Anh thật sự quá điên cuồng!
Giang Nam và Mộ Bác Văn muốn ngăn cản, nhưng con dao kia đã đâm vào da thịt.
Nếu bọn họ ngăn cản, nói không chừng con dao lập tức bị chính anh đâm vào!
Mộ Bác Văn cũng sắp điên rồi!
Anh ta tiến lên một bước, vội la lên: “Anh cả, tất cả...”
"Tôi không muốn ở bên anh!” Cố Cơ Uyển bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó đập đầu vào một cái bàn cách đó không xa.
Mộ Tu Kiệt hoàn toàn chết lặng, anh nghĩ tới ngàn vạn khả năng, nhưng chưa bao giờ ngờ tới, cô thà chết cũng không muốn đi cùng anh.
Vì ngạc nhiên, tay anh cũng buông lỏng, tay Cố Cơ Uyển lập tức rút ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Con dao loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, anh cứ như vậy nhìn cô vọt tới chiếc bàn bằng đá cẩm thạch mà quên ngăn cản.
Giang Nam hít sâu một hơi, cùng Mộ Bác Văn, lập tức đi tới.
May mắn là trước khi đầu cô đập vào góc bàn đã ngăn cô lại.
"Đau..." Bị cản lại Cố Cơ Uyển ôm lấy bụng của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lúc này Mộ Tu Kiệt mới kịp phản ứng, muốn qua ôm cô lại nghe được rất rõ ràng tiếng gọi yếu ớt của cô: "Giang Nam, Giang Nam..."
"Đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây! Đừng sợ!”
Giang Nam đỡ cô lên, Cố Cơ Uyển thuận thế đổ vào trong ngực của anh ta.
Cố gắng chịu đựng cơn đau đớn truyền đến từ trong bụng, cô khàn giọng nói: “Đưa tôi rời đi, cầu xin anh, dẫn tôi đi!”
Giang Nam thấy sắc mặt cô thật sự khó coi, lại nhìn Mộ Tu Kiệt một chút, anh ta bỗng nhiên cúi người, bế cô lên.
"Tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của tôi! Lão đại, trở vê tôi nhất định sẽ chịu đòn với anh! Xin anh để chúng tôi rời đi trước đất”
Cố Cơ Uyển vùi trong lồng ngực của anh ta, tay sít sao nắm chặt vạt áo của anh ta, đau đến mức thái dương đều là mồ hôi lạnh.
Nhưng không có ai biết cô đau, chỉ biết bộ dáng bây giờ của cô, giống như đem Giang Nam trở thành người duy nhất có thể dựa vào của mình.
Bến đỗ của cô, Mộ Tu Kiệt vẫn cho rằng đó là mình.
Bất kể bên ngoài mưa gió lớn đến mức nào, ít nhất anh cũng có thể che gió che mưa cho cô, mãi cho đến khoảnh khắc sinh mệnh của mình biến mất.
Nhưng lựa chọn của cô lại là một bên đỗ khác, người khác vì cô chèo chống vùng thế giới kia.
Thân thể Cố Cơ Uyển run rẩy càng thêm lợi hại, thoạt nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay đó đã tái nhợt, xem ra tình hình có chút không quá lạc quan.
Đến ngay cả Mộ Bác Văn cũng nhịn không được sự lo lắng: “Anh cả..."
"Cút!" Mộ Tu Kiệt nắm chặt nắm đấm, đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
Sắc mặt của anh cũng không tốt hơn so với Cố Cơ Uyển chút nào!
Giang Nam biết, để anh nói ra từ này khó khăn đến mức nào.
Nhưng bây giờ, đã không đường có thể lui.
"Lão đại...
"Tôi nói cậu cút!”
Bỗng nhiên Mộ Tu Kiệt vung nắm đấm lên, một quyền nện vào trên bàn đá cẩm thạch kia.
Một góc bàn đá cẩm thạch, oanh một tiếng, lập tức nát một mảnh!
Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại.
Đến cả bàn đá cẩm thạch cũng có thể đấm nát! Nắm đấm của anh thật sự có thể nặng như vậy!
Hai đấm cậu cả Mộ đánh vào người Giang Nam, thật sự đã coi như là rất rất nhẹ.
Nếu cũng giống sức mạnh này đánh vào người Giang Nam, bây giờ anh ta còn có thể sống sao?
Đầu óc Giang Nam lóe lên, ngay lập tức bế Cố Cơ Uyển bước nhanh ra khỏi ngôi nhà gỗ.
Trên bãi đất trống bên ngoài ngôi nhà gỗ, có mấy người anh em tò mò nhìn qua vài lần, nhưng tất cả mọi người sống trên mũi dao thời gian đã lâu, đối với chuyện của người ngoài, luôn không quá quan tâm đến, cũng không tò mò quá lớn.
Vậy nên, Giang Nam ôm Cố Cơ Uyển rời đi, trên cơ bản không gây quá nhiều động tĩnh.
Lên ca nô, anh ta đặt cô xuống, khẽ nói: "Đừng hoảng hốt, mọi chuyện tạm thời kết thúc, chúng ta...”
"Tôi... Đau bụng." Cố Cơ Uyển nắm chặt vạt áo của anh ta, cánh tay không ngừng run rẩy.
Mượn ánh trăng, Giang Nam lúc này mới nhìn rõ, trên mặt cô tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Đừng hoảng hốt, sau khi lên bờ tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện, đừng sợ!”
Vince vẫn luôn chờ ở bên ngoài, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy bộ dáng lúc này của Cố Cơ Uyển, anh ta cũng luống cuống.
Lập tức khởi động ca nô, bằng tốc độ nhanh nhất lái ca nô đi về phía bên kia bờ biển...
Những người ở lại căn nhà gỗ thật sự cũng không nghe được âm thanh phía ngoài mặt biến, nhưng anh lại phảng phất nghe được tiếng động cơ, ở dưới bầu trời đêm này, xé tan tất cả sự yên tĩnh.
Cô rời đi, thật sự lựa chọn một người đàn ông khác, rời khỏi anh.
Mộ Tu Kiệt không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, có lẽ là phẫn nộ, có lẽ, là tuyệt vọng.
Tất cả mọi thứ trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, bên người giống như có rất nhiều âm thanh, cuối cùng đều hội tụ thành một câu: Người tôi yêu là anh ấy, là anh ấy, là anh ấy!
Máu theo suy nghĩ trong lòng, bất giác lại đến bên môi.
Mùi máu tanh ngai ngái sau nhiều lần đè ép, cuối cùng vẫn không đè nén được.
Phụt một tiếng, máu đỏ vãi ra đầy mặt đất, thân hình cao lớn kia ngã thẳng xuống.
"Anh cả!" Mộ Bác Văn hoàn toàn hoảng loạn.
Đi theo anh cả nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy anh cả ngã xuống.
Máu ở đó giống như máu của mình, đâm vào mắt anh ta chua xót và khó chịu.
"Dương Quân! Dương Quân!" Đỡ Mộ Tu Kiệt trong ngực, Mộ Bác Văn hướng về phía cửa, lớn tiếng gọi: "Dương Quân! Nhanh lăn đến đây cho tôi!”
Vẻ mặt tái nhợt của anh cả, toàn thân màu máu khiến trái tim anh ta đau nhói.
Anh ta cho rằng chỉ cần Cố Cơ Uyển rời đi, cuộc sống của anh cả sẽ có thể trở nên sáng rõ hơn.
Anh ta cho rằng, chỉ cần không có người phụ nữ kia, anh cả sẽ không còn có nhược điểm, Đảo Thiên Đường gì đó, anh cả cũng không để trong mắt!
Anh ta cho rằng, tự mình làm tất cả cũng là vì muốn tốt cho anh cả.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cuối cùng của cuối cùng, hết tất cả đều chỉ là anh ta cho là như vậy.
Nghe thấy tiếng gọi, Dương Quân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Mộ Bác Văn đỡ Mộ Tu Kiệt đang hôn mê ngồi dưới đất, sắc mặt anh ta thay đổi, vội bước nhanh qua, lập tức kiểm tra cho Mộ Tu Kiệt.
"Huyết khí công tâm!"
Dương Quân không chỉ giỏi Tây y, đối với Trung y, lý thuyết y học cũng có nghiên cứu rất nhiêu.
Nhưng nhìn những ca bệnh nhiều năm như vậy, nói đến mấy chữ huyết khí công tâm này, trên cơ bản chỉ là những ghi chép ở trong sách vở.
Tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu.
Dương Quân cũng có chút hoảng hốt, tức đến nỗi nôn ra máu, nói thì nghe có vẻ rất bình thường, nhưng thật sự xảy ra lại không nhiều.
Một khi xuất hiện tình huống thế này, có nghĩa rằng lục phủ ngũ tạng đều đã bị tổn thương nghiêm trọng.
"Mau đỡ anh ấy lên, đi đến phòng điều trị!"
Mộ Bác Văn không nói hai lời, cẩn thận từng li từng tí đỡ Mộ Tu Kiệt lên, cùng Dương Quân đi về phía phòng điêu trị.
Anh ta đã hại anh cả, tất cả đều là do anh ta tạo thành!
Nếu như anh ta không đi tìm Cố Cơ Uyển, Cố Cơ Uyển cũng sẽ không có một màn như vậy với Giang Nam.
Hai người bọn họ ăn ý, so với sự tưởng tượng của mình còn cao hơn, nếu không, anh cả cũng không thể bị lừa.
Huống chi, anh ta có thể nhận thấy rõ ràng, Giang Nam quan tâm đến Cố Cơ Uyển.
Anh cả chắc chắn cũng nhìn rõ điều này, đều không thì với kỹ năng diễn xuất bình thường, sao có thể lừa qua mắt anh cả?
Hành động của mình, có phải thật sự đã đưa Cố Cơ Uyển giao cho Giang Nam không?
Vậy còn anh cả thì sao? Sau này không còn người phụ nữ này, anh ấy có phải... Thật sự có thể trở nên mạnh mẽ hơn?