Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 503: Không hề do dự.


Hơn hai mươi năm qua đi, đã ố vàng.

 

Diệp Bắc Minh kích động đỏ đôi mắt: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể sử dụng vạn lý truy tông không?”

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không dùng được nữa, đã qua hơn hai mươi năm, khí tức bên trên đã tiêu tan rồi”.

 

“Nhưng…”

 

Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Nhưng cái gì?”

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng những dược liệu này đều không đơn giản”.

 

“Ít nhất cũng không phải là thứ mà người của thế giới này có thể sử dụng”.

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Ồ? Thế nghĩa là sao?”

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Những dược liệu này đều là những thứ khá thường thấy ở thế giới cấp cao, trong thế giới của các cậu, e rằng rất hiếm”.

 

“Nói cách khác, mẹ của cậu, hoặc là người nằm trong tốp hàng đầu của thế giới này”.

 

“Hoặc không phải là người của thế giới này”.

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh không ngừng thay đổi.

 

Bất luận đáp án là gì, thì sau khi tìm được mẹ mới biết.

 

Anh cất kỳ phương thuốc.

 

Nhìn Lý Dưỡng Hối: “Sau đó mẹ tôi đã đi đâu?”

 

Lý Dưỡng Hối suy nghĩ một lát: “Hình như bà ấy nói, có vài dược liệu ở Đông Doanh mới có”.

 

“Mẹ đến Đông Doanh ư?”

 

Diệp Bắc Minh tự lẩm bẩm.

 

Xem ra anh phải đến Đông Doanh một chuyến thật rồi.

 

Lý Dưỡng Hối mỉm cười: “Thiếu soái, không biết tin này có thể đổi lấy cái mạng của tôi không?”

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi và nhà họ Lý không còn quan hệ gì”.

 

Rồi anh quay người định đi.

 

Dứt khoát nhanh gọn.

 

“Đợi đã”.

 

Lý Dưỡng Hối đột nhiên ngăn Diệp Bắc Minh.

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao thế? Ông còn có chuyện gì?”

 

Lý Dưỡng Hối bỗng nói: “Thiếu soái, nhà họ Lý tình nguyện thần phục dưới chân cậu!”

 

Không hề do dự.

 

Thụp một tiếng!

 

Quỳ dưới đất.

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông lấy phương thuốc ra rồi cho tôi biết mẹ tôi đi đâu, lẽ nào không phải để đổi lấy chuyện tôi cứu ông ư?”

 

“Đã như vậy, tại sao bây giờ lại muốn thần phục tôi?”

 

Lý Dưỡng Hối nghiêm túc: “Bị thiếu soái uy hiếp phải thần phục và chủ động thần phục hoàn toàn là hai chuyện khác nhau”.