Tuấn Minh đang đút cho ăn thì Mộc Khuê đi vào. Lúc vào trong bà bất ngờ nhìn cả hai khi trên tay Tuấn Minh cầm hộp cháo muỗng thì múc cháo trước miệng con gái mình. Bà hắng giọng khiến cả hai giật mình rồi lại gần Mộc Miên ân cần hỏi han:
- Mộc Miên, con tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?
Mộc Miên mỉm cười đáp bà:
- Con đỡ rồi. Mẹ ăn cái gì chưa?
Bà xoa đầu cô dịu dàng:
- Mẹ ăn rồi. Mẹ có mang cháo cho con. Mà chắc không cần nữa thì phải.
Mộc Miên ngại ngùng cười hì hì đáp:
- À...ờ...Do con mới tỉnh dậy nên anh. À không thầy...
Mộc Khuê ngắt ngang lời cô:
- Được rồi. Mẹ hiểu rồi.
Nãy giờ nhìn mẹ con Mộc Miên nói chuyện nên Tuấn Minh chỉ đứng bên cạnh. Từ lúc mẹ Mộc Miên vào anh đã đứng dậy chào bà nhưng bà chẳng để ý. Lúc này Mộc Khuê nhìn sang anh cười cười hỏi:
- Cháu đã ăn gì chưa?
Anh đáp:
- Dạ chưa ạ. Bây giờ cháu phải đi đây ạ.
Anh nhìn sang Mộc Miên chào cô:
- Em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé! Có gì chiều tối anh ghé.
Mộc Miên nhìn anh gật đầu cho có lệ. Tuấn Minh nhìn sang Mộc Khuê chào bà rồi quay người ra cửa.
Sau khi Tuấn Minh rời đi được một lúc, Mộc Khuê gọt trái cây bên giường bệnh hỏi còn gái:
- Con với anh thầy kia có chuyện gì à?
Mộc. Miên nhìn mẹ khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì là chuyện gì hả mẹ?
Mộc Khuê thở dài nhìn cô gái trả lời:
- Cậu ấy đến thăm con còn đút cho con ăn. Có mấy lần mẹ cũng nhìn thấy người ta đưa con đi học rồi đấy nhá. Đừng giấu mẹ.
Nghe mẹ nói xong cô cũng hiểu ra giải thích cho mẹ hiểu:
- À. Là con cứu anh ấy, anh ấy cũng giúp con nên có qua có lại ấy mà.
Mộc Khuê nhìn đứa con gái ngây thơ của mình mà lại thở dài một hơi. Bà trải qua bao nhiêu chuyện mới có được một mái ấm hạnh phúc thì mấy cái lời giải thích của con bà có là gì chứ. Nếu đơn giản là có qua có lại thì không nói. Đằng này người ta đối với con gái bà chẳng lẽ bà không hiểu.
Suy nghĩ một hồi bà cũng dặn dò con:
- Ra ngoài người ta không đơn giản như vậy đâu con. Nếu như cậu ấy đơn giản là biết ơn báo đáp thì thiếu gì cách. Nhìn cậu ấy giàu như vậy, tri thức như vậy thì thiếu gì đồng bạc người ta đưa. Tại sao cứ phải đưa đón rồi thăm nom chứ. Con đã lớn rồi, cũng nên ra ngoài nhiều để biết đây biết đó. Lúc ấy còn sẽ thấy trong nhà ở ngoài đường nó khác nhau như thế nào.
Mộc Miên nghe mẹ nói xong thì cũng "À, dạ".
Chợt mẹ cô lại nhớ đến một chuyện bèn hỏi:
- À, con cứu anh thầy ấy ở đâu thế? Xưa giờ mẹ có thấy con can đảm xông pha gì đâu.
Mộc Miên hì hì đáp mẹ:
- Là ba tháng trước con đi thực tế để làm luận văn và thấy anh ấy đang gặp nạn nên con giúp đỡ ạ.
Hai mẹ con ngồi với nhau đến gần chiều thì bố cô đi vào. Ông nhìn thấy con gái tỉnh dậy thì lại bên cạnh mẹ cô đang ngồi hỏi thăm đầy yêu thương:
- Con tỉnh rồi sao? Lúc nãy bố có ca mổ nên không đến thăm con được. Con thấy thế nào?
Mộc Miên nhìn ông ánh mắt hạnh phúc:
- Con đỡ rồi ạ. Bố ăn gì chưa?
Ông trả lời:
- Bố chưa ăn gì cả. Vừa xong là bố chạy ngay qua đây. Có gì cho bố ăn không?
Mộc Khuê lấy đồ cho ông:
- Đây, đồ ăn đây. Anh ăn đi.
Ông cũng tranh thủ ăn một ít ngồi nói chuyện với gia đình sau đó nhanh chóng rời đi vì đã đến giờ làm việc.
Hai mẹ con Mộc Miên ngồi luyên thuyên với nhau đến chiều thì Mộc Khuê phải về nhà nấu ăn. Yến Linh vào chơi với cô đến 17h30 thì phải về ăn tối rồi học bài.
Yến Linh vừa đi được không lâu thì Tuấn Minh vào. Cô ngồi dậy nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng buồn bã. Cả hai chào nhau rồi anh ngồi bên cạnh. Cả hai nhìn nhau chẳng ai nói với ai điều gì. Cả hai cứ nhùn nhau mãi rồi anh đưa tay đặt lên vai cô. Mộc Miên nhìn thẳng vào anh rồi hỏi:
- Anh sao thế?
Tuấn Minh không trả lời anh rướn người về phía trước thì Mộc Miên lên tiếng:
- Em đang mệt anh có thể về được không?
Cô thẳng thắn đến phũ phàng khiến anh bất ngờ. Anh thu lại hành động của mình nắm lấy tay cô đinh nói gì đó nhưng thôi. Nhìn anh như vậy Mộc Miên khá phiền lòng. Tin tức anh hẹn hò, cho đến anh chăm sóc cô, ôm ấp cô khiến bản thân cô đặt một dấu hỏi lớn về bản thân anh.
Nhìn thấy cô như đang ý kiến gì đó với mình anh cũng buông tay cô rồi đi về.