Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 139: Tôn Mai Đã Chết


Kỷ Hi Nguyệt cũng có chút lo lắng theo: “Hay là lên trên nói?”

“Không cần đâu. Vương Nguyệt, Trương Cầm bảo tôi nhắn với cô là Tôn Mai rất có thể đã gặp nạn rồi.”Anh ấy ghé sát vào tai Kỷ Hi Nguyệt nói.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh người, sắc mặt tái nhợt nói: “Chị Trương nhận được tin tức gì rồi sao?”

Chồng của Trương Cầm lấy di động ra mở cho Kỷ Hi Nguyệt xem, trên màn hình là một đoạn tin nhắn.

Kỷ Hi Nguyệt chăm chú nhìn, một dòng chữ được viết như sau: “Trương Cầm, mau thủ tiêu sổ cái* đi, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.”

(Sổ cái: là sổ kế toán tổng hợp dùng để ghi chép các nghiệp vụ kinh tế, tài chính phát sinh trong niên độ kế toán theo tài khoản kế toán được qui định trong hệ thống tài khoản kế toán áp dụng cho doanh nghiệp. Mỗi tài khoản được mở một hoặc một số trang liên tiếp trên Sổ Cái đủ để ghi chép trong một niên độ kế toán – Nguồn: Google.)

Chồng Trương Cầm quan sát xung quanh rồi nói: “Vốn dĩ  là tôi kêu trương Cầm gọi cho cô, nhưng cô ấy bảo tôi phải đích thân tới, có một số chuyện gửi qua tin nhắn sẽ không tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt cau chặt mày: “Chị Trương đã hồi âm chưa?”

“Hồi âm rồi. Đã hỏi Tôn Mai xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chưa có câu trả lời. Tin nhắn này đã có từ hai ngày trước. Trương Cầm phân vân không biết có nên nói cho cô biết không, chúng tôi cũng không muốn báo cảnh sát, sợ sẽ làm lớn chuyện.” Chồng Trương Cầm nói.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu, chuyện nguy hiểm thế này người bình thường chắc chắn không muốn dính líu tới. Cô nói: “Có thể cho tôi mượn di động được không? Tôi sẽ báo cảnh sát điều tra thử xem.”

“Được. Cô cứ cầm đi. Trương Cầm đã tạm thời rời khỏi cương vị công tác, nhưng cấp trên của cô ấy đã nhiều lần đến bệnh viện để hỏi thăm túi xách tìm được chưa. Còn nói nếu bên phía cảnh sát có tin tức thì nhớ thông báo với anh ta. Chúng tôi cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Phải biết rằng Tôn Mai không hề đụng đến sổ cái thì đã mất tích.”

Khuôn mặt của chồng Trương Cầm đầy vẻ lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt tò mò: “Có phải là Tần Hạo không? Phó tổng của bất động sản Kỷ Tinh.”

“Đúng, chính là anh ta. Anh ta rất để ý sổ cái đó. Vương Nguyệt,  trước đây cô có hợp tác với cảnh sát, nói là vụ tai nạn đó có lẽ không phải ngoài ý muốn nên bây giờ Trương Cầm đang rất sợ hãi. Người tên Tần Hạo đó vẫn luôn theo sát chúng tôi, Trương Cầm muốn đổi sang bệnh viện khác.”

Tim Kỷ Hi Nguyệt cũng đập dữ dội, chuyện này rất kỳ lạ. Tin tức đã được phát đi, đúng lý thì Tần Hạo phải biết túi xách đã được tên áo đen kia lấy đi chứ? Bọn họ không quen nhau sao? Nhưng rõ ràng còn ăn chung bò bít tết mà? Tại sao anh ta vẫn đến tìm chiếc túi?

Là Tần Hạo đã biết người đàn ông áo đen lấy được chiếc túi nhưng chưa tới tìm anh ta? Hay là người đàn ông áo đen kia không phải là người của Tần Hạo, sau lưng chuyện này còn có một người khác?

Hoặc có thể tên áo đen kia đang lẩn trốn sự truy lùng của cảnh sát, nên đến bây giờ Tần Hạo vẫn chưa liên lạc được?

Nhưng tại sao anh ta lại đi tìm Trương Cầm?

Trong chuyện này quả thực có quá nhiều vấn đề khả nghi, nhưng bản tính của tên Tần Hạo này cô đã quá rõ, cho nên nếu điều tra thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

“Tôi biết rồi, anh nhắn chị Trương cũng đừng sốt ruột. Có gì khó hiểu thì cứ báo với cảnh sát để giải quyết. Đổi bệnh viện cũng tốt, nhưng nhớ giữ liên lạc với tôi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn Trương Cầm lại nhận lấy thương tích, cho nên cách xa Tần Hạo là đúng đắn.

Sau khi chồng của Trương Cầm ra về, Kỷ Hi Nguyệt không lên công ty nữa mà đến thẳng đồn cảnh sát tìm Ngô Phương Châu.

Ngô Phương Châu thấy cô đến thì kinh ngạc nói: “Vương Nguyệt, sao cô biết tin tức nhanh vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ: “Tin gì?”

“Tin tức của Tôn Mai, cảnh sát bên Úc xác minh Tôn Mai đã tử vong, thi thể cũng đã tìm thấy. Nguyên nhân là bị kẻ gian vào nhà cướp của rồi giết chết.” Ngô Phương Châu có chút ngượng ngùng nhìn cô nói.

“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, trái tim nhỏ bé cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô có linh cảm một trăm phần trăm là cái chết của Tôn Mai tuyệt đối có liên quan đến Tần Hạo, hoặc có thể nói anh ta là người giật dây.

“Vương Nguyệt, cô không sao chứ?” Ngô Phương Châu kéo cánh tay cô.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, định thần lại rồi vội vàng nói: “Không thể nào xảy ra chuyện vậy được! Anh Tiểu Ngô, anh có tin không? Tin chuyện Tôn Mai bị kẻ gian vào nhà cướp của giết người?”