Khi đến bãi đậu xe của phim trường, buổi phỏng vấn của Thịnh Mẫn vẫn chưa kết thúc.
Trong lúc chờ đợi, Lý Huyền lấy bản phác thảo kế hoạch trò chơi “Ngược quỹ đạo” ra, từ kế hoạch đến trình tự, từ đầu đến đuôi của hạng mục này đều do tự anh thầu hết, không cần để ai khác hiểu, bản phác thảo kế hoạch được viết khá sơ lược, phần lớn nội dung được lưu trữ hết trong đầu anh. Anh đi thẳng đến phần phân bố thời gian ở phía cuối, khi ấy đã bàn với Tề Bạc Nguyên là nửa năm, thực tế thì chỉ có bốn tháng, theo tiến độ trước mắt của anh, cơ bản là có thể hoàn thành, nếu còn muốn gia tăng tiến độ lên nữa…
Lý Huyền nhìn hồ sơ mà thẫn thờ, xong lại đóng lại, anh day ấn đường, lấy gói thuốc lá trong hộp tỳ tay ra, muốn hút một điếu cho tỉnh táo, vừa mới bật hộp quẹt, vẫn chưa châm thuốc, anh đã thấy Thịnh Mẫn đeo khẩu trang đội nón, từ cửa thang máy bước ra.
“Phỏng vấn xong rồi à?” Lý Huyền vội đưa tay ra sau ném thuốc vào thùng rác.
“Ừm, em bảo mấy người Dương Nhứ về trước rồi.” Thịnh Mẫn tẩy trang xong, chân tóc có hơi ướt.
Một tháng chưa gặp, ngày nào cũng nhắn tin gọi video call, nói không hết chuyện, thế mà chẳng hiểu sao gặp được nhau, nhất thời lại chẳng biết nói gì, cả hai cùng nhìn nhau cười.
Lý Huyền rất muốn ôm Thịnh Mẫn, nhưng chỗ này quả thật không thích hợp để ôm ấp, cánh tay bất giác nâng lên, lại kiềm được mà buông xuống, anh bước đến phía trước, nhưng chỉ lau nhẹ vài giọt mồ hôi lấm tấm trên mi mắt cậu.
“Lên xe trước đã.” Lý Huyền thuận tay mở cửa xe cho cậu: “Em nói muốn ăn đồ Thái mà? Anh đặt chỗ rồi, chỉ mỗi hai chúng ta từng tới đó, bây giờ đi hẳn là vừa khéo.”
Thịnh Mẫn nhắm thời gian, cậu lấy chìa khóa xe từ tay anh, chỉ bảo: “Để em lái.”
“Sao vậy?”
Thịnh Mẫn không đáp, chỉ giục anh: “Mau đi thôi.”
Tự dưng bị cậu đẩy qua ghế lái phụ, Thịnh Mẫn vòng qua bên kia ngồi vào xe, thắt dây an toàn xong mới nói: “Em thấy anh mệt mỏi lắm rồi, để em lái thì hay hơn.”
“Làm gì có.” Lý Huyền bật cười.
Thịnh Mẫn lại rất nghiêm túc: “Rõ ràng là có mà.”
“Đừng có nghiêm túc như vậy, anh sợ đó.” Lý Huyền cười, giơ tay muốn nhéo mặt cậu, ngón tay lại bị Thịnh Mẫn nắm ngược lại: “Tối qua anh ngủ lúc mấy giờ?”
Anh vốn không có ngủ, định bụng bịa đại giờ giấc, cũng chẳng biết khung giờ nào nằm trong phạm vi cho phép của Thịnh Mẫn, anh chỉ do dự một giây, Thịnh Mẫn lại hỏi: “Bữa ăn gần đây nhất của anh là khi nào?”
Câu này thì Lý Huyền trả lời ngay lập tức: “Trưa nay.”
“Vậy tức là tối qua anh thức trắng.” Thịnh Mẫn bĩu môi: “Ban nãy em nhìn thấy điếu thuốc trong tay anh rồi, anh tưởng rằng vứt đi lẹ thì em không phát hiện… Anh buồn ngủ đúng không?”
“Logic thì không được suôn cho lắm, sao mà giống như thẩm phán vậy.” Lý Huyền cười.
“Anh lúc nào cũng như vậy,” Thịnh Mẫn nhìn anh, vừa sót lại thấy bất lực, đôi mắt long lanh ươn ướt, trông như một chú nai vậy.
Ban đầu Lý Huyền quả thật không cảm thấy mệt mỏi gì, nhưng giờ đây tan chảy trong ánh mắt dịu dàng của cậu, cơn mệt mỏi lại muộn màng mà ập đến, anh cười, không kiềm được giang tay về phía Thịnh Mẫn, dịu giọng bảo: “Em đừng giận mà, là tại anh. Ôm anh một cái đã… Rất nhớ em, muốn được ôm em.”
Thịnh Mẫn quan sát vẻ xanh xao dưới đôi mắt anh, xót xa một hồi, không nói gì nữa, ngoan ngoãn cởi dây an toàn, nhoài người qua ôm lấy anh.
Lý Huyền chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận cánh tay Thịnh Mẫn đang ôm anh, còn kiên nhẫn vỗ về lưng anh, qua hồi lâu sau mới nghe cậu hỏi anh: “Mệt đến thế kia, có chuyện gì rồi à?”
Tên cũng như người, cậu nhạy bén với mọi chuyện, Lý Huyền vẫn trả lời theo thói quen: “Không có.”
Thịnh Mẫn im lặng trong chốc lát, giơ tay khẽ sờ lên đường tóc mai của anh, giọng cậu vẫn rất dịu dàng: “Anh biết không, em sợ nhất là anh nói với em rằng không có chuyện gì, vì em sẽ luôn suy nghĩ, có thật là không có gì không, hay là do việc gì em không thể giải quyết, không thể bảo vệ anh được, nên anh mới giấu nhẹm đi không nói em biết.”
Lần đầu trong đời Lý Huyền mới nghe người khác nói với anh những lời như vậy, anh cười, rồi lặp lại: “Em muốn bảo vệ anh à?”
“Bộ em không nên thế à?” Khi nói Thịnh Mẫn ôm anh chặt hơn nữa, đôi tay mảnh khảnh như vậy, lại cố ôm trọn anh vào lòng, cậu nói cứ như đây là chuyện đương nhiên nhất trên đời này: “Anh là bạn trai em mà, anh cũng luôn bảo vệ em mà.”
Cậu hơi lùi ra sau một tí, rồi chạm lấy đôi môi Lý Huyền, xong lại cọ vào trán anh: “Không thể nói em nghe được sao?”
“Đừng có xài mỹ nhân kế.”
“Kế này không hiệu quả hả?”
“Hiệu quả.” Lý Huyền suy nghĩ một hồi, mắt Thịnh Mẫn vẫn luôn dán chặt lấy anh, anh chỉ có thể tùy tiện đáp: “Chút chuyện nhỏ thôi, thật đó… Thì là Thư Hinh bệnh nặng, Lý Minh Cách lại gọi điện cho anh.”
“Anh không được về đó.” Anh cố tình nói giảm nói tránh những rắc rối này, Thịnh Mẫn nghe thế cũng đề phòng ngay tức khắc: “Anh đừng về đó, họ đối xử không tốt với anh.”
“Anh không về.” Lý Huyền vuốt ve mặt cậu: “Anh nghe lời bạn trai anh nhất.”
Anh nói bằng giọng ung dung, nhưng Thịnh Mẫn vẫn không động đậy, cậu nhớ lại lần đụng mặt ngắn ngủi với người cha nuôi này của Lý Huyền: “Ông ta lại uy hiếp anh nữa sao? Ông ta muốn làm gì?”
Thật ra mấy ngày này Lý Minh Cách vẫn chưa dừng việc gây phiền phức cho anh, Lý Huyền chỉ cười một cái: “Không sao cả, em yên tâm. Vẫn chưa có chuyện gì mà, có chuyện gì thì anh cũng giải quyết được hết.”
“Có chuyện gì thì anh phải nói em nghe đó.”
Lý Huyền gật đầu, thấy cậu vẫn chưa yên tâm thì cố ý nhăn mày: “Cũng chẳng có việc gì, chỉ là nhớ tới người này là thấy phiền, em gặp ông ta rồi mà, trông thấy ghét ghê.”
“Vậy anh đừng nhìn họ, nhìn em nè.”
“Ừm, chỉ nhìn em thôi.”
Chẳng biết Thịnh Mẫn có hay tin không, cậu ấu trĩ móc ngoéo với anh, nhấn mạnh lại lần nữa: “Có chuyện gì thì phải nói với em đó.”
Lý Huyền cũng hứa với cậu, nâng mặt cậu lên hôn một cái.
“Vậy bây giờ anh chợp mắt tí đi, đến nơi em gọi anh dậy.”
Quấn quýt nhau một hồi, Thịnh Mẫn buông tay ra, nhoài người qua, lật cho ghế lái phụ thẳng ngang ra, cậu chỉnh cho điều hòa xe ấm lên, rồi lại mò lấy mền gối ở ghế sau mở ra, lúc đắp mền cho anh cậu mới phát hiện, chỉ trong một phút ngắn ngủi này, Lý Huyền đã ngủ rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, cậu cúi đầu, nhẹ hôn lên mắt anh, rồi tiếp tục lái xe.
Cảm nhận được xe dừng lại, Lý Huyền mơ mơ màng màng thấy hơi nóng, anh quơ tay sang bên cạnh, sờ thấy tay Thịnh Mẫn mới mở mắt ra: “Đây là đâu vậy? Tới quán ăn rồi à?”
“Dưới lầu nhà em. Em vừa gọi điện cho quán báo hủy bàn rồi, em đặt đồ ăn, rau củ tươi về, buổi tối cứ ở nhà ăn, em nấu cơm, anh lên nhà ngủ tiếp thêm lát nữa đi.”
“Không cần rườm rà vậy đâu.”
“Em không thấy rườm rà gì cả.” Thịnh Mẫn chọt vào mu bàn tay anh: “Em lại còn không biết anh sao, hứa thì hay lắm, tới lúc rời khỏi tầm mắt em thì lại bắt đầu tăng ca… Đã nói là anh phải nghe lời rồi mà, lát nữa lên nhà em canh chừng anh ngủ đó.”
Lý Huyền vốn không tỉnh táo, cãi không lại cậu, dễ dàng bị thuyết phục, anh theo cậu lên lầu, Thịnh Mẫn lấy đồ ngủ của mình để anh thay, rồi trở vào bếp, cậu đã đốt sẵn hương an thần.
Có lẽ là do hương an thần, cũng có lẽ là vì thiếu ngủ quá mức, nên Lý Huyền vừa kê đầu lên gối đã mau chóng mất ý thức, trong lúc ngủ nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ anh lại mơ màng tỉnh giấc mấy lần.
Lần nào Thịnh Mẫn cũng chống tay gác đầu nhìn anh, bảo anh hãy ngủ đi, có em bên cạnh anh. Tay còn lại khẽ bịt mắt anh.
Hơi ấm nơi bàn tay, như thứ bí thuật đã thất truyền nào đấy, có Thịnh Mẫn ở bên cạnh, bao mỏi mệt mà anh cố ý giấu đi, dường như đã có thể tìm thấy nơi an toàn để phơi bày ra. Cuối cùng Lý Huyền cũng có được một giấc ngủ ngon hiếm thấy.