Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 98


Trong thư phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng thở của hai người, và câu hỏi với giọng điệu gần như là khẳng định.

Người đàn ông ngồi trên ghế, nhìn cô chằm chằm. Cô gầy yếu nhếch nhác. Do độ giật bắn của hai phát súng lúc trước mà cánh tay phải và vai phải hơi run. Cô còn đến bệnh viện, cho nên mùi thuốc khử trùng đã át đi mùi cơ thể vốn có của cô.

Cô không còn trông giống con thỏ nhỏ trước đây nữa, mùi không giống, mà đôi mắt cũng không giống.

Hóa ra Chu Hạ Hạ không chỉ nghi ngờ anh đã giết ông già, mà ngay cả cái chết của Chu Diệu Huy cô cũng nghi ngờ anh, đổ hết mọi trách nhiệm cho anh gánh. Cho nên, cô năm lần bảy lượt đề cập đến cái chết của Chu Diệu Huy, còn hỏi anh xem anh đã xử lý thế nào.

Vậy cô làm thế nào để liên lạc được với Suchela? Không cần đoán cũng biết được thông tin liên lạc là do Chu Diệu Huy để lại, nhưng nửa chữ Chu Hạ Hạ cũng chưa từng đề cập đến, thay vào đó lại nói đến một loạt những thứ không liên quan, chẳng hạn như radio cổ, bút và đồng hồ.

Cô đến gặp Suchela khi nào? Có lẽ là sau khi yêu cầu anh không được để người đi theo cô. Hoặc có thể là ngày cô thương lượng với anh về việc cô sẽ về nhà muộn.

Từ sự đề phòng ban đầu đến cái cách cô vâng lời sau này, tất cả đều xuất phát từ sự nghi ngờ, tuy nghi ngờ nhưng đồng thời lại không dám rút dây động rừng. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã bị anh phát hiện, vò đã mẻ không sợ sứt*.

*Vò đã mẻ không sợ sứt = phóng lao thì phải theo lao: Ẩn dụ nói là kiểu đã lỡ sai rồi thì sai cho đến cùng luôn. (破罐子破摔 - pò guàn zi pò shuai cho ai muốn tìm hiểu nhó)

Nhìn cô một lúc lâu, Chu Dần Khôn mỉm cười.

"Chu Hạ Hạ, cháu có bằng chứng không?"

Bằng chứng.

Cô đúng thật là không có bằng chứng chắc chắn.

"Đêm mà tôi nhìn thấy chú. Đêm đó, ông nội qua đời. Còn chú lại chạy đến phòng tôi uy hiếp tôi, không cho tôi kể lại chuyện tối hôm đó. Chú nói chú đã giết Mai Kim, nhưng tại sao lại không tìm thấy thi thể, tại sao lại không có cảnh sát điều tra và không có người nhà nào đến tìm anh ấy khi anh ấy mất tích? Lúc chú nói chú đã giết anh ấy, kỳ thực, chú chỉ đang đánh lạc hướng suy nghĩ của tôi, muốn ngăn cản tôi nói với ba mà thôi."

Đây là lần đầu tiên Chu Dần Khôn thấy Chu Hạ Hạ nói một câu dài như vậy, anh nghiêm túc lắng nghe, thấy cô dừng lại, anh thích thú hỏi: "Còn gì nữa?"

"Chú còn nói là chú đang theo dõi vụ án của ba, nhưng rõ ràng là chú đang nói dối, chú thực không có! Nếu chú không có tật giật mình, tại sao chú phải nói dối tôi? Chú đã giết ông ấy và giả vờ đưa tôi về chỉ để lấy tài sản thừa kế của ông ấy từ tôi. Nếu không, sau khi ba tôi qua đời, tại sao chú lại không đề cập đến tài sản thừa kế? Ngoài tài sản thừa kế, còn có thứ gì đáng để chú bận tâm đến tôi? Đâu còn gì đáng để chú nhìn chằm chằm tôi như vậy?"

"Nói đúng lắm, Chu Hạ Hạ."

Chu Dần Khôn không che giấu nữa: "Tôi nuôi nấng cháu, yêu thương cháu chính là vì tài sản của Chu Diệu Huy. Bằng không còn có thể vì cái gì nữa? Chỉ cần cháu ký hợp đồng chuyển nhượng, cháu và bà ngoại cháu sẽ lập tức bị ném ra ngoài, chính bản thân hai người tự sinh tự diệt."

"Được, tôi đồng ý với chú." Chu Hạ Hạ không chút do dự nói.

Nghe vậy, người đàn ông khẽ cau mày, ánh mắt tối lại.

"Chỉ cần mang hợp đồng đến, tôi sẽ ký ngay lập tức. Còn về phần chữ ký của bà ngoại, đối với chú chắc chẳng còn điều gì dễ hơn được nữa đâu."

Cô nói rồi bước lại gần, cầm cây bút trên bàn làm việc của anh.

"Có lẽ để đổi lại chữ ký này, chú cũng đã lường sẵn được sẽ có điều kiện. Phải, tôi quả thực có một số điều kiện."

Hạ Hạ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông nói: "Tài sản thừa kế của ba có thể chuyển toàn bộ cho chú. Nhưng tôi muốn một khoản tiền, tôi muốn bà tôi tiếp tục ở viện dưỡng lão và được chăm sóc chuyên môn, tôi muốn chú Suchela được điều trị trong bệnh viện cho đến khi chú ấy bình phục hoàn toàn. Cuối cùng, tôi muốn ra nước ngoài du học."

Cuối cùng, cô nói: "Nhưng tổng chi phí có lẽ không bằng một phần nhỏ trong tài sản thừa kế. Tôi nghĩ chú cũng sẽ không để tâm đến số tiền ít ỏi này."

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Sớm biết dễ dàng như vậy, tôi đã không lãng phí hết kiên nhẫn."

Anh thản nhiên mở ngăn kéo bên trái ra, ném hợp đồng đã chuẩn bị sẵn bên trong vào tay Chu Hạ Hạ: "Muốn gì cũng được. Nhưng Chu Hạ Hạ, cháu không sợ sau khi xong chuyện tôi sẽ rút lại lời hứa, cháu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng sao?"

"Đương nhiên là có." Hạ Hạ mở nắp bút, lật tờ hợp đồng trực tiếp ký tên lên mà không thèm đọc nội dung.

"Nhưng thà chết còn hơn là ở lại đây."

Đóng nắp bút lại, cô đẩy hợp đồng ra trước mặt anh, quay người rời đi.

Cô không thèm liếc nhìn nó lần thứ hai. Đương nhiên, cô không nhìn thấy người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô với vẻ mặt cực kỳ nham hiểm.

*

Sau khi ký, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ.

Cuộc ký kết về việc chuyển nhượng quyền thừa kế của trẻ vị thành niên kéo dài suốt hai ngày, từ luật sư bên thứ ba, công chứng viên đến Ủy ban quyền lợi của trẻ vị thành niên và các cuộc phỏng vấn khác, mỗi bước đi đều nhấn mạnh đến tính tự nguyện của người thừa kế. Ngày thứ tư là công chứng thừa kế, đến ngày thứ năm, thủ tục chuyển nhượng toàn bộ tài sản thừa kế của Chu Diệu Huy hoàn tất.

Trong toàn bộ quá trình, Chu Dần Khôn không hề xuất hiện.

Mãi cho đến khi luật sư làm mọi thủ tục báo cáo kết quả cho Chu Dần Khôn, dưới sự dẫn dắt của A Diệu, ông ta đi xuyên qua đám nam nữ đang lắc lư cuồng nhiệt trên sàn nhảy, đi vào phòng bao trong cùng, cuối cùng mới gặp được người ông ta muốn gặp.

Vừa bước vào, ông ta đã được chào đón bởi mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi chua và cháy khét.

Phòng bao rất lớn, đủ sức chứa hàng trăm người, ở giữa là một suối nước nóng, bên trong có một con chó đực rất lớn đang nằm sấp trên lưng một người phụ nữ, phía dưới run rẩy dữ dội.

Người phụ nữ nằm bên mép bể suối nước nóng gào thét, cách đó không xa, một người đàn ông cũng đang bị một con chó đực đè lên, bị cắm đến chảy máu đầm đìa, toàn thân co giật, hắn ta vẫn đang cố gắng bò về phía trước, hai mắt đục ngầu, vươn tay ra, khao khát một thứ gì đó một cách tuyệt vọng.

Luật sư trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy, ông ta run rẩy cầm chiếc cặp đi theo sự dẫn đường của A Diệu.

Căn phòng đầy người nhưng trông chẳng giống con người chút nào, họ trông giống như những con chó điên và những thây ma. Luật sư sợ bọn họ sẽ bất ngờ lao vào mình, chỉ có đi theo bóng dáng cao lớn và tỉnh táo như A Diệu, ông ta mới có thể cảm thấy an toàn phần nào.

Càng đi sâu vào, tình hình càng trở nên điên rồ và đáng sợ hơn.

Đi thêm vài bước, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Anh uể oải ngả người ra sau, trong tay cầm một chiếc hộp lớn trong suốt chứa đầy những túi bột nhỏ màu trắng. Luật sư nhìn chiếc hộp trong suốt, rồi nhìn những kẻ điên này, cuối cùng cũng hiểu ra.

Mùi chua cháy khét là mùi heroin sau khi đun nóng và bốc khói.

"Anh Khôn, luật sư đến rồi."

Luật sư vội vàng gọi: "Ngài Chu."

Chu Dần Khôn không để ý đến ông ta, anh đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đầy hứng thú. Luật sư nhìn theo ánh mắt của anh, cảm thấy tim mình chợt run lên.

Trong góc, một người đàn ông trần truồng nằm trên đùi một người đàn ông trần truồng khác, đầu vùi vào giữa háng, lắc lư qua lại. Sau đó, hắn đột nhiên quay người lại, miệng đầy máu, trong miệng còn có thứ gì đó sẫm màu mềm mại. Lại nhìn người đàn ông đang nằm, hắn bất động không phản ứng, thứ mọc trên háng cũng không còn nữa.

"Đó là..." Luật sư nhìn thấy người đàn ông hưng phấn bò tới, nhưng lại không dám leo lên bậc thang, chỉ dám dừng lại ở phía dưới, ngậm thứ gì đó trong miệng, giống như một con chó đang xin xỏ Chu Dần Khôn.

Nhìn thấy Chu Dần Khôn lấy ra một cái túi nhỏ từ trong hộp trong suốt, người đàn ông rõ ràng càng thêm kích động và hưng phấn.

Đầu ngón tay Chu Dần Khôn giữ mép túi, chiếc túi đựng thứ bột màu trắng đung đưa qua lại, giọng điệu như đang trêu chọc một con chó: "Nuốt đi, tao sẽ đưa cho mày."

Đôi mắt của luật sư đột nhiên mở to, ông ta nhìn thấy người đàn ông háo hức gật đầu, thậm chí còn há miệng thật to, ngậm hết bộ phận sinh dục nam vào miệng rồi bắt đầu nhai.

"Ọe—" Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức luật sư không khỏi quay người lại nôn mửa.

Trong miệng người đàn ông phía sau có chất lỏng nhớp nháp chảy ra, cuối cùng hắn nuốt chửng toàn bộ. Chu Dần Khôn mỉm cười, ném thứ trong tay vào mặt người kia.

Hắn phấn khích hét lên một tiếng, hưng phấn đổ bột xuống đất, cúi đầu ấn một lỗ mũi, hít một hơi thật sâu, ngay sau đó toàn thân hắn co giật dữ dội, luật sư nghe thấy tiếng động liền bịt miệng lại quay lại. Chỉ mười giây, người đàn ông cứng đờ như xác ướp, tay chân co quắp cuộn tròn, mắt lồi ra, liên tục sùi bọt mép, nằm trên mặt đất trong tư thế rất vặn vẹo.

Chu Dần Khôn cười khinh thường: "Cái loại quen hút hàng giả này thật sự muốn chết. Thứ nguyên chất 99% này hắn không chịu nổi."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có người từ đâu đó chạy tới. Luật sư sợ hãi đến mức trốn sau lưng A Diệu, người đàn ông lao về phía ông ta chính là người đàn ông mà ông ta vừa nhìn thấy, vì bị một con chó xỏ xuyên nên lỗ sau đầy máu. Hắn đẩy cái xác dưới mặt đất ra, cái mông đầy máu nằm xuống đất, bịt một bên mũi hít phần còn thừa lại trước.

Lúc con chó đuổi kịp, thân hình to lớn của nó đè lên người người đàn ông đang xuất thần rồi lại cắm vào. Người đàn ông không còn cảm thấy đau đớn nữa, hắn rên rỉ hét lên đầy sung sướng, thậm chí cũng không biết được ruột của mình đang rơi ra.

Tới khi luật sư nôn mửa đến xanh mặt, đôi chân yếu ớt run rẩy, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng đứng dậy.

Không có gì vui cả. Mấy thằng nghiện này ngay cả khi tụi nó lên cơn vẫn rất nhàm chán. Đương nhiên, chúng nó không xứng đáng với món quà của anh.

Anh bước ra ngoài, nói: "Vứt hết đi."

A Diệu gật đầu, bước tới cầm chiếc hộp trong suốt lên, dưới ánh mắt tham lam và si mê, bước vài bước đến hồ suối nước nóng trong phòng riêng, rồi đổ hết một lần vào đó.

Đột nhiên vang lên những tiếng la hét điên cuồng, mọi người lao tới, cố gắng nhặt "món ngon" trước khi nó tan hoàn toàn vào trong nước. Có quá nhiều người, đông đúc đến nỗi những người phía trước bị những người phía sau chèn ép ngã lộn ngược xuống, cuối cùng đều đang sống sờ sờ chết đuối.