Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 138


Máy bay trực thăng hạ cánh xuống chợ cũ Kokang.

Kokang hay còn gọi là Đặc khu hành chính thứ nhất của bang Shan Myanmar, thủ phủ là thành phố Laukkai*, nằm trên cao nguyên bang Shan giữa Myanmar và Trung Quốc, nằm về phía bắc và phía đông giáp tỉnh Vân Nam Trung Quốc.

*Phiên âm của Laukkai - Laukkaing Laojie Miến Điện.

*Chắc do tác giả là người Trung nên ghi đến vậy, đầy đủ sẽ là vầy: phía nam giáp bang Kayah và giáp biên giới với các tỉnh Mae Hong Son, Chiang Mai, Chiang Rai của Thái Lan và các tỉnh Bokeo, Luang Namtha của Lào (với sông Mê Kông là biên giới tự nhiên), phía đông giáp tỉnh Vân Nam của Trung Quốc, phía tây giáp các vùng Sagaing, Mandalay và bang Kayin

Mười sáu năm trước, Lực lượng đồng minh Kokang tuyên bố tách khỏi Đảng Cộng sản Myanmar thực hiện quyền tự chủ cao, có chính phủ, quân đội, hệ thống thuế và pháp luật độc lập, đồng thời không chịu bất kỳ ràng buộc nào của chính phủ quân sự Myanmar. Nhìn bề ngoài thì đây là đặc khu đầu tiên nhưng về bản chất thì nó đã trở thành một tiểu bang của một bang Myanmar.

"Anh Khôn, Côn Sơn đã được hộ tống đến đây." Sau khi nhận được thông tin mới, A Diệu khởi động xe.

Chuyến bay từ Thái Lan đến Kokang chỉ mất chưa đầy hai giờ nhưng trông lại có cảm giác như đang đi từ một thành phố thịnh vượng đến một thị trấn nhỏ. Con đường không lớn cũng không sạch sẽ, hai bên hầu hết là những lán sắt, một số rõ ràng đã bị phá hủy trong các cuộc xung đột vũ trang, người lớn thì nhặt những thứ hữu ích trong đống đổ nát, trẻ em thì rượt đuổi, chân trần chạy trên bùn trộn lẫn với tro đen.

So với nhà ở, nhà duy nhất xung quanh đây được coi là "nhà" lại là sòng bạc. Ở Kokang, cờ bạc không chỉ hợp pháp mà còn mang lại phần lớn thu nhập.

Xe chạy qua Tháp đôi Petronas, xuyên qua đám đông tiến vào phía đông thành phố Laukkai. Đây được coi là khu vực có phong cảnh đẹp nhất ở Kokang, càng lái xe về phía hồ càng yên tĩnh, từ xa có thể nhìn thấy hai chiếc xe địa hình quân sự cùng một số người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang cầm súng.

Chu Dần Khôn vừa xuống xe, những người đó lập tức nhìn sang.

"Anh Khôn!"

Người đàn ông đang quỳ dưới đất, hai tay bị trói sau lưng nhìn thấy anh thì rên rỉ vài tiếng. Giọng nói đầy sợ hãi, rõ ràng hắn đã biết Tái Bồng và Chu Diệu Huy đều đã chết, không còn ai có khả năng kiểm soát được anh nữa.

Người đàn ông bước đến chiếc ghế câu cá bên hồ, ngồi xuống châm một điếu thuốc.

Anh không nói, điều này chỉ khiến cho Côn Sơn đang quỳ trên mặt đất càng thêm căng thẳng, hắn ta quỳ xuống bò đến bên cạnh Chu Dần Khôn, thút thít như thể có rất nhiều điều muốn nói.

Chu Dần Khôn quay đầu nhìn hắn: "Chậc, ai đã trói chú bàn tay Phật thế này? Còn không mau cởi trói cho chú ấy."

A Diệu bước tới cởi trói cho Côn Sơn, hắn lập tức cởi chiếc khăn đang nhét trong miệng ra: "A Khôn, tôi sẽ nói cho cậu mọi bí mật mà cậu muốn biết, nhưng xin đừng động vào vợ con tôi! Vì lòng trung thành của tôi với anh Tái Bồng, xin đừng giết tôi!"

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm hắn hai giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Chú, nhiều năm không gặp tính tình chú thay đổi rất nhiều."

"Hả? Đúng, đúng vậy..." Côn Sơn đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt có chút lảng tránh: "Ai về già mà không sợ chết chứ."

"Ồ, đúng nhỉ." Chu Dần Khôn phủi tàn thuốc: "Chắc chú biết tôi muốn hỏi gì mà, nào nói đi."

"Được, được." Côn Sơn lau mồ hôi trên trán: "Cậu muốn biết khi nào Khôn Sa bị bắt và đầu hàng, cha cậu đến Yangon với A Huy để đàm phán vấn đề gì."

"Lúc đó, không chỉ họ mà cả những người có thể kể tên ở Myanmar đều đã đến đó, suy cho cùng thì thứ mà Khôn Sa để lại chính là một cục thịt lớn, dù là lực lượng vũ trang hay buôn bán ma túy thì rốt cuộc cũng phải cần một nơi để đi. Để ngăn chặn một cuộc chiến tranh quy mô lớn nổ ra ở Myanmar, Chính phủ quân sự Myanmar đã tiến hành đàm phán bí mật, đồng ý chia phần Khôn Sa để lại nhưng với điều kiện không bao giờ được xảy ra đấu tranh vũ trang."

"Đây thực sự là một điều tốt cho chính phủ, 20.000 quân vũ trang của và lãnh thổ của Khôn Sa đều bị chia cắt còn tốt hơn là nắm giữ trong tay một người. Bọn họ muốn tránh sự xuất hiện của Khôn Sa thứ hai."

Chu Dần Khôn sốt ruột nói: "Vào vấn đề chính."

"Vấn đề chính là, anh Tái Bồng không muốn những thứ Khôn Sa để lại." Côn Sơn nói: "Dù sao lúc đó công việc kinh doanh của gia đình cậu chỉ đứng sau Khôn Sa, thời điểm đó nếu có người tiếp quản công việc kinh doanh của Khôn Sa, thị trường đã biến mất từ ​​lâu, cuối cùng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Tái Bồng kiếm sống. Về vũ trang, Anh Tái Bồng chỉ tin vào những người anh ấy đào tạo nên ngay từ đầu anh ấy đã không muốn tiếp quản lực lượng vũ trang của Khôn Sa."

"Vậy ông già muốn cái gì?"

"Anh ấy đã ký một thỏa thuận với chính phủ quân sự Myanmar, yêu cầu chính phủ không can thiệp vào công việc kinh doanh của anh ấy dưới bất kỳ hình thức nào trong vòng mười năm, và cung cấp hỗ trợ quân sự nếu cần thiết. Để đổi lấy sự hỗ trợ chính thức, anh ấy hứa sẽ trả cho chính phủ 100 triệu đô la Mỹ mỗi năm làm chi phí mua vật tư quân sự."

Nói đến đây, tất cả mọi người kể cả Chu Dần Khôn cuối cùng cũng hiểu tại sao Tái Bồng có thể nắm độc quyền thị trường Đông Nam Á, thậm chí là toàn bộ Châu Á trong những năm gần đây mà không cần sử dụng đến lực lượng vũ trang. Với sự hỗ trợ của chính phủ Myanmar, việc kiểm soát nguyên liệu làm thuốc ở Tam giác vàng tương đương với việc kiểm soát toàn bộ thị trường.

Đồng thời cũng hiểu được tại sao Chu Diệu Huy cũng tập trung phát triển quan hệ với chính phủ Thái Lan. Ông ta đang nhìn bầu vẽ gáo*, cố gắng giành được sự ủng hộ chính thức từ chính phủ Thái Lan giống như cách Tái Bồng đã đàm phán với chính quyền quân sự Myanmar. Tẩy trắng danh tính về cơ bản là vỏ bọc để che giấu Tái Bồng và với những người khác, từ việc che giấu danh sách các chuyên gia và phòng thí nghiệm LSD đến việc bí mật mua lại các công ty và nhà máy hóa chất... Điều mà Chu Diệu Huy muốn từ đầu đến cuối đều là độc quyền thị trường ma túy, bành trướng và tồn tại lâu dài hơn cả so với Tái Bồng.

*Nhìn bầu vẽ gáo: bắt chước.

Chu Dần Khôn cười khẩy, dập tàn thuốc: "Tìm một chỗ cho chú bàn tay Phật ở trước đã."

"Hả?" Côn Sa không ngờ ông ta đã nói hết mọi chuyện nhưng vẫn không được thả đi, giọng điệu lo lắng nói: "Khôn, A Khôn, tôi chỉ biết từng đó thôi, cũng đều đã kể cho cậu nghe! Tôi đã im bặt nhiều năm như vậy, tôi hiểu quy tắc, sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, giữ trong bụng cho đến khi tôi chết."

"Chú, đúng là có một số thứ đã nói hết rồi, nhưng những thứ khác, nửa lời cũng không chịu nói phải không?"

"Cái, cái gì..."

"Nhưng không cần vội." Chu Dần Khôn cười nói: "Tôi còn có việc khác phải làm, chú có thể tự mình từ từ suy nghĩ quyết định xem khi nào thì nói cho tôi biết."

"Không, A Khôn, thực sự không còn nữa!"

Chu Dần Khôn lười nghe hắn ngụy biện, tùy tiện xua tay, A Diệu túm cổ Côn Sơn ném cho đám lính vũ trang canh giữ xe, Côn Sơn bị đưa lên xe mang đi.

A Diệu quay lại thấy Chu Dần Khôn vẫn đang ngồi trên ghế câu cá, trước mặt là mặt hồ rộng lớn tĩnh lặng.

"Anh Khôn, theo những gì Côn Sa nói, thỏa thuận sẽ sớm hết hạn."

A Diệu không nói phần còn lại, nhưng ai có mắt chắc chắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống tiếp theo.

Dưới áp lực của cộng đồng quốc tế, chính phủ quân sự Myanmar bắt đầu thực hiện các biện pháp chống ma túy và chống chăn nuôi từ những năm đầu, hiệp định ký năm 1996 chỉ là biện pháp tạm thời, khi hiệp định hết hạn, các biện pháp trước đó chắc chắn sẽ được tiếp tục.

Khi đó, sẽ có một sự phản kháng khác lớn hơn bên cạnh sự cản trở của chính quyền Ngõa Bang. Lực lượng vũ trang trong tay Chu Dần Khôn dù mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại lại bốn lực lượng vũ trang, đồng thời nếu xảy ra mâu thuẫn với chính quyền quân sự Myanmar và chính quyền Ngõa Bang, kết quả cuối cùng chắc chắn là rằng cả hai bên đều sẽ tổn thất.

Chu Dần Khôn không trả lời, chỉ nhìn hồ nước trước mặt, không biết là đang nghĩ gì. Mặt trời chiếu sáng trên mặt hồ, gió gợn sóng trên mặt nước, mọi thứ dường như trở nên yên tĩnh quá mức.

Cho đến khi điện thoại đột nhiên reo lên. A Diệu lấy điện thoại di động ra đưa cho Chu Dần Khôn: "Anh Khôn, là nhà họ Bạch."

Chu Dần Khôn nhận lấy, Bạch Mậu Ân.

"Tin tức nhanh đấy, chân trước vừa trở lại chân sau Bạch gia đã biết."

Điện thoại được kết nối, A Diệu nghe thấy một âm thanh giống như giọng nữ.

Không biết bên kia nói gì, Chu Dần Khôn hừ một tiếng: "Đương nhiên, gặp lại sau."

Bạch gia, giọng nữ, người còn có thể gặp được anh Khôn... A Diệu đại khái cũng đã đoán được là ai.

Bạch Lệ Quân, là con gái thứ hai của nhà họ Bạch, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Kokang. Anh trai cô ta là Bạch Mậu Ân, phó tham mưu trưởng quân đội Kokang, cha là Bạch Minh Đàn chủ tịch của Lão Nhai*, thủ đô của Kokang, và là phó tư lệnh của Lực lượng Đồng minh Kokang, ông cũng là một trong những nhân vật quan trọng tham gia vào công cuộc giành độc lập cho Kokang khỏi Đảng Cộng sản Myanmar.

*Lão Nhai: Laojie

Kokang ngày nay được quản lý theo kiểu gia đình, lãnh thổ bị chia cắt, bốn gia tộc lớn do gia tộc Bạch đứng đầu không can thiệp lẫn nhau. Để Bạch gia dẫn đầu cũng không phải là biểu hiện cua khiêm tốn lễ phép, mà là do không có khả năng đánh bại.

Quân đội trong tay Chu Dần Khôn đã cố thủ ở Kokang từ lâu, mọi người đều biết tứ đại gia tộc muốn tranh giành lẫn nhau, cho nên chỉ cần Chu Dần Khôn xuất hiện ở Kokang, sẽ luôn có vô số lời mời gọi. Trong số đó, nhị tiểu thư nhà họ Bạch là đặc biệt nhất, chỉ cần anh Khôn trở về, cô ta nhất định sẽ xuất hiện trong vòng một giờ.

*

Trên đường đến Bạch gia, A Diệu vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, người đàn ông ngồi ghế sau cứ nghịch nghịch điện thoại di động.

"Anh Khôn." A Diệu gọi.

"Nói."

"Côn Sơn đã nói ra chuyện đàm phán rồi, anh giam giữ hắn vì nghi ngờ hắn đang giấu giếm điều gì à?"

Chu Dần Khôn nghe xong dời mắt ra khỏi điện thoại, ngước mắt nhìn A Diệu qua gương chiếu hậu: "Nếu mày là Côn Sơn, mày biết ý định tiếp theo của tao gì, vậy mày sẽ làm gì?"

A Diệu suy nghĩ một lúc: "Côn Sơn là người tham tiền, theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ thương lượng giá cả trước khi nói. Dẫu sao chỉ cần hắn thà chết không chịu nói, chúng ta cũng không thể giết hắn thật. Mà cứ coi như hắn khai hết điều cần nói đi nữa, thực ra chúng ta cũng chẳng có lý do để giết hắn, một người có thể dựa vào chính phủ Lào để ẩn náu nhiều năm như vậy, có nghĩa là sau lưng đủ ổn định."

"Thay vì giết hắn, sẽ có giá trị hơn nếu dùng mối quan hệ của hắn ta để mở rộng nhà máy và mở cửa thị trường Lào." Nói đến đây, A Diệu dừng lại: "Hắn cùng ông cụ chơi ma túy nhiều năm như vậy, không thể nào không nghĩ tới chuyện này." "

"Cho nên mới nói, cách hắn ở trước mặt tao trông vừa sợ hãi vừa tội lỗi, chẳng phải rất tò mò sao?"

"Anh Khôn nghi ngờ—"

Lúc này điện thoại của Chu Dần Khôn vang lên, A Diệu lập tức im lặng.

Chu Dần Khôn nghe xong câu đầu tiên liền hỏi: "Tỉnh lúc nào?"

Bác sĩ bên kia trả lời: "Thật ra, buổi sáng đã thức dậy một lần, uống thuốc rồi lại ngủ. Mãi đến khi thực sự tỉnh táo tôi mới gọi điện cho anh."

Tỉnh dậy vào buổi sáng, tức là anh đi không lâu thì cô tỉnh lại. Thật biết nắm bắt thời gian.

"Con bé đâu rồi?"

"Cô ấy sau khi tỉnh lại liền tự mình đi ra ngoài, tôi và cô giúp việc chăm sóc cô ấy đều đi theo, hiện tại vẫn đang ngồi trên bãi biển nhìn ra biển, cho tới bây giờ cũng chưa nói lời nào."

Chu Dần Khôn sắc mặt không được tốt lắm, hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

"Chưa. Chúng tôi cũng thuyết phục cô ấy mấy lần, nhưng cô ấy có vẻ như không nghe thấy, phớt lờ mọi người, cũng không ăn uống."

A Diệu lái xe phía trước cảm giác rõ ràng bầu không khí bên trong xe không ổn, cho nên không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu lần nữa.

"Nếu con bé không ăn thì đưa cho đến khi con bé mở miệng." Trước khi cúp điện thoại, người đàn ông nói thêm: "Cho ăn đồ ngọt và nhiều thịt, con bé không ăn được đồ cay, cũng không thích đồ chay."

Bên kia trả lời xong Chu Dần Khôn liền lạnh lùng cúp điện thoại.

Đùa, chương này dịch lúc 7h tối các nàng ạ, đăng lúc 10h đếy