Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 193


Linda nhìn thấy Hạ Hạ đứng dậy đi lên lầu, lo lắng gọi cô lại: "Hạ Hạ, buổi trưa ăn ít ít như vậy, giờ ít nhất cũng phải ăn một bát canh trước khi đi nghỉ chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Linda, trong lòng Hạ Hạ ấm áp, nhưng cuối cùng cô lại hơi cụp mắt xuống: "Không cần đâu ạ."

Suchela và Tụng Ân đều đã vì cô mà đi trên băng mỏng. Bây giờ cô nhận thêm một chút lòng tốt, tương lai lại càng có thêm nhiều nguy hiểm. Vào trường hợp này, tốt hơn hết là nên trực tiếp từ chối.

Sau khi Hạ Hạ lên lầu, trong phòng khách, luật sư nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng ô tô chạy vào từ bên ngoài vào. Anh ta vội vàng mở cửa, nhìn thấy người đàn ông xuống xe, cung kính chào: "Anh Chu."

Chu Dần Khôn nhìn chiếc cặp trong tay anh ta: "Xong rồi?"

"Vâng vâng, chỉ là..." Luật sư ngập ngừng nói.

"Nói."

"Cô Chu đã khóc."

Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã cau mày, luật sư nhanh chóng giải thích: "Chắc là... do những tài sản này khiến cô ấy nhớ đến ông Chu Diệu Huy, tôi thấy cô ấy dừng lại ở bản ghi thay đổi tài sản."

Chu Diệu Huy.

Đã chết lâu như vậy rồi mà cô vẫn có thể thương tâm đến vậy.

"Dù sao thì họ cũng là cha con, bình thường không cảm thấy gì, nhưng khi xảy ra chuyện lớn như bệnh tật, phẫu thuật hay thừa kế tài sản thì những người thân đó là những người thân không ai có thể thay thế được."

"Mặc dù ông Chu Diệu Huy đã qua đời gần nửa năm nhưng cô Chu lại được thừa kế tài sản của ông ấy với tư cách là người thừa kế, người ngoài không thể hiểu được nội tâm của cô ấy đâu. Tôi đã xử lý và chứng kiến ​​rất nhiều vụ án, sau đó mới phát hiện ra ngay cả những khách hàng có tính khí kỳ lạ đến đâu thì họ vẫn quan tâm đến người thân của mình."

"Con người mà, đến thế giới này sống là vì cảm xúc."

Chu Dần Khôn lại cau mày, luật sư nhanh chóng im lặng. Im lặng hai giây, hắn lại nói tiếp: "Ngài Chu, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước-"

"Đợi đã." Chu Dần Khôn nói: "Anh đi làm việc khác đi."

*

Lên lầu, Hạ Hạ vẫn chưa biết Chu Dần Khôn đã trở lại, cô còn đang tập trung nghe điện thoại.

"Vâng, ấn định vào thứ bảy tuần sau. Cảm ơn."

Luật sư nói thủ tục được hoàn thành chậm nhất là vào thứ sau tuần sau nên Hạ Hạ ấn định thời gian ký kết dự án y tế từ thiện vào thứ bảy tuần sau.

Người liên hệ dự án ở đầu bên kia điện thoại đã trả lời với thông báo cho cô những giấy tờ cần thiết trong ngày ký hợp đồng.

Hạ Hạ cẩn thận viết từng chữ một, cuối cùng xác nhận một lần nữa điều khoản bảo mật bệnh nhân của toàn bộ dự án.

Bên kia cho biết, trừ khi liên quan đến vụ án hình sự và cần hợp tác với cơ quan điều tra của cảnh sát, mọi thông tin sẽ được bảo mật trọn đời, tất nhiên với tư cách là nhà đầu tư sẽ có quyền can thiệp bất cứ lúc nào.

Cô gái cảm thấy nhẹ nhõm, cúp điện thoại.

Bụng lại đau nhói, cô ôm bụng đợi cơn đau giảm xuống rồi đứng dậy tắt đèn. Mặc dù cơ thể cô vẫn chưa được khỏe, nhưng việc đưa gia đình Suchela đi vẫn đang tiến triển thuận lợi, Hạ Hạ kéo chăn mỏng lại, cảm thấy cơn đau trong bụng đã dịu đi một chút.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Đèn trên tầng hai đột nhiên tắt, người đàn ông bên ngoài biệt thự ngẩng đầu lên nhìn căn phòng. Mấy giờ rồi?

"Anh Chu đừng lo, tôi sẽ hoàn thành việc này trong thời gian sớm nhất." Luật sư nói xong liền nhìn thấy Chu Dần Khôn đi vào biệt thự.

Anh vừa bước vào, Linda đã đi tới nói: "Thưa ngài, ngài về sớm thế, ngài có cần ăn tối không?"

"Không cần." Chu Dần Khôn liếc nhìn hướng trên lầu: "Con bé ngủ rồi à?"

Linda gật đầu: "Hạ Hạ cảm thấy không khỏe."

Người đàn ông nghe vậy không hỏi thêm câu nào nữa, sau đó đi lên lầu. Thấy anh dường như biết nguyên nhân, Linda dừng lại gọi: "Thưa ngài."

Chu Dần Khôn quay đầu lại.

"Mặc dù các bé gái thời điểm có kinh nguyệt sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng... lần này kinh nguyệt của Hạ Hạ không chỉ bị chậm mà còn đau đớn dữ dội, cô ấy không ăn uống được, liên tục chóng mặt buồn nôn. Tôi đã giúp cô ấy điều trị, nó sẽ không trở nên tồi tệ hơn. Đến buổi trưa này tôi có hỏi, có lẽ là do trước tiêm thuốc tránh thai, sau đó còn uống thêm thuốc tránh thai."

"Các loại thuốc tránh thai đều có tác dụng phụ, và mỗi loại cơ thể khác nhau sẽ có các phản ứng khác nhau. Nhưng bất kể mức độ phản ứng thế nào thì xét cho cùng cũng vẫn đều có hại cho cơ thể. Về lâu dài, nó không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển mà còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản."

Nói đến đây, Linda do dự, đây là lần thứ hai bà ấy vượt quá giới hạn. Nhưng vì thân thể của Hạ Hạ, bà ấy vẫn lựa chọn tiếp tục: "Vậy thưa ngài, ngài-"

"Tôi hiểu rồi."

Người đàn ông nói gì nữa đi lên lầu. Tuy thái độ có chút lạnh lùng nhưng ít nhất đó cũng là một câu trả lời rõ ràng, như vậy cũng khiến Linda cảm thấy nhẹ nhõm.

Đi ngang qua cửa phòng Hạ Hạ, Chu Dần Khôn dừng lại. Liếc nhìn khe hở trên cửa, cửa không khóa. Không chỉ tối nay không khóa mà tối qua cô cũng không khóa.

Lời nói của luật sư và Linda vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai. Một người nói cô đang khóc, người kia nói cô đang rất đau đớn. Không cần đoán cũng biết con thỏ nhỏ này bây giờ đang đáng thương cuộn tròn trên giường, trên mặt chắc đã đầy nước mắt.

Giây tiếp theo, một tiếng cạch nhỏ vang lên.

Cánh cửa mở ra, mùi sữa ngọt không ngọt sữa không sữa đập vào mặt. Đầu giường chỉ có một ngọn đèn nhỏ ấm áp lờ mờ chiếu sáng, một chỗ nhỏ trên giường phình ra, bên cạnh có một lọn tóc dài buông xuống mép giường, tỏa ra ánh sáng mềm mại.

Người đàn ông bước đến bên giường, thấy một người đang co ro dưới chăn. Chăn bông che nửa khuôn mặt cô gái, cô nhắm mắt ngủ say, hàng mi dài theo nhịp thở khẽ run lên. Anh cúi xuống gần hơn, nhìn thấy khuôn mặt cô sạch sẽ không có giọt nước mắt nào.

Chu Dần Khôn đứng thẳng lên.

Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, hai chiếc gối khổng lồ không biết từ chỗ nào chạy tới chiếm mất chỗ của anh. Cô gái đặt một tay lên chiếc gối, tư thế rất thân mật.

Người đàn ông lạnh lùng thu ánh mắt lại, không muốn ôm người sống mà chạy đi ôm một cái gối.

Anh nhìn quanh phòng, có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, người đàn ông bước tới, trực tiếp kéo rèm lại. Cô gái phía sau dường như nghe thấy tiếng động liền quay người lại.

Người đàn ông còn chưa rời đi, anh dùng ngón tay kéo rèm ra một chút, trong đêm tối, một bóng đen lóe lên nhanh chóng ở góc đối diện biệt thự.

*

Hạ Hạ không biết đêm qua có người đã đến phòng cô.

Cô chỉ biết rằng gần đây Chu Dần Khôn rất bận rộn, đã mười ngày không đến tìm cô. Hạ Hạ như được trải qua mười ngày trong yên tĩnh và tự do vô cùng, cuối cùng cũng đến bệnh viện nơi dự án y tế từ thiện diễn ra vào ngày thứ bảy.

Trong phòng tư vấn từ thiện, khi người đứng đầu dự án nhìn thấy Hạ Hạ thì vô cùng bất ngờ, còn tưởng cô có giọng nói trẻ con thôi, nhưng không ngờ người có thể chi ra số tiền lớn như vậy trong một lần lại là một cô gái nhỏ thật.

Cô nàng trông có vẻ trầm tĩnh, dịu dàng và cực kỳ lịch sự, ăn nói cư xử đúng mực như một học sinh, nhưng hành động của cô còn hào phóng hơn rất nhiều so với những người được gọi là doanh nhân, nhà từ thiện.

Hơn nữa, cô ấy thực sự đến một mình mà không mang theo đội ngũ chuyên nghiệp nào.

"Cô Chu không mang theo luật sư à?"

"Vâng." Hạ Hạ mỉm cười với anh ta.

"À, được thôi." Người phụ trách gật đầu: "Nội dung rất nhiều, cô cứ từ từ đọc. Nếu cô cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ ở văn phòng bên cạnh."

"Vâng."

Phòng tư vấn rộng rãi yên tĩnh tràn ngập mùi cà phê, trước mặt Hạ Hạ là dự án và hợp đồng dày đặc thông tin. Cô cầm nó lên cẩn thận xem xét.

So với nội dung về tiền bạc, thứ cô đánh giá cao là bệnh viện này rất lớn, và không phải là bệnh viện nơi Suchela sống. Nhìn bề ngoài, cả hai chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng thực tế thì bệnh viện này, bệnh viện nơi Suchela sống và viện dưỡng lão của bà cô đều thuộc cùng một hệ thống nhóm y tế, bao gồm hàng chục bệnh viện với quy mô khác nhau và hàng trăm dự án y tế từ thiện, một phần ba trong số đó đều liên quan đến điều trị xuyên quốc gia và các nước hợp tác bao gồm Thụy Điển, Đức, Đan Mạch, Hoa Kỳ, Phần Lan, v.v.

Kèm theo dữ liệu là danh sách bệnh nhân đủ điều kiện, đợt đầu tiên có tổng cộng 729 người, trong đó tên Suchela lại không mấy nổi bật.

Hạ Hạ đóng tài liệu lại.

Mặc dù cô không liên lạc trước với chú Suchela nhưng cô nghĩ có lẽ ông cũng hiểu. Đối với một dự án từ thiện như vậy, dù bệnh viện có chủ động liên hệ thì vẫn cần có sự đồng ý của bệnh nhân và gia đình.

Với tư cách là một bệnh nhân chấn thương không đủ điều kiện, Suchela không chỉ nhận những sự liên hệ tích cực từ dự án y tế từ thiện mà ngoài việc điều trị cần thiết, gia đình sẽ còn được cung cấp chỗ ở và chi phí sinh hoạt. Trên đời không có cái gì gọi là trùng hợp cả.

Hạ Hạ rất vui mừng vì ông ấy có thể đồng ý. Còn chuyện gặp mặt... Sau một hồi lưỡng lự, cô quyết định quên nó đi.

Hạ Hạ ký tên, đúng lúc này, cửa phòng tư vấn mở ra, người phụ trách mang cà phê mới đến, thấy Hạ Hạ đã ký rồi, anh ta giật mình: "Cô Chu, cô không đọc nữa à?"

"Không cần." Hạ Hạ nói: "Tôi đã đọc các điều khoản trong thỏa thuận bảo mật. Khi nào nó sẽ có hiệu lực?"

"Nó sẽ có hiệu lực ngay sau khi nhận nhận được khoản thanh toán." Người đàn ông đặt cà phê vào bên cạnh Hạ Hạ: "Thông tin bên ngoài của nhà đầu tư sẽ là bà của cô, bà Tát Mã. Chúng tôi sẽ báo cáo tiến độ dự án cho cô tại mọi nút triển khai. Ngoài ra, nếu có bất kì yêu cầu gì thì cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"Vâng."

Đi ra khỏi bệnh viện, Hạ Hạ quay người chào tạm biệt người phụ trách đã đưa cô ra ngoài. Cô bước xuống bậc thang, dừng lại lần nữa, ngước mặt nhìn lên.

Bầu trời trong xanh vô cùng, nắng chói chang đến chói mắt, trên người cũng rất nóng. Hạ Hạ nhìn mặt trời, mỉm cười vui vẻ.