Để Tôi Được Gặp Em

Chương 110


Tấm thẻ bay thẳng về phía Triệu Tích Triết xấu xa, suýt nữa đập vào mặt gã, Lý Huyền quay người lập tức đi ra ngoài, anh nói với nhân viên phục vụ đang ngơ ngác một bên: “Tính tiền.”

“Lý Huyền!”

Triệu Tích Triết vội vàng đứng lên khiến chiếc ghế phía sau ngã xuống, đánh rầm một tiếng rất to. Gã nhìn bóng dáng của Lý Huyền, so với ngày thường anh bình tĩnh hơn rất nhiều, chính bởi vì như thế cũng khiến Triệu Tích Triết sợ hãi hơn bao giờ hết.

Tấm thẻ trong tay giống như bùa đòi mạng, từ ngày mà gã ra tù, Lý Huyền đã cho gã một tấm thẻ, hiện giờ lại dùng tấm thẻ này để kết thúc.

Triệu Tích Triết biết anh muốn dùng điều này để nói cho gã rõ một điều, sự nhẫn nại của anh chỉ đến đó mà thôi. Nếu gã lại tiếp tục, anh thật sự sẽ lấy mạng của gã.

Lý Huyền có thể làm được điều đó.

Triệu Tích Triết không muốn đi nhưng gã cũng không muốn chết.

Gã không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở thành như vậy, đây không phải lần đầu tiên gã theo dõi Lý Huyền, tại sao bỗng nhiên lại đụng trúng điểm mấu chốt của anh? Rốt cuộc điểm mấu chốt của Lý Huyền là cái gì?

Bây giờ gã không có thời gian để tự hỏi nữa, Triệu Tích Triết bấm vào lòng bàn tay chính mình: “Anh… Anh có thể quay về công ty không…”

“Không được.” Lý Huyền tiếp tục đi ra ngoài: “Hiện giờ anh không có lựa chọn đâu.”

“Anh sẽ đến bệnh viện!”

Nhận thấy Lý Huyền sắp ra khỏi cửa nhà hàng, Triệu Tích Triết la lên: “Không phải em nói đây là bệnh sao? Anh, anh đi bệnh viện… Em liên hệ với một bệnh viện đi… Anh đi.”

Lý Huyền khẽ nhíu mày, anh đứng lại: “… Anh thực sự điên rồi?”

“Bệnh viện tâm thần cũng được, không phải em nói anh có bệnh sao? Anh đi trị.” Không biết là do xúc động hay do lo lắng, cả người Triệu Tích Triết run như cầy sấy: “…Em sẽ đến thăm anh chứ? Những người bệnh khác chắc chắn cũng sẽ có người nhà tới…”

Lý Huyền nhìn vẻ mặt điên khùng của gã, khuôn mặt anh sa sầm, anh xoa xoa mi tâm, anh biết hiện tại anh nên đánh nát tất cả mộng tưởng của Triệu Tích Triết, đẩy gã đi càng xa càng tốt…

“Thập Cửu…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!”

Anh giương mắt nhìn Triệu Tích Triết, anh đã nói rất nhiều lần, anh không nợ gã cái gì, cho đến hôm nay, nếu miễn cưỡng tính toán thì chỉ có Triệu Tích Triết thiếu anh nhưng anh không muốn so đo.

Có thể Thịnh Mẫn đã đoán đúng, anh chán ghét bị chỉ trích, không thiếu nợ nhau thì Triệu Tích Triết dựa vào cái gì có thể chỉ trích anh… Lý Huyền rất rõ ràng điểm mấu chốt của mâu thuẫn này.

Giống như mấy viên thuốc này, chén hoành thánh kia…

Thuốc của phòng khám nhỏ kia thật sự có tác dụng sao?

Thậm chí chén hoành thánh không thấy chút thịt nào kia có thể bồi bổ thân thể sao?

Lý Huyền mới không tin. Anh không thừa nhận anh sẽ chết, sự quan tâm đơn phương của Triệu Tích Triết đối với anh là một gánh nặng.

Nhưng anh đã bị bắt phải thừa nhận tình cảm này, cho dù ước nguyện ban đầu là như thế nào.

Còn có vết sẹo trên cánh tay Triệu Tích Triết…

“Thập Cửu…”

Lý Huyền không trả lời, hôm nay cùng Khỉ Ốm nói chuyện điện thoại, trước khi cúp máy Khỉ Ốm đã hỏi anh có nghĩ đến chuyện nhận đơn hàng lớn khác không, trong khoảnh khắc anh đã động lòng, chỉ là khi Khỉ Ốm đầy mong đợi chờ anh nói tiếp, anh đã ngắt máy.

Bầu trời tối đen u ám, không trăng cũng không sao.

Chỗ vui chơi cách đó không xa được bao quanh bởi các bức tường, đứng sừng sững yên lặng trong bóng tối như một thành phố ma. Thì ra các bức tường đã được xây ở đây rất lâu trước khi chỗ vui chơi được tu sửa.

Trong công ty hết sức yên tĩnh, Lý Huyền đi đến trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa bên cạnh: “Ra đây.”

“Cậu còn chưa về?” Nửa phút sau, Tề Bạc Nguyên mở cửa ra, có một bóng đen bay về phía cậu ta, cậu ta đưa tay đón được thì ra là một cái máy định vị.

“Giải quyết?” Tề Bạc Nguyên nhướng mày: “Xem ra cũng không khó lắm, cậu khoan dung cho gã lâu như vậy, tôi còn nghĩ có chỗ nào đặc biệt chứ.”

“Lần sau đừng làm mấy trò xiếc đó.” Lý Huyền dựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Tề Bạc Nguyên cũng không cảm thấy bất ngờ, cậu ta ngồi xuống phía đối diện anh: “Khi nào thì cậu biết… Dù sao thì nếu tôi không nói thì làm sao cậu biết được? Tôi cũng thấy mất mặt lắm.”

“Loại này vừa ra mắt tại Mỹ vào tháng sáu năm nay, trong nước rất khó mua được, chương trình bên trong đã trải qua sửa đổi, sẽ liên tục gửi về địa chỉ theo hướng ngược lại…” Lý Huyền hít một hơi thuốc lá: “Triệu Tích Triết từ đâu biết được loại đồ này, lại mua được từ nơi nào? Sau khi tôi đã để vào xe, ai đã gỡ nó xuống rồi lại đặt nó lại?”

“Cậu thật thông minh… Nhưng tôi không bắt gã mua nó, nếu gã là người bình thường sẽ không cắn miếng mồi này.” Tề Bạc Nguyên lần đầu làm loại chuyện thế này cũng cảm thấy không được tự tin cho lắm, ho khan một tiếng: “Tôi là vì công ty, cũng không định giấu cậu, tôi chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong mớ lộn xộn này, yên tâm ổn định phát triển công ty…”

“May chưa nói là do tôi.”

“Cậu đừng làm tôi buồn nôn… Vì đại minh tinh nhà cậu còn chưa đủ sao, chỉ là nhấn mạnh cho cậu chút thôi… Vấn đề đã sắp xếp trước đó, thật sự đã xảy ra chuyện, đại minh tinh nhà các cậu…”

“Được rồi.” Lý Huyền giương mắt: “Không cần lôi chuyện cũ của Thịnh Mẫn ra nói, Thịnh Mẫn sẽ không có chuyện gì, cậu đây là muốn cho tôi xem chuyện cậu chèn ép Triệu Tích Triết ở công ty tàn nhẫn cỡ nào…”

“Cái người Triệu Tích Triết này, tâm tư không đứng đắn, sớm muộn gì cũng phạm sai lầm, cậu đừng cảm thấy tôi làm quá chuyện bé xé ra to, cứ muốn phải đuổi gã đi… Cậu không quan tâm chuyện ở công ty, tôi quan tâm. Nhưng nếu tôi không lấy chuyện của Thịnh Mẫn ra nói, cậu sẽ không làm…” Tề Bạc Nguyên hậm hực đẩy mắt kính: “Việc này tôi cũng không đúng, cậu trừ một tháng tiền lương của tôi đi… Cậu cũng khéo chọn thời điểm thật, hôm nay đã tới hỏi, thật ra tôi cũng chưa chuẩn bị tốt…”

“Đã nhìn ra… Tài chính cũng là do cậu quản, tự cậu trừ đi.” Lý Huyền ngậm điếu thuốc, một tay xoay bật lửa, anh biết rõ vì sao Tề Bạc Nguyên lại làm như vậy, cũng không tính sẽ kiên trì tìm hiểu đến cùng: “Buổi sáng ngày mai hẹn nhà đầu tư đúng không?”

“Đúng vậy, hai nhà. Chính là hai bên cậu nói là ổn đấy, sẽ bàn lại một lần nữa, một hẹn chín giờ, một nhà mười một giờ.” Tề Bạc Nguyên nhìn vào lịch: “Bây giờ đã muộn rồi, có cần tôi giúp cậu sắp xếp lại thời gian?”

“Không cần, kịp, tôi đi đây, cậu cũng đi về đi.” Anh đứng lên.

“Đợi chút tôi gửi một phần tài liệu cho cậu.” Tề Bạc Nguyên cũng đứng lên đi theo, thuận miệng nói: “Tôi muốn xác nhận lại lần nữa, lần này bom đã được đưa đi?

Khóe miệng Lý Huyền nở một nụ cười: “Bom ở đâu, ở đó sẽ nổ tung.”

“Có ý gì…” Tay Tề Bạc Nguyên cứng đờ: “Ngày mai gã sẽ không đến đây đấy chứ?… Gã có thể đến, cuối cùng là cậu đồng ý rồi, hiện giờ cậu không đồng ý, gã…”

“Vì sao tôi lại đồng ý?” Lý Huyền hỏi, tiếng nói rất nhỏ, không hiểu là đang hỏi ai.

Tề Bạc Nguyên ngẩn người: “Làm sao tôi biết được?”

“Sẽ không đến.” Lý Huyền lắc đầu, đường cong sườn mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng rất lạnh: “Ngày mai sẽ không.”

Cái lạnh vẫn liên tục kéo vào nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra, không khí ấm áp như màu xuân ôm lấy cậu.

Có lẽ lúc nhỏ bị đông lạnh, Thịnh Mẫn khá sợ lạnh, còn chưa đến mùa đông, đã thay một cái thảm nhung mỏng màu san hô, ban đêm khi ngủ cậu luôn dựa vào lồng ngực anh, chui vào vòng tay của anh. Đêm nay không có Lý Huyền, cậu phải ngủ một mình, thân hình thon gầy của cậu cuộn thành một cục.

Đầu giường có để một chiếc đèn ngủ, Lý Huyền đi đến, đặt cây trâm ngọc hình hoa trong tay ở đầu giường, xoay người nhẹ nhàng rút quyển sách trong tay cậu ra, mới vừa động, lại làm Thịnh Mẫn cầm lấy tay anh: “Đã về? Định chờ anh về, kết quả lại ngủ quên mất.”

“Không cần chờ anh…” Lý Huyền nhẹ hôn đầu ngón tay cậu: “Hôm nay thế nào? Không phải nói là trở về đi học sao?”

“Rất tốt… Thầy cô chỉ dạy rất nhiều điều, có thể ngày mai lại đi lần nữa.” Ánh mắt trong sáng của Thịnh Mẫn lộ bên ngoài tấm chăn trong suốt, vẻ mặt có chút ngại ngùng, lại rất kiên định: “Em sẽ đi thử vai, cho dù có được chọn hay không, em cảm thấy em có thể diễn tốt.”

“Được, em nhất định sẽ diễn rất tốt.” Lý Huyền nhìn khuôn mặt cậu, mới lộ ra nụ chân thành đầu tiên trong hôm nay: “Em ngủ tiếp đi, anh tắm rửa xong rồi quay lại.” Cách tấm chăn anh khẽ vỗ nhẹ vào người cậu, nói phải đi, nắm tay cậu nhưng không muốn tiến thêm bước nào.

Thịnh Mẫn hơi thắc mắc, ngẩng đầu nhìn anh.

“Cho anh ôm một chút đi.” Lý Huyền đột nhiên nói.

Anh luôn muốn ôm cậu mỗi khi anh cảm thấy mệt mỏi, điều này thể hiện anh đã yếu đuối đến cực điểm.

Thịnh Mẫn nhìn Lý Huyền một lát, ngồi dậy, hai tay dùng sức ôm anh vào lòng.

“Làm sao vậy?” Ôm một lúc lâu, Thịnh Mẫn nhẹ hôn vành tai anh, giọng nói rất dịu dàng: “Nhớ em sao?”

“Nhớ em, đã mười chín tiếng không gặp em.” Lý Huyền ôm eo cậu, bỗng nhiên nói: “Anh hút thuốc.”

Thịnh Mẫn kề sát vào cổ anh ngửi: “Không ngửi thấy gì, hút ở công ty?”

“Ừ, nói chuyện một lát với Tề Bạc Nguyên.”

“Hút mấy điếu.”

“Hai điếu.”

“Vậy là đã quá định mức cho tuần này rồi. Chẳng qua anh đã thành thật khai báo…” Cậu hôn sườn mặt anh: “Thưởng cho anh.”

“Lau dầu mỡ thì có.” Lý Huyền mỉm cười: “Đừng tìm cớ, anh thấy lúc anh ngủ, em hôn trộm không ít đâu nhỉ.”

“Ai hôn trộm ai?”

“Anh hôn trộm em.” Lý Huyền ôm chặt eo, hôn nhẹ vào mi tâm cậu: “Anh hôn trắng trợn luôn.”

Thịnh Mẫn giả bộ trừng mắt liếc anh một cái, cũng cười, sờ sờ mắt anh, tay còn lại, đầu ngón tay gẩy gẩy mấy sợi tóc sau gáy anh, nhẹ nhàng hỏi anh: “Có phải anh có tâm sự hay không?”

“Không có.”

“Nói dối… Không thể gạt được em đâu.”

“Cũng không tính.” Lý Huyền im lặng một lát, vuốt ve xương bả vai gầy yếu của cậu: “… Triệu Tích Triết đi rồi.”

Thịnh Mẫn nháy nháy mắt, thật ra cậu chưa từng gặp Triệu Tích Triết lần nào, chỉ là mơ hồ tự mình chắp vá ra hình ảnh của gã, cậu cũng có thể cảm giác được, thái độ của Lý Huyền đối với người này rất kỳ quái.

“Đi đâu?”

“Bệnh viện.”

“Gã bị bệnh?”

“Sống không tốt lắm.” Lý Huyền lắc đầu.

Thịnh Mẫn do dự một lát nói: “Là chuyện tốt sao?”

“Sẽ không tệ hơn.” Lý Huyền như cười như không: “Không có việc gì, sớm muộn mà thôi”

“Thật không?”

Thịnh Mẫn khẽ lùi lại, nhìn vào mắt anh, nhưng trong đôi mắt đen tối của Lý Huyền không có cảm xúc gì cả.

“Thật.” Anh giang hai tay ra hướng về phía Thịnh Mẫn: “Lại cho anh ôm em thêm lát nữa đi.”

Hai người đối diện nhau trong chốc lát, vẻ mặt Lý Huyền trước sau vẫn không thay đổi gì, thậm chí còn khẽ nở nụ cười, vì thế Thịnh Mẫn chạm vào thái dương của anh, im lặng, như anh mong muốn, nghiêng người ôm lấy anh.