Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 118


Trần Hùng quay người bỏ chạy, Lâm Thành đuổi theo, không ngờ, Trần Hùng vốn đã chạy vào góc lại bị ngã ngửa ra sau, hắn ta bị đá mạnh đến nỗi bật ngửa, đầu đập xuống đất, nhất thời không đứng dậy được.

Ở góc đường, Ngụy Diên và những người khác bước ra.

Chu Dần Khôn hơi nhướng mày.

"Mẹ kiếp, Ngụy Diên, mày muốn chết đúng không?" Trần Hùng nằm trên mặt đất, ngẩng đầu trừng Ngụy Diên.

"Anh Hùng của Đông Hưng nhỉ, vốn dĩ muốn giữ lại cho anh chút thể diện." Nguỵ Diên liếc nhìn người phụ nữ gần như khỏa thân đang co ro trong góc: "Nếu anh thấy ở Đồn Môn không tốt, nhất định phải đến Hòa An làm loạn, đây chẳng phải là đang đánh vào mặt ông Hà sao?"

Hắn đến gần, Trần Hùng lùi lại: "Mày, mày định làm gì? Nếu để chú tao biết chuyện thì cả mày và Hòa An Hội đều phải chấm dứt!"

"Yên tâm, tôi sẽ không giết anh." Ngụy Diên đưa tay ra, Đại Đông phía sau đưa thanh sắt tới: "Nhưng phải dạy cho anh biết thế nào là tuân theo quy tắc trên địa bàn của người khác."

Trần Hùng xoay người bỏ chạy, kết quả lại bị Đại Đông đá lăn trở lại, ngã ngửa xuống đất, Ngụy Diên dẫm lên một chân của hắn.

Thanh sắt đập mạnh xuống.

Trong ngõ hẻm lập tức vang lên những tiếng kêu điên cuồng, Trần Hùng đau đớn đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, giữa háng hắn ướt đẫm nhớp nháp, dương v*t và tinh hoàn bị một gậy trực tiếp đập nát, trong nháy mắt như mất đi nửa cái mạng.

Thanh sắt lại vung lên hạ xuống, chỉ để lại một vũng máu thịt trong quần.

Hắn ta không ngừng co giật, trợn mắt run rẩy nằm trên mặt đất. Cách đó không xa, Chu Dần Khôn hút xong điếu thuốc, vò nát tàn thuốc trong tay.

Ngụy Diên thấy anh đi tới.

"Dạy mày quy tắc xong rồi, vậy giờ đến lúc thanh toán những món nợ khác." Chu Dần Khôn đá vào đầu Trần Hùng: "Tao là người rất công bằng, mày làm đau cánh tay của cháu gái tao, vậy thì tao muốn hai cái tay của mày, cái này cũng đâu được tính là đang ức hiếp người mà phải không? Con gái mà, luôn mỏng manh hơn đàn ông."

Đôi mắt của Trần Hùng lồi ra, nói không nên lời, hắn nhìn Chu Dần Khôn đứng thẳng lên, mỉm cười với Ngụy Diên đứng đối diện, cuối cùng đưa tay ra.

Mã Tử nhìn qua Ngụy Diên, thấy hắn không từ chối, cho nên đưa con mã tấu cho Chu Dần Khôn. Nói đến Trần Hùng, hắn quả thực quá kiêu ngạo, tuy rằng vì mặt mũi của Trần gia nên không thể giết hắn ta, nhưng cũng không thể để hắn chạy loạn hành động ngông cuồng trong lãnh thổ Hòa An Hội như vậy.

Chỉ là... anh Diên đã phế hắn rồi, nếu Đông Hưng hỏi đến, cũng có thể nói là do hắn gây sự quậy phá trong địa bàn của Hòa An. Nhưng nếu thật sự chặt đứt cả hai cánh tay của hắn thì phải giải thích với Đông Hưng thế nào? Chẳng lẽ nói là do hắn làm xước khuỷu tay của cô bé kia, làm khuỷu tay có chút máu chảy ra?

Dù sao thì Trần Hùng cũng là cháu trai của Trần Anh Kiệt.

Nhưng còn chưa kịp nói gì để thuyết phục, Chu Dần Khôn đã lấy con mã tấu qua, giây tiếp theo anh cầm mã tấu chém xuống. Lưỡi dao chạm đất phát ra âm thanh sắc bén.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, Trần Hùng chưa kịp kêu lên đã ngất đi, hai cánh tay của hắn rơi ra khỏi bả vai, nằm rải rác trên đất, trông giống như một món đồ chơi lắp ráp bị ném từ trên lầu xuống, nhưng lại thiếu mất hai cánh tay. 

Từ nay sống như thế này sẽ khiến cuộc sống tràn ngập niềm vui.

Chu Dần Khôn giũ sạch máu, thân thiện trả lại con mã tấu: "Cảm ơn."

Nói xong liền bước đi, như thể chỉ đến xem kịch vui rồi rời đi.

Mặt đất hỗn loạn, nếu cứ để như thế này thì Trần Hùng chắc chắn sẽ chết. Ngụy Diên nói: "Ném hắn đến trước cửa bệnh viện."

Mùi máu tanh khó chịu, hắn bước ra khỏi con hẻm, khi đi ngang qua người phụ nữ đang sợ hãi ngồi trên mặt đất, Ngụy Diên dừng lại, người phụ nữ cứng ngắc ngước nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ trống rỗng.

Ngụy Diên cởi áo khoác ném lên người cô ta che đi vết máu trên chân. Quay đầu lại nói với người phía sau: "Đưa cô ấy đến bệnh viện."

"Vâng, anh Diên."

Ngụy Diên không nhìn người phụ nữ kia nữa: "Đại Đông, đi."

*

Chu Dần Khôn bước ra khỏi con hẻm, từ xa anh đã nhìn thấy cái đầu thò ra ngoài chỗ cửa phía sau. Lần này lại khá nghe lời, bảo cô ở yên trong xe cô đúng thật không bước xuống.

Rất nhiều ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào anh, người đàn ông nhìn xuống. Xung quanh đều có đèn đường, soi rõ vết máu trên áo khoác của anh. Chu Dần Khôn cởi áo khoác ném cho Lâm Thành bên cạnh.

"Anh Khôn?"

"Vứt đi."

Cửa xe mở ra, Hạ Hạ vội vàng hỏi: "Chú út, chú bắt được người đó chưa? Người phục vụ có ổn không?"

Chu Dần Khôn không trả lời câu hỏi của cô: "Chu Hạ Hạ, lo việc của mình trước đi. Lần sau nếu có chỗ nào đau thì cắt đi."

Giọng điệu không giống giọng điệu đùa cợt thường ngày của anh, nghe có vẻ là nói thật, Hạ Hạ gật đầu, không dám hỏi thêm nữa.

"Anh Khôn, trở về sao?" Lâm Thành ngồi ra phía trước.

"Ừ."

Vừa lúc xe chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy một người đang đi về hướng này, Chu Dần Khôn nhìn qua, thấy chính là người đàn ông tên Đại Đông hay đi bên cạnh Ngụy Diên. Đại Đông cúi xuống gõ cửa kính xe chỗ Hạ Hạ, Hạ Hạ có chút kinh ngạc, ấn cửa hạ xuống: "Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?"

"Cái này cho em." Đại Đông đưa một hộp thuốc ra: "Em bị thương trên địa bàn của chúng tôi, coi như là chúng tôi và Hòa An bồi thường cho em."

"Ồ, không sao, em thực sự không sao." Hạ Hạ không tùy tiện nhận đồ người lạ đưa, cô ngước nhìn người đàn ông bên cạnh trước.

Chu Dần Khôn nhìn khuỷu tay che khăn giấy của cô, không nói gì.

Không nói gì có nghĩa là được. Hạ Hạ dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn ạ."

Cửa xe đóng lại, xe phóng ra đường, Hạ Hạ cúi đầu đọc hướng dẫn trên hộp thuốc, còn Chu Dần Khôn thì nhìn vào gương chiếu hậu, Đại Đông đưa thuốc xong liền đi về phía Ngụy Diên đang gọi điện cách đó không xa.

Người đàn ông cười khẩy một cái, thu hồi tầm mắt.

Trên đường trở về biệt thự của Hà Ngọc Long, Hạ Hạ còn chưa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hắn đứng cách cổng biệt thự không xa, quay lưng về hướng biệt thự, nhìn cảnh đêm phía xa thành phố.

"Chú út, là A Diệu kìa!" Hạ Hạ chỉ về hướng đó: "Chú nhìn xem, người bên kia là A Diệu phải không?"

Tối như vậy, cô vừa nhìn đã nhận ra A Diệu.

Lâm Thành đang lái xe phía trước bỗng cảm thấy áp suất không khí trong xe không hiểu sao lại thấp xuống, vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu, nhưng vẻ mặt của anh Khôn vẫn bình thường. Hắn đang định lái xe tới.

Kết quả là hàng ghế sau vang lên một giọng nói: "Dừng xe."

Chỗ dừng xe tình cờ là ở lối vào biệt thự, Chu Dần Khôn quay đầu nhìn Hạ Hạ ngồi bên cạnh: "Còn chờ cái gì nữa, xuống xe đi."

"A Diệu tới đây làm gì vậy? Anh ấy tới rồi có muốn ở lâu thêm chút không?"

"Lo việc của mình đi."

Hạ Hạ cụp mắt xuống, không biết mình lại đắc tội với anh ở đâu nên đành ôm thuốc xuống xe vào cổng biệt thự.

Chiếc xe chạy vụt qua.

Hạ Hạ trở về phòng chuẩn bị đi tắm, cơ thể ám mùi thuốc lá và rượu nồng nặc trong sòng bạc, còn có mùi thuốc khử trùng. Nghĩ đến phòng tắm, cô nhớ lại hình ảnh cô phục vụ chạy ra ngoài, tự hỏi cô ấy có sao không.

Bước vào phòng tắm cởi quần áo, cô lại nghĩ đến điều gì đó, cúi xuống nhìn khuỷu tay mình. Nó bị mảnh gương vỡ cắt qua, để lại một vết rách, mặc dù không nghiêm trọng như vết khâu nhưng nó dài hơn vết cắt thông thường một chút và hơi đau. Tắm như thế này, nếu bị ướt sẽ càng đau hơn.

Cô lại bước ra ngoài, ánh mắt rơi vào hộp thuốc trên giường, đó là một loại miếng dán y tế tương tự như băng cá nhân, tiện lợi hơn nhiều so với việc bôi thuốc mỡ rồi dán băng gạc và bông, hơn nữa hộp thuốc còn ghi là không thấm nước.

Vừa đúng lúc.

Hạ Hạ mở hộp thuốc lấy ra tất cả các miếng thuốc bên trong nhìn xem, không có giấy hướng dẫn sử dụng.

Cô lại đổ ra nhưng không có gì rơi ra, sao trong hộp thuốc lại không có giấy hướng dẫn sử dụng? Hạ Hạ cảm thấy kỳ lạ, nhìn vào trong hộp, quả thực không có giấy hướng dẫn sử dụng, nhưng... trên thành hộp bìa cứng có thứ gì đó.

Cô mở hộp thuốc, tháo nó ra, là một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn lại.