Anh dứt khoát dùng tên của anh cả.
“Sát thần?”
Mọi người ngây ra.
Đột nhiên.
“Ha ha ha ha!”
“Cười chết tôi mất!”
“Nào có ai tự kêu mình là sát thần!”
Trong đám người cười ầm lên.
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn ra: ‘Quả nhiên là anh ta! Sao lại tên là Diệp Bắc Phong?’
‘A, mình biết rồi, nhất định là sợ phiền toái!’
Bừng tỉnh hiểu ra.
Diệp Bắc Minh hét lớn về phía nhà họ Liễu: “Như Khanh, em đến đón chị về nhà!”
Mọi người sững sờ.
Giây tiếp theo.
“Ha ha ha ha!”
Sâu trong nhà họ Liễu truyền đến trận cười yêu kiều: “Em trai Bắc… Bắc Phong, em đến muộn quá!”
Sau đó bóng dáng một cô gái bay trên không, xuyên qua đỉnh đầu của tất cả mọi người, hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Liễu Như Khanh cười hạnh phúc.
Vóc người hoàn mỹ, hai chân thon dài.
Dáng dấp mê người.
Mặt đẹp hoàn mỹ không tỳ vết!
Cô ấy nhìn Diệp Bắc Minh đầy tình ý.
Giống như lúc này thế gian chỉ có hai người vậy.
“Tiểu thư nhà họ Liễu quả thật rất đẹp!”
“Nhưng Diệp Bắc Phong là ai?”
“Chưa gặp qua, còn tự xưng là sát thần? Khẩu khí có hơi lớn!”
Mọi người đều lắc đầu.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Như Khanh, chị tự nguyện lập gia đình?”
Liễu Như Khanh không coi ai ra gì, đưa tay nhéo má Diệp Bắc Minh, liếc mắt coi thường: “Nhìn bộ đồ chị mặc đi, em thấy sao?”
“Em hiểu rồi”.
Diệp Bắc Minh cười.