Định Mệnh Đời Anh

Chương 191: Người anh của Lục Nhã Vy (2)


Tống Gia Tuệ ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì, Hoàng Minh Huân liếc nhìn Vũ Nam Phong “Người ta có anh trai hay không thì liên quan gì tới em chứ?”

“Còn không cho em được tò mò à?” Tống Gia Tuệ đấm vào cánh tay Hoàng Minh Huân.

Lục Nhã Vy hắng hắng giọng rồi nói “Đúng vậy, đây chính là anh trai mình, trước đây chưa nói với mọi người thôi”.

Vũ Nam Phong lạnh lùng lườm Lục Nhã Vy, quay ra ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, nhân viên nhanh chóng đi vào hỏi có yêu cầu gì, Vũ Nam Phong liền gọi mấy chai rượu mạnh.

“Có phải là nên chúc mừng một chút không, anh trở thành anh trai quang minh chính đại của em?”

Lục Nhã Vy nhếch mép để lộ sự ghê tởm “Có thể người anh trai như anh đúng là vinh hạnh của em!”

Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ liền mang rượu tới.

Lục Nhã Vy tự tay mở một bình, tự hào cầm chai rượu giơ lên cao nốc ừng ực, rượu vào tới đâu mặt đỏ lên tới đó.

“Sao cậu uống nhiều thế?” Tống Gia Tuệ tiến lên cướp lấy bình rượu, Lục Nhã Vy quay người né đi “Đừng! Tối nay khó lắm mới được vui thế này, cậu còn định làm bà già quản mình đấy à?”

Trong lúc giằng co, rượu từ miệng Lục Nhã Vy chảy ra từ mép rồi từ từ xuống viền cổ áo.

Vũ Nam Phong thì như đang nhìn Lục Nhã Vy nhưng lại giả vờ như không quan tâm tới, để cô ấy tự mình thích thế nào thì thế, Hoàng Minh Huân đưa cho Vũ Nam Phong một ly “Uống chút không?”

“Được!”

Bọn họ chúc rượu nhau vòng quanh.

Tống Gia Tuệ cũng muốn uống nhưng bị Hoàng Minh Huân ngăn lại “Em uống gì chứ? Bên kia có nước hoa quả kìa”.

“Dựa vào cái gì anh có thể uống còn em thì không?”

“Dựa vào việc em uống say rất nháo”.

“Anh… anh nói vô lý” Tống Gia Tuệ gân cổ lên cãi, muốn đi lấy ly rượu nhưng đột nhiên bị Hoàng Minh Huân cướp lấy, sau đó nói nhỏ vào tai cô “Còn nhớ lần uống say ở nhà em đã trèo lên giường anh không?”

Tống Gia Tuệ đỏ mặt “Anh… anh nói linh tinh cái gì thế hả?”

“Quên rồi?”

Một hình ảnh lóe lên trong đầu Tống Gia Tuệ, nhớ lại hôm đó ở nhà có vài người bạn của Hoàng lão gia đến, ông giới thiệu cô cho mọi người, có bảo cô uống vài ly, kết quả tửu lượng cô không tốt nên uống cho hai ba chén đã say, sau đó…

“Em nào thèm trèo lên giường anh, là anh trèo lên giường em thì có”.



Hoàng Minh Huân mím môi cười, không nói gì, Tống Gia Tuệ đá vào chân anh sau đó đến ngồi bên cạnh Lục Nhã Vy nói chuyện với cô bạn, không thèm để ý tới ai đó.

Lục Nhã Vy uống say rồi nên cứ đông tây ngó nghiêng, vừa nóng vừa ồn nên phải đi cởi quần áo ra.

“Đừng cởi nữa, buổi tối trời lạnh lắm” Tống Gia Tuệ vội vàng ngăn lại, cổ Lục Nhã Vy đột nhiên rơi ra một sợi dây chuyền, cô cầm sợi dây chuyền trong tay, đó là sợi dây truyền được luồn vào cùng với một chiếc nhẫn.

Nhìn rõ hình dạng chiếc nhẫn, Tống Gia Tuệ đột nhiên tròn xoe mắt vì mặt trong của nó có khắc chữ “Phong&Vy”

Bọn họ… có thật là anh em không?

Mấy người đàn ông trên bàn rượu thì chuyện gì cũng nói được, từ công việc hiện tại đến cả chuyện trước kia cũng không bỏ qua, Tống Gia Tuệ ngồi im một chỗ tay chống cằm đợi thời gian trôi qua.

Buổi tối hơn mười một giờ, bàn rượu này mới tan.

Lục Nhã Vy thì đã say bí tỉ, dựa người vào Tống Gia Tuệ mà không đứng lên nồi, miệng vẫn còn nói muốn uống nữa.

Sắc mặt Vũ Nam Phong cũng cho thấy anh ta đã hơi say.

Hoàng Minh Huân thì khá hơn chút nhưng cô cũng chẳng yên tâm để anh lái xe về thế là gọi cho tài xế đến đón, sau đó nhờ Thư ký Nhạc liên hệ với cấp dưới của những người còn lại để đưa họ về.

Tống Gia Tuệ dìu Lục Nhã Vy đứng lên và đi ra ngoài nhưng Vũ Nam Phong đột nhiên ngăn lại, một giọng trầm lạnh vang lên “Em về với Huân đi, giao cô ấy cho anh”.

“Thế nhưng…”

“Em lại còn không yên tâm anh à?”

Lục Nhã Vy lúc này vẫn còn đang chìm trong cơn say, người mềm như bún, đứng còn đứng không vững, Tống Gia Tuệ tỏ rõ sự lo lắng “Tửu lượng Vy Vy cũng không tốt lắm, anh cũng say rồi, hay là cứ để em đưa cô ấy về nhờ Giai Kỳ chăm sóc một chút”.

“Không cần, giao cô ấy cho anh” Vũ Nam Phong nhấn mạnh.

Tống Gia Tuệ vẫn còn đang do dự thì Hoàng Minh Huân đột nhiên lên tiếng “Bọn họ là anh em, để cậu ấy đưa về cũng không sao, chúng ta về nhà còn bao nhiêu việc phải làm nữa”.

“Vậy cũng được!” mặc dù cảm thấy lý do có chút gượng gạo nhưng Hoàng Minh Huân đã nói vậy thì cô đành nghe theo.

Tống Gia Tuệ giao Lục Nhã Vy cho Vũ Nam Phong, Lục Nhã Vy gục đầu vào Vũ Nam Phong, mồm vẫn lẩm bẩm nói gì đó thỉnh thoảng lại cười lớn, bàn tay thì giơ lên vuốt mặt anh ta.

“Ôi… trắng quá! Hức… sờ mà mềm thế, dùng loại sữa dưỡng da nào đấy?” Lời cô ấy nói hơi lè nhè không được rõ cho lắm.

Mặt Vũ Nam Phong tối sầm, khi tay anh ta đang vòng qua eo cô, anh ta véo mạnh vào eo cô một cái, nụ cười kì lạ “Thế để anh đưa em đi mua sản phẩm dưỡng da nhé?”

“Được…được!” Lục Nhã Vy vui vẻ hưởng ứng trong vô thức, môi cô vẫn cười và bàn tay thì vẫn đưa lên vuốt má Vũ Nam Phong.

Chẳng bao lâu mặt anh ta đỏ lên.



Tống Gia Tuệ không dám nhìn thẳng, trong lòng cô lúc này hơi khó nghĩ, cô lại nói “Lát nữa anh nấu cho cậu ấy ít canh giải rượu, tửu lượng cô ấy thực sự rất kém!”

[…]

Vừa lên xe, Hoàng Minh Huân tiện tay ấn nút vách ngăn giữa hai người và tài xế phía trước, cánh tay ôm lấy người Tống Gia Tuệ rồi từ từ luồn vào khắp cơ thể cô.

“Đừng ở đây… Huân, anh say rồi”.

“Chỉ muốn hôn em một chút, không được sao?”

Cô lườm anh “Chỉ hôn thôi mà tay anh để đâu thế?”, tỏ ý rõ ràng là không tin.

Hoàng Minh Huân cười nâng cằm cô lên, hôn như thể chết thèm, trong giây phút hạnh phúc quấn lấy nhau, đột nhiên, Tống Gia Tuệ cảm thấy bụng cô quặn lại, cũng không giống với những khi buồn nôn bình thường.

Lỗ mãng cọ sát hai làn môi với nhau.

“Không được!”

Ánh mắt Tống Gia Tuệ đột nhiên trùng xuống, dùng lực đẩy anh ra. Hoàng Minh Huân vẫn còn lý trí, thấy cô sắp nôn liền bảo tài xế dừng xe lại.

Tống Gia Tuệ vội vàng chạy ra khỏi xe, chống hai tay vào một gốc cây gần đó, đầu cúi xuống ra sức nôn ọe.

Hoàng Minh Huân cũng đi sau, sắc mặt tối đen “Tống Gia Tuệ!!”

Tống Gia Tuệ vừa nôn xong liền nghe thấy giọng nói buồn bực của người đàn ông.

Cô ngẩng mặt nhận chiếc khăn từ Hoàng Minh Huân lau miệng, nhìn anh với vẻ hết sức ngại ngùng “Gần đây chắc do em ăn uống linh tinh, thật sự không phải là em cố ý đâu”.

“Lúc nãy rõ ràng một giọt rượu em cũng không uống, còn bảo phải tỉnh táo đưa anh về nhưng xem ra người không ổn chính là em” Hoàng Minh Huân vừa lên cơn giận đột nhiên lại có vẻ dịu đi với vẻ hoài nghi “Đã bao lâu rồi em không đến ngày?”

Tống Gia Tuệ đang tính tính thời gian bỗng nhiên cũng há hốc mồm.

“Ý anh nói là em mang thai rồi? Tuy có hơi lâu chưa đến ngày nhưng không thể đâu, ngoài việc bất chợt nôn hôm nay thì em chẳng thấy dấu hiệu nào của việc mình mang thai cả”.

“Nói như thể em có thai rồi vậy”, hai đôi lông mày của Hoàng Minh Huân nheo lại như sắp dính vào nhau, cốc đầu cô “Sớm không nôn, muộn không nôn, lúc nôn đúng thời điểm thật đấy…”

Bây giờ đến lượt cô chê trách lại anh “Là do cả người anh toàn mùi rượu, cả miệng cũng…”

“Xem ra tối nay anh có làm gì em cũng là do rượu rồi”.

Ý thức được sắp có nguy hiểm, cô khoanh tay cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ “Em sai rồi, em xin lỗi! Anh có như thế nào thì mùi cơ thể cũng dễ chịu, lúc nãy là do dạ dày em gây rối thế nên lát nữa về nhà… chúng ta ngủ bình thường thôi nhé!”.