Câu trả lời trái ngược hoàn toàn với trong tưởng tượng làm đầu óc Đường Nhiễm choáng váng.
Chỉ chớp mắt, tất cả những thanh âm từ lần đầu gặp gỡ của người đang ngồi trước mặt này,tựa như cuốn băng tua chậm tràn vào tâm trí cô.
[Tôi không phải Lạc Trạm... Tôi là Lạc Tu.]
[Quan hệ giữa tôi với em trai không tốt lắm. Từ nhỏ tên nhóc ấy đã quen thói bắt nạt tôi, mọi người trong nhà đều thiên vị nó.]
[Nếu xét đến sự xinh đẹp, đáng ra Lạc Trạm nên cưới em.]
[Nhưng mà tên nhóc ấy trước giờ chỉ thích những người có đôi mắt đẹp, nên sẽ không thích em đâu.]
[Lạc Trạm chẳng qua chỉ là một tên khốn, không cần để tâm đến tên nhóc đó.]
[Em là xinh đẹp nhất, không ai hơn được cả.]
[Lạc Trạm đi rồi. Để lần sau tôi dẫn em đi chào hỏi nó.]
[Em sợ tên nhóc ấy đến vậy sao?]
Xung quanh là bóng tối vô tận, chỉ còn lại giọng nói của người kia văng vẳng bên tai.
Khác với những khinh miệt, đùa cợt, ghét bỏ mà người ta dành cho cô, anh lúc nào cùng duy trì giọng điệu vừa lười biếng, vừa lãnh đạm, hệt như lần đầu tương ngộ chàng thanh niên trên con phố dài huyên náo, luôn hờ hững như thế.
Lúc cô bất lực nhất, là anh kéo cô ra khỏi vũng bùn tăm tối, trầm giọng đáp lại tiếng gọi đến vô vọng của cô, “Tôi đây.”
Nhưng thì ra, tất cả chỉ là lừa gạt.
Anh chẳng qua chỉ là tiện tay, nhưng lại khiến cô dệt nên cả một câu chuyện về chàng trai cô độc đáng thương. Thậm chí cô còn hoàn toàn tin tưởng, không mảy may nghi ngờ, hôm đó sau khi về nhà còn thỉnh thoảng nhớ tới anh, rồi lại lo lắng vị tiểu thiếu gia họ Lạc hống hách, kiêu căng trong truyền thuyết kia sẽ làm khó người bạn “Lạc Tu” của cô.
... Lừa gạt.
Đường Nhiễm cúi thấp đầu. Sự tủi thân nơi đáy lòng trào lên dữ dội làm sống mũi cô cay cay.
Cô cắn môi không nói không rằng, chỉ lẳng lặng cố chấp muốn rút bàn tay đang bị ai kia áp lên ngực về.
Nhưng dù sao Đường Nhiễm cũng chỉ là một cô gái nhỏ 16 tuổi, đôi mắt mù lòa, sức lực yếu ớt đến đáng thương.
Nhìn cánh tay xương xương mảnh khảnh kia, Lạc Trạm rất chắc chắn một điều rằng anh chỉ cần một tay cũng có thể chế trụ cả hai cổ tay cô, chẳng tốn công mất sức cũng có thể ép cô ngồi yên không nhúc nhích.
Nhưng cô gái nhỏ dường như không hề cảm nhận được, mặc cho cái siết chặt của ai kia có thể dễ dàng làm làn da mỏng manh sưng đỏ, chỉ khăng khăng muốn rút tay về.
Thấy làm da trắng nõn của cô bé thoáng chuyển sang màu máu tụ, Lạc Trạm cau chặt mày lại.
Giằng co mấy giây, cuối cùng anh vẫn chọn buông lỏng tay ra.
Đường Nhiễm rút tay về không chút do dự, rồi lập tức co mình lại tựa vào cửa xe.
Lạc Trạm thấp giọng “hừ” một tiếng, cố đè sự nóng nảy trong lòng xuống, anh cau mày vòng qua người cô, muốn giúp cô cài dây an toàn.
“Tránh xa như thế làm gì? Ngồi thẳng lên, tôi cũng đâu có lừa bán em.”
“...” Cô chỉ “nhìn” anh không nói gì.
Lạc Trạm cúi thấp người với lấy chốt dây an toàn.
Khoảng cách gần trong gang tấc, cô gái nhỏ yếu đuối thu mình trên chiếc ghế da, toàn thân tỏ vẻ kháng cự với sự tiếp xúc của anh.
Cái đầu nhỏ cúi gằm xuống, nếu không phải anh đang cúi người để cài dây an toàn, thì có lẽ chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang giấu mình sau suối tóc đen huyền mềm mại.
Nhưng cho dù là lúc này, từ góc độ của anh, cũng chỉ có thể thấy rõ dấu vết răng để lại trên làn môi, đỏ ứng tương phản với làn da trắng bệch, vô cùng diễm lệ thu hút.
Lạc Trạm có thể cảm nhận rõ ràng thái dương mình bỗng dưng giật lên.
Không biết bị ý nghĩ gì hù dọa, vị thiếu gia nào đó trước giờ luôn kiêu ngạo biếng nhác khó được lúc luống cuống. Phải đến lần thứ hai mới cài xong chốt của dây an toàn.
Lạc Trạm ghì chặt tay lại. Những đốt ngón tay thon dài căng cứng một lúc mới dần thả lỏng.
Lấy chiếc kính râm đeo lên, lúc này Lạc Trạm mới khởi động xe.
Một giây trước khi động cô siêu tốc độ - tính năng tuyệt hảo phát ra lên ga, Đường Nhiễm đang cúi đầu mơ hồ nghe thấy tiếng nói khàn khàn lướt qua tai như ảo giác:
“Đừng cắn môi nữa.”
“?”
Cô khẽ run lên, chậm rãi buông cánh môi bị mình vô thức cắn chặt.
Sau khi Lạc tiểu thiếu gia bại lộ, tính tình quả thực như trong lời đồn, ngang ngược cổ quái...
Cô gái nhỏ thầm cảm thán.
.
Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm đến dưới lầu.
Vì về sớm hơn dự kiến nên lúc này dưới lầu không có ai ra đón. Lạc Trạm dừng xe, quay đầu nhìn sang ghế lái phụ.
Hai tay cô bé siết chặt dây an toàn, không mảy may nói một lời với anh.
“Đến nơi rồi.”
Lạc Trạm nghiêng người qua, toan tháo dây cho cô.
Nhưng chưa đợi anh chạm tới chốt cài, cô gái nhỏ đã ấn tay lên núi đỏ tháo dây, sau một tiếng “cạch”, dây đã tháo xong.
Đường Nhiễm ngẩng khuôn mặt tú lệ xinh đẹp lên, không cảm xúc thủ thỉ: “Cảm ơn anh, phiền anh lấy giúp em cây gậy dò đường.”
Lạc Trạm thu bàn tay đang dừng giữa không trung về, anh nhíu mày, lặp lại: “Phiền?”
Cô gái nhỏ không đáp.
Lạc Trạm tức đến mức bật cười, đầu lưỡi quét qua hàm trên, sâu trong đôi mắt đen huyền là cơn lửa giận đang bị đè ép, “Em muốn vạch rõ quan hệ với tôi đến thế cơ à?”
Đường Nhiễm vẫn không đáp.
“Vì tôi là Lạc Trạm không phải Lạc Tu, nên em kỳ thị?”
Đường Nhiễm thoáng ngây ra vài giây, nghiêm túc trả lời: “Là anh lừa gạt em trước, đừng đổi trắng thay đen như vậy.”
“...”
Lạc Tu nheo mắt, chống một tay lên ghế ngồi của cô, thân mình nghiêng về phía trước, buộc cô thu mình vào khoảng không gian chật chội phía sau.
Đến khi Đường Nhiễm không còn đường lui nữa, lưng đã tựa lên cửa xe, Lạc Trạm mới ngừng lại.
Anh khẽ “hừ” một tiếng, “Tôi đổi trắng thay đen? Em dám nói em không kỳ thị tôi. Khi tôi là Lạc Tu, em có tránh né tôi như bây giờ không?”
Cô gái nhỏ vì chột dạ mà câm như hến, mấy giây sau mới yêu ớt phản bác, “Nhưng anh cũng không thể lừa gạt em!”
Lạc Trạm: “Nếu tôi không lừa em, có phải ngay từ đầu em đã định trốn tôi như trốn tà không?”
Đường Nhiễm: “...”
Lạc Trạm: “Có hay không? Nói đi.”
Môi Đường Nhiễm mấp máy, một lúc sau, cô mới chậm rãi gật đầu, thành thật đáp: “Ừm.”
Lạc Trạm: “...”
Sắc mặt Lạc Trạm trầm xuống, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái nhỏ, chóp mũi xinh xắn vì khẩn trương mà thỉnh thoảng lại sụt sịt.
Cứ chằm chằm nhìn cô bé như thế, mất mấy giây anh mới rời mắt đi chỗ khác, “Được rồi. Để tôi đưa em lên lầu.”
Lạc Trạm xuống xe, cầm lấy chiếc gậy dò đường rồi mới mở cánh cửa bên Đường Nhiễm ngồi ra. Có gái nhỏ sờ lần cửa xe, cẩn thận đứng dậy, xuống xe, rồi vươn tay ra.
“Cứ đưa gậy dò đường cho em là được ạ.”
Nhìn đôi tay trắng nõn xinh đẹp trước mặt, lông mày Lạc Trạm nhăn tít lại, “Không phải Lạc Tu nên ngay cả tư cách đưa em lên lầu cũng không có à?”
Đường Nhiễm thoáng chần chừ, cô vẫn lặng im không nói gì.
Lạc Trạm nhìn cô hai giây rồi lại quay mặt đi, một lần nữa bị chọc giận đến mức bật cười. Anh chậm rãi để cây gậy dò đường vào tay cô. Vừa sờ thầy gậy, Đường Nhiễm nắm chặt lấy toan cầm về thì mới phát hiện ra Lạc Trạm vẫn chưa buông tay. Cô có chút mờ mịt, khẽ ngẩng đầu lên.
“Bảo bà em xuống đón.” Từ phía trước mặt truyền đến một giọng nói có phần không mấy vui vẻ, dường như còn đang cố đè cơn giận xuống.
Đường Nhiễm: “Tự em cũng có thể...”
“Hoặc là để tôi đưa em lên.”
Cô bé thoáng ngây người, tay buông cây gậy dò đường, cúi đầu tìm điện thoại của mình.
Lạc Trạm nhìn cô, dường như đang có thứ cảm xúc gì đó xao động trong đôi mắt anh.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khiến anh phải kiềm chế như thế. Hết lần này đến lần khác không thể nổi giận.
Nửa phút đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng Đường Nhiễm cũng dừng động tác lại: “Hình như... em quên điện thoại ở nhà rồi.”
Khóe miệng khẽ cong lên nhạt nhẽo, anh dùng gậy dò đường gõ nhẹ vào lòng bàn tay cô, “Không phải là tôi không cho em quyền lựa chọn.”
Đường Nhiễm: “...”
Cô gái nhỏ im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải “ấm ức” cầm gậy đi lên.
Toàn bộ cảm giác nghẹn khuất trong lòng Lạc tiểu thiếu gia chẳng hiểu sao bỗng dưng bay sạch sành sanh. Anh xoay người, tâm tình vui vẻ dẫn cô bé lên lầu.
Đường Nhiễm sống trong một căn hộ 3 phòng ở tầng 12, là một căn hộ hướng về phía nam.
Đáng tiếc, Lạc tiểu thiếu gia còn chưa trông thấy cửa căn hộ đã bị Đường Nhiễm hạ lệnh “đuổi khách” từ khi còn trong thang máy.
“Cảm ơn anh đã đưa em về nhà.” Cô gái nhỏ đứng trước cửa thang máy, tay cầm gậy dò đường, giọng nói bình tĩnh hệt như thần sắc trên khuôn mặt.
Lạc Trạm nhíu máy, “Tôi đưa em đi rồi lại đón em về, thế mà một ly nước cũng không được mời à?”
Đường Nhiễm hơi nghĩ ngợi, “Anh muốn uống nước à?”
Lạc Trạm: “...”
Anh biết, nếu mình nói “Muốn”, cô bé này chắc hẳn sẽ bảo anh đợi ở đây rồi về nhà cầm bình nước ra.
Suy nghĩ này làm gương mặt họa thủy của Lạc Trạm xanh mét, nhếch môi cười lạnh, xem chừng giận lắm rồi: “Nhìn tôi giống ăn xin lắm sao?”
Đường Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu: “?”
Lạc Trạm tự bóp chết suy nghĩ vừa rồi, lúc này mới phát hiện ra cô gái nhỏ đứng trước mặt vẫn đang chờ câu trả lời của mình.
Lạc Trạm nhíu mày: “... Không có gì.”
Đường Nhiễm gật đầu, “Vậy em về đây! Anh lái xe cẩn thận, tạm biệt.”
Dứt lời, Đường Nhiễm xoay người bước đi, hoàn toàn không chút lưu luyến.
Lạc Trạm vô thức tiến lên, kéo giật tay cô lại.
Đột nhiên bị kéo làm Đường Nhiễm mất thăng bằng, cô hoảng loạn quờ quạng tay tìm chỗ víu. Trong bóng tối, cô cảm nhận được có người giữ lấy tay rồi đỡ eo mình.
Còn chưa kịp hoàn hồn nhưng Đường Nhiễm đã đứng vững được, đến lúc cô phản ứng lại được, vội vàng rút tay mình khỏi tay Lạc Trạm.
Lòng bàn tay trống không làm Lạc Trạm thấy trong lòng thoáng mất mác.
Rốt cuộc vẫn không dằn lòng nổi, anh lên tiếng: “Em ghét Lạc Trạm đến vậy sao? Tôi đắc tội tày đình gì với em à?”
“...” Đường Nhiễm siết chặt nắm tay, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm quen thuộc.
Sau hồi lâu, cô mới khe khẽ lắc đầu: “Không phải, em không ghét anh.”
Lạc Trạm: “Vậy tại sao lại trốn tránh tôi?”
Đường Nhiễm cúi thấp đầu.
Thật lâu sau, Lạc Trạm mới nghe thấy cô lí nhí trả lời: “Vì anh là người sẽ đính hôn với Đường Lạc Thiển.”
Lạc Trạm cười lạnh, “Ai nói vậy? Tôi đồng ý lúc nào? Thế kỷ 21 rồi mà còn ép duyên, can thiệp tự do cá nhân là phạm pháp đấy.”
Đầu cô bé vẫn cúi gằm, “Nhưng bà đã nói với em, sau này em sẽ có một người anh rể rất lợi hại, em không nên mà cũng không thể đắc tội được... Nếu không, sau này em sẽ không thể quay về Đường gia được nữa.”
“—”
Lạc Trạm nhăn chặt mi tâm.
Ngữ điệu ngày càng có xu hướng nhỏ dần của cô gái nhỏ làm tim anh vô cớ nhói lên một cái đau điếng. Ngọn lửa giận chẳng hiểu từ đâu bùng lên, bóp nghẹt lấy hô hấp của anh, thiêu đốt trái tim anh.
Đến lúc đầu óc tỉnh táo hơn, anh cúi thấp người áp sát cô. Sự giận dữ trong đôi mắt vẫn chưa tắt hẳn, nhưng ra đến miệng chỉ có là giọng cười nhạt nhẽo xen lẫn đôi phần mệt mỏi:
“Em gọi ai là anh rể cơ? Đừng có nhận họ hàng lung tung!”
“...”
Đối diện với sắc mặt tái nhợt của cô, Lạc Trạm buông mắt. Thoáng sững lại 1 giây anh mới đứng dậy, lại là thanh âm biếng nhác quen thuộc, “Không uống thì không uống,” Chàng thanh niên xoay người lại, rủ mi toan đi, “Ai mà thèm một cốc nước của em.”
Đến trước cửa thang máy, anh lại dừng lại.
Khoảnh khắc ấn nút xuống, anh lại nghe thấy tiếng gậy dò đường của cô gái sau lưng đều đặn gõ xuống sàn, hẳn là đang rời đi. Lạc Trạm không quay đầu lại, anh lên tiếng: “Em thực sự không muốn nói gì với tôi sao?”
Tiếng gõ sau lưng dừng lại.
Trong đáy mắt Lạc Trạm, dường như đang có một tia chờ mong xen lẫn vui vẻ nhỏ nhoi đang muốn xé rách cơn giận để chui ra —
“Sau này anh,” Cô gái nhỏ nhẹ giọng, nghe có vẻ rất thành khẩn, “Đừng bắt nạt Lạc Tu nữa nhé.”
Lạc Trạm: “...”
Lạc Trạm: “?”
Chờ đến khi Lạc Trạm tức giận quay người lại, cô gái nhỏ sau lưng đã đi mất.
Trước mặt không còn ai, chỉ còn lại Lạc tiểu thiếu gia với cơn tức điên người đứng trước thang máy.
Khuôn mặt tuấn tú rét lạnh, anh bước vào trong thang máy.
Lạnh lùng đi thẳng ra khỏi chung cư không thèm quay đầu lại. Điện thoại đột nhiên kêu lên, anh bắt máy, giọng nói không hề che giấu sự nóng nảy, “Nói.”
Đầu bên kia thoáng im lặng hai giây rồi ôn hòa cười: “Ai chọc giận cậu em trai quý hóa của tôi đến mức này thế?”
“...” Lạc Trạm bỏ điện thoại xuống nhìn màn hình, quả nhiên là Lạc Tu.
Nhớ tới “lời chia tay” của cô gái vong ân phụ nghĩa nào đó, Lạc Trạm chỉ muốn lôi người từ đầu bên kia điện thoại đến trước mặt.
Anh hạ giọng đáp, “Chuyện gì, nói đi.”
Đầu dây bên kia, Lạc Tu cười hỏi: “Là chuyện liên quan đến cô bé Đường Nhiễm kia, có tính không?”
Giọng Lạc Trạm nguội ngắt: “Từ hôm nay, bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy chẳng dính dáng một xu nào tới tôi hết.” Vừa nói, Lạc Trạm vừa đi đến trước xe, dùng điều khiển từ để mở khóa xe.
“Ồ, vậy giả hôm nay cô bé ấy có ngủ ngoài đường thì cũng không liên quan gì tới cậu đúng không?”
“—”
Lạc Trạm đứng sững lại.
Lạc Tu tiếp: “Vậy cũng được, tôi đành coi như chưa nhận lời với bà Dương kia vậy...”
“Bà ấy làm sao?” Lạc Trạm nhíu mày cắt ngang lời anh trai.
Lạc Tu cười hết mực ôn hòa: “Không phải cậu nói không liên quan tới cậu sao?”
“...”
Khuôn mặt Lạc Trạm vẫn không có thêm biểu cảm gì, anh quay người đứng dựa vào xe, giọng nói vừa lười biếng vừa lãnh đạm: “Tôi chỉ tò mò thôi.”
Lạc Tu: “Có một người phụ nữ họ Dương gọi điện cho tôi qua ông nội, bà nói con dâu bất ngờ sinh non nên phải trở về gấp — nhờ “tôi” để ý tới Đường Nhiễm vừa bị “tôi” đón đi.”
Lạc Trạm buông thõng mắt, “Đâu phải cô ấy không thể tự lo chuyện sinh hoạt của mình.”
“À,” dường như Lạc Tu nhớ ra chuyện gì, “Hình như cô bé kia còn quên điện thoại và không mang theo chìa khóa. Bà Dương nhắn là chìa khóa nhà bả để dưới tấm thảm ngoài cửa, nhờ “tôi” chuyển lời cho cô bé.”
“...”
“Hết tò mò chưa? Nghe cậu nói thì có vẻ đang không ở cùng cô bé rồi, coi như không nghe thấy cũng được, cứ làm tiếp chuyện của cậu đi nhé!”
Lạc Trạm cười lạnh, “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại.
Lạc Trạm vẫn điềm nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Chiếc siêu xe màu đỏ quay đầu một đường gọn ghẽ rồi đi thẳng ra ngoài.
Dưới lầu chung cư. Hai người qua đường nhìn theo đuôi xe đầy hâm mộ.
“Đẹp trai phát ngất, ước gì tôi cũng tậu được con xe như vậy!”
“Đúng đấy, ai mà chả muốn thế... Hả? Sao lại quay lại?”