Bước xuống lầu, ra khỏi quán net còn có thể cảm nhận được Triệu Tích Triết đang đứng trên lầu nhìn anh.
Triệu Tích Triết hơi cực đoan, lúc trước Lý Huyền cũng biết điều này. Chẳng qua là khi đó họ còn nhỏ, cho nên nó giống như một màn trình diễn bất an trong môi trường đầy hỗn loạn. Điều thật sự khiến Lý Huyền nhận ra vấn đề là sau khi anh ta vào tù.
Khi đó Lý Huyền vừa mới tới nhà họ Lý, mấy tháng liền không tới thăm tù, vì vậy Triệu Tích Triết đã cố gắng tự hại mình ở trong tù… Lý Huyền vốn tưởng rằng mấy năm qua, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng bây giờ có vẻ như không có.
Nhưng thật sự cũng khó trách anh ta, dù sao lúc đầu Triệu Tích Triết rời khỏi cô nhi viện với anh, Lý Huyền luôn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho nhiều chuyện, cho nên khó tránh khỏi sẽ dễ dàng tha thứ. Kìm nén sự bất mãn kỳ lạ trong lòng, anh nhanh chân bước đến bên cạnh xe.
Khi về đến trường, còn mười lăm phút nữa là giờ thi bắt đầu, tìm được phòng thi, đúng lúc giấy thi vừa được phát ra.
Thành thật mà nói, anh không tham gia nhiều lớp cơ học kết cấu trong học kỳ này. Trước hai kỳ thi trên lớp anh đã đọc sách trước để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, mấy ngày trước sau khi xuất viện, ban ngày thì bận việc công ty, trước khi nghỉ ngơi vào buổi tối thì luyện thêm hai đề cương.
Đối với anh đề thi không quá khó, câu hỏi cuối hơi phức tạp hơn một chút, anh đã thay đổi cách giải và nhanh chóng chứng minh ra. Khi nhìn lên vẫn còn nửa tiếng nữa mới thu bài. Buổi sáng dậy sớm, thật sự mệt mỏi nên nằm trên bàn ngủ một giấc, chờ đến khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên liền cầm bút bỏ đi.
“Lý Huyền.” Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai anh.
“Cậu đi nhanh quá.” Quay đầu lại, hẳn là một người bạn cùng lớp, nhìn hơi quen mắt nhưng lại không biết tên.
“Làm bài được không?” Anh chàng đó trông thật hăng hái: “Cậu có sử dụng tài liệu lần trước tôi cho cậu không? Chắc là có trúng vài câu nhỉ.”
Lý Huyền biết cậu ta là ai, mím môi, chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Haizz, sao cậu lại khách sáo như vậy.” Thay vào đó anh chàng trở nên ngượng ngùng: “Có phải chuyện gì lớn đâu… Cậu định về ký túc xá à? Đi căn tin ăn cơm không?”
“Không đi.” Lý Huyền lắc đầu: “Tôi còn có việc phải làm.”
“Được, vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Trở lại vườn Software, lúc đỗ xe, Lý Huyền lại nhìn thấy băng ghế. Hôm nay vẫn có những chú chim nhảy nhót tìm kiếm thức ăn nhưng không có ai cho chúng ăn cả. Lý Huyền nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống một lúc, sau đó mới định thần lại, liền phát hỏa, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Ban đầu anh nghĩ mình không có phương hướng, nhưng càng lái xe về phía trước, cảnh vật bên đường càng sáng sủa, lời nói tự lừa dối bản thân không còn tác dụng nữa, cuối cùng anh dừng lại bên ngoài khu chung cư của Thịnh Mẫn, Lý Huyền cam chịu thở dài.
Vòng bạn bè của Thịnh Mẫn không đăng bất kỳ thông tin cập nhật nào, Wechat của Dương Nhứ cũng đã chặn Lý Huyền. Theo lần cuối cùng họ chia tay, Thịnh Mẫn nói lẽ ra cậu nên gia nhập nhóm. Nhưng vào đầu tháng, phòng làm việc của Thịnh Mẫn đã công bố lịch trình của cậu trong tháng này. Hai ngày trước, cậu đã có một buổi chụp hình tạp chí ở thành phố N. Vì vậy bây giờ Lý Huyền không biết cậu đang ở đâu.
Anh đậu xe bên lề đường, đi đến cửa hàng tiện lợi phía bên kia, nơi anh có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Thịnh Mẫn. Nhưng lúc này trời vẫn chưa tối, anh không thể biết liệu có bất kỳ ánh sáng nào phát ra từ đó hay không.
Nhìn quá chăm chú, anh bị người đi đường qua đường tông trúng vào cánh tay, người đó vội vàng bỏ đi mà không thèm xin lỗi.
Lý Huyền đột nhiên nghĩ anh ta và Thịnh Mẫn thật sự giống nhau, chỉ là những người lạ tình cờ gặp gỡ, sau khi lướt qua, e rằng khó có cơ hội gặp lại.
Cuộc sống không phải là một bộ phim, trừ khi cố tình, trừ khi bị ép buộc, nếu không chỉ có thể trông chờ vào may rủi.
Có lẽ hôm nay anh gặp xui xẻo, người qua lại hết đợt này đến đợt khác, nhưng không có người anh muốn gặp. Lý Huyền lấy điện thoại ra, nhìn dãy số đã thuộc lòng từ lâu nhưng không dám bấm gọi.
Nói gì đây?
Lý Huyền chán ghét trạng thái hiện tại của mình, chưa bao giờ lo trước lo sau như thế này, quả thật không giống với anh. Đang đung đưa, màn hình đột nhiên sáng lên, cùng lúc đó trái tim gần như nhảy dựng, khi nhìn thấy tên người gọi liền chùng xuống.
“Alo.” Anh nhấn nút bắt máy.
“Cậu sao vậy?” Tề Bạc Nguyên sửng sốt một chút: “Giọng nói của cậu sao lại nghe không ổn cho lắm?”
“Không sao đâu, cậu nói đi.”
“Cậu thi xong chưa? Trở về công ty chưa?”
“Vẫn chưa. Có chuyện gì thì cậu nói đi.”
“Ồ, cũng không có chuyện gì lớn.” Tề Bạc Nguyên nói: “Bảy nhiệm vụ chính đều đã được kiểm tra vào buổi chiều, không có vấn đề gì xảy ra hết. Hôm nay cậu có muốn tổ chức một cuộc họp định kỳ không? Nó sẽ được ra mắt vào tuần sau, phía vận hành sẽ báo cáo tiến độ quảng bá, mọi người sẽ xem xét kỹ lưỡng các hoạt động công khai trong những ngày còn lại.”
“Ừm.” Lý Huyền kiểm tra thời gian: “Đã sáu giờ rưỡi. Tôi sẽ trở lại ngay.”
Cúp điện thoại đi tới bên cạnh xe, Lý Huyền không khỏi dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại, mở cửa xe rời đi.
“Anh? Anh!” Dương Nhứ giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Xe tới rồi, anh nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Thịnh Mẫn lắc đầu, khi cậu nhìn lại, người nọ đã biến mất không còn tung tích.
Chỉ là bóng dáng hơi giống, cậu ép buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, chỉ là hơi giống mà thôi.
“Sư phụ, sau này đừng đậu ở cổng chung cư nữa, vẫn phải lái xe vào nhà xe.” Dương Nhứ nói với tài xế mới: “Lúc trước lão Lưu cũng đón ở nhà xe, an toàn lắm. Ở cửa dễ có fans ngồi xổm chờ đợi.”
“Được, tôi nhớ rồi. Tôi vừa đi vòng vòng hai lần mà không tìm được cách đến nhà xe.” Người lái xe thành thật gật đầu, giúp đỡ cất hành lý vào cốp xe: “Bây giờ đi sân bay à?”
“Đi thôi.” Thịnh Mẫn gật đầu định lên xe thì Dương Nhứ đột nhiên nói chờ đã, chạy đến bên cạnh, ném một cái túi ni lông đen vào thùng rác.
“Ném cái gì vậy?” Thịnh Mẫn thản nhiên hỏi khi xe rẽ vào nút giao thông.
Dương Nhứ không trả lời, Thịnh Mẫn hỏi lại lần hai, cậu ta hơi lúng túng nâng vách ngăn lên, đầu tiên là liếc nhìn vẻ mặt của Thịnh Mẫn: “Sách.”
“Hả?” Thịnh Mẫn sửng sốt: “Sách gì?”
“Của Lý Huyền.” Bộ dạng Dương Nhứ hơi bối rối: “Em chưa thấy anh đọc nên chắc là của anh ta. Em vừa thu dọn hành lý, sách từ trong phòng làm việc lấy ra…”
Thịnh Mẫn thở dài: “Cậu…”
“Vốn dĩ chính là như vậy.” Dương Nhứ phẫn nộ: “Người cũng đã đi rồi, tại sao còn để đồ vật chiến giữ vị trí nhà anh? Thật không biết xấu hổ.”
“Anh ấy chỉ quên mà thôi, không phải cố ý.”
“Vậy thì vứt đại đi, anh ta là đại thiếu gia, trong nhà có rất nhiều tiền. Đâu có để ý cái này.” Trong lòng Dương Nhứ tràn đầy phẫn nộ khi nhắc tới: “Em đã nói anh ta không phải người tốt, cha anh ta vừa đến anh ta đã vội vàng chia tay anh…”
“Gần đây cậu lại đang xem chương trình truyền hình nào vậy? Tôi nói rồi, chúng tôi không phải chia tay.” Thịnh Mẫn xoa trán: “Anh ấy cũng không tệ, cậu đừng nói nhảm nữa.”
“Ồ.” Vẻ mặt Dương Nhứ như kiểu anh cứ bảo vệ anh ta tiếp đi, em không tin chút nào: “Đó là gì?”
Thịnh Mẫn không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Dương Nhứ nhớ tới khoảng thời gian này cậu ngủ không ngon, không khỏi có chút hối hận.
“Anh, em…”
“Cậu đã nghe câu chuyện về Đổng Vĩnh và bảy nàng tiên chưa?” Thịnh Mẫn đột nhiên hỏi.
“Hả?” Dương Nhứ không thể giải thích được: “Em đã nghe rồi, tiên nữ thứ bảy xuống trần gian, Đổng Vĩnh lấy trộm quần áo của cô ấy, tiên nữ thứ bảy liền ở lại làm vợ của anh ta.”
“Ừm, anh ta giữ cô ấy bằng cách ăn trộm.” Cậu không biết mắt mình đang nhìn vào đâu, giọng nói rất nhỏ: “Nếu một người nghĩ về điều không nên, anh ta sẽ trở nên thiếu tôn trọng.”
Dương Nhứ vẫn không hiểu, một hồi lâu mới ngây ngốc hỏi: “Anh, vậy… Anh là tiên nữ hay là Đổng Vĩnh?”
Thịnh Mẫn cười không trả lời: “Tôi mệt rồi, ngủ một lát đây. Khi nào xuống sân bay thì gọi tôi.”