Đôi mắt của Tần Hồng Sương đỏ rực và dữ dội, nàng ta siết chặt cổ của Hạ Nhược Đồng thấp giọng nói ba lần.
Miệng Hạ Nhược Đồng bị bịt kín, kêu không thành tiếng, thở không ra hơi, mặt đỏ bừng, nước mắt vô thức rơi xuống.
Nàng mở to hai mắt nhìn rõ xung quanh, phát hiện mình vẫn chưa bị đưa đi bao xa, trên đỉnh đầu xanh um tươi tốt, trong hơi thở còn có mùi cỏ xanh, lá cây in bóng lốm đốm, gió thổi xào xạc. ..
Lúc đó nàng mới phát hiện ra rằng mình đang ở trong khu rừng nhỏ phía sau đình Tam Nguyệt.
Nàng sắp chết sao?
Lập tức nhìn thấy Tần Lam.
Đột nhiên, Tần Hồng Sương buông miệng nàng ra, không khí tràn vào mũi, Hạ Nhược Đồng giống như từ cõi chết sống lại, thở hồng hộc.
Nàng cay đắng trừng mắt nhìn Tần Hồng Sương. Tần Hồng Sương, ngươi muốn giết ta sao?
Nàng không nói được, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ta.
"Hạ Nhược Đồng, Quân Phi Yến đã nói với cô rằng tôi đã giết Tần Lam, hử?"
Tần Hồng Sương nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt u ám hỏi.
Một câu này vừa thốt ra khiến Hạ Nhược Đồng như rơi vào hầm băng, nhất thời sững sờ, Tần Lam chết rồi? Làm sao có thể như vậy được? Sau đó nước mắt nàng lần lượt rơi xuống, nàng càng lùi lại xa hơn.
Lam Lam đã chết?
"Tại sao, tại sao ngươi lại giết tỷ tỷ của mình, nàng ấy tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Đôi mắt của Hạ Nhược Đồng mở to, đỏ bừng nhìn nàng ta, im lặng như đang hỏi.
Tần Hồng Sương nhìn nàng với vẻ trịch thượng.
Nàng ta mặc một chiếc váy đen rộng thùng thình, trên đầu đội một chiếc mạng che mặt màu đen, trùm kín người, trông nàng ta đáng sợ như một mụ phù thủy, một bóng ma trong bóng đêm.
"Hả? Nhìn phản ứng của ngươi đi, không phải Quân Phi Yến đã nói với các ngươi rồi sao? Vậy các ngươi đã nói gì khi bước ra khỏi phủ của trưởng công chúa? Hả?"
Tần Hồng Sương tự nói với chính mình.
Hạ Nhược Đồng không bao giờ nghĩ rằng bộ dạng thực sự của Tần Hồng Sương sẽ như thế này, nàng nhớ đến Lam Lam, người đã bị Tần Hồng Sương bức hại ba năm trước, nhưng Quân Phi Yến không phải đã yêu cầu nàng đến gặp ở đây sao?
Có phải Tần Hồng Sương nghĩ rằng Lam Lam đã chết, nhưng thực tế Lam Lam đã được Quân Phi Yến cứu?
"Hạ Nhược Đồng, ban đầu ta thực sự đã có ý định làm bạn với ngươi, nhưng còn ngươi, vì sao ngươi lại muốn kết bạn với ta? Hừ? Ba năm qua ngươi đã bí mật điều tra Tần Lam. Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?"
Tần Hồng Sương giẫm lên ngực Hạ Nhược Đồng, sau đó đạp nàng xuống đất.
Hạ Nhược Đồng đau đớn nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
"Ba năm qua, mỗi khi có ai đó nói xấu Tần Lam, ngươi đều đứng ra bác bỏ, ngươi có biết là ta cực kỳ chán ghét nghe mấy lời như vậy không, nhưng nhìn ngươi cứ tìm kiếm tin tức về Tần Lam ta chỉ thấy đó là một việc làm cực kỳ đáng cười, bởi vì ta biết rằng ngươi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy nàng ta, vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy."
Tần Hồng Sương nói với một nụ cười trên môi, một nụ cười lạ lùng.
Hạ Nhược Đồng chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, bởi vì nàng nhận ra rằng Tần Hồng Sương sẽ giết người.
Đúng vậy, nàng ta càng lúc càng nói nhiều, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng lạnh lùng.
"Nếu như ngươi luôn thành thật, ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng ngươi lại một lòng muốn tìm cái chết, ngươi không nên tìm Quân Phi Yến, ngươi không nên hỏi thăm tin tức của Tần Lam. Bởi vì có lẽ sẽ không có ai tin những gì Quân Phi Yến nói, nhưng một số người sẽ tin những gì ngươi nói. Vì vậy, ta không thể để ngươi có cơ hội nói."
Tần Hồng Sương lắc đầu, từ từ rút ra một con dao găm giấu trong người.Con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trong mắt Hạ Nhược Đồng tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng nhìn Tần Hồng Sương từng bước tiến lại gần, nàng liều mạng lùi lại nhưng đột nhiên đụng phải thứ gì đó, nàng vô thức quay đầu lại, tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng.
Đó là một đôi chân của một người đàn ông, nàng ngẩng phắt đầu lên, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, trên mặt đầy vết sẹo ẩn vào trong bóng đêm, lạnh lùng đứng đó, dùng ánh mắt vô hồn nhìn cô.
Đây là......Đồng phạm của Tần Hồng Sương.