vị Y thì cả hai đều có chút kinh ngạc khi gặp đối phương ở chỗ này.
Cố Cơ Uyển nhìn túi trái cây trên tay Cố Vị Y, quả thật không ngờ, người phụ nữ tâm địa độc ác này lại tới thăm cô em họ đã không còn chút giá trị lợi dụng nào.
Tuy nhiên, nếu nghĩ lại thì dường như cũng chẳng có gì khó hiểu cả.
"Cô tới là vì muốn xem xem cô ta có điên thật không chứ gì?" Cô cười.
Nhưng Cố Vị Y lại tỏ vẻ dịu dàng: “Uyển, hóa ra em không sao thật, sáng nay khi nghe nói em đã trở về biệt thự của cậu Mộ chị còn có chút không dám tin đấy.” Cô ta cười dịu dàng đến thế nên bất cứ ai nhìn thấy cũng đều tin rằng cô ta là một cô gái lương thiện và thanh lịch.
"Ban đầu chị định đích thân đến thăm em nhưng biết em vừa mới quay về, nên mới muốn để em nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mai hẳn đến."
Cô ta quan sát Cố Cơ Uyển từ trên xuống dưới một lột, thấy cô bình an vô sự mới thở dài một hơi.
"Xem ra em không sao hết, chị cũng không cần phải lo nữa rồi"
Bộ dạng dối trá ấy của cô ta khiến cho Tô Tử Lạp suýt chút nữa kiềm không được mà nôn mửa.
Nhưng nhân viên nam đưa cô ta đến đây lại nhìn cô ta say đắm, mặt mày tươi rói.
Người con gái xinh đẹp nhất Bắc Lăng trong lời đồn đúng thật là một cô gái đáng yêu và lương thiện.
Tuy rằng em gái tỏ thái độ lồi lõm với cô ta nhưng cô ta vẫn dịu dàng, bao dung với em gái.
Cho nên, ánh mắt của anh ta nhìn Cơ Uyển đã bắt đầu ngập tràn thù địch.
"Đã hết giờ thăm bệnh rồi, mời các người về.”
Chẳng việc gì phải nể mặt với một đứa em gái đối xử với chị gái không ra gì.
Tô Tử Lạp tức quá định xông lên nói phải trái nhưng lại bị Cố Cơ Uyển kéo lại.
Cố Cơ Uyển nhìn Cố Vị Y, cười nói: "Tôi không biết cô ta điên thật hay điên giả nhưng những gì cô ta nói cũng có lúc vô cùng hữu ích.”
Cố Vị Y hơi biến sắc nhưng cô ta cũng nhanh chóng điểu chỉnh lại cảm xúc, khẽ thở dài với vẻ tiếc nuối.
"Nói gì đi nữa thì cũng là em họ của chị và là chị họ của em, nhà họ Dương đã không còn quan tâm đến con bé nên sau này em cũng đừng đến thăm con bé nữa, tránh cho nó cảm thấy cô đơn.”
Lúc đi lướt qua Cố Cơ Uyển, cô ta đột nhiên sáp lại gần và thầm thì chỉ đủ để hai người nghe: “Tôi khuyên cô hãy biết điều một chút, đừng tiếp tục khinh người quá đáng, nhớ cẩn thật coi chừng lật thuyền trong mương."