Đừng Làm Thú Cưng Ảo Của Đàn Ông

Chương 13


Tương Nam Lý bị dòng nước đen ngòm cuốn trôi, không thể nhìn thấy được điều gì.

"Tương Nam Lý ——" Là tiếng Lạc Tu gọi anh.

Tương Nam Lý quơ quào theo bản năng túm lấy Lạc Tu.

Anh không biết anh đã túm trúng bộ phận nào, có lẽ là cổ của đối phương. Nhưng cuối cùng chỉ giật xuống được một cái vòng cổ.

Thân thể của nhân loại bình thường quả thực quá yếu ớt, khó lòng chịu đựng nổi bão táp mưa sa.

Tương Nam Lý rõ ràng cảm thấy không khí ngày một ít đi, anh rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.

"Tương Nam Lý!" Giọng của Alpha vang lên trong đầu anh, âm thanh to lớn hơn hẳn những lần trước: "Kiểm tra nhận thấy sinh mạng của chủ nhân đang gặp nguy hiểm, phù hợp với điều kiện trong Quy định quản lý trí tuệ nhân tạo để tiến hành sơ cứu."

Tương Nam Lý bị giật điện. Dòng điện không quá lớn, không đến mức gây bỏng.

Anh run rẩy mở mắt, phổi đau rát như bị phỏng.

Nước ở đây vô cùng bẩn thỉu, trôi lềnh bềnh những mảnh vụn kim loại không rõ nguồn gốc, khắp nơi tràn ngập mùi sắt hoen gỉ.

Máu cũng có vị sắt.

Khi bị dòng nước cuốn đi, có ai đó cố gắng túm lấy anh nhưng lại không thành công.

Anh chỉ là một nhân viên cơ khí mong manh yếu đuối mà thôi... Biết trước như vậy anh đã buộc mình vô lưng quần Tân Truy rồi.

Lời nói của Alpha đều tăm tắp trước sau như một nhưng lại có chút bất an, nóng vội nói không nền lời, ngay thời khắc này nghe chẳng khác gì một con người: [ Theo tính toán, khoảng 12.45 giây sau, nước cống sẽ chảy qua ống xả của hầm trú ẩn. Khi tôi nói "Đến nơi", ngài phải bơi sang trái ngay lập tức. ]

Tương Nam Lý không có phản ứng gì nhưng hệ thống biết anh nghe rõ.

Rồi hệ thống nói: "Đến nơi."

Tương Nam Lý thoáng thấy một cổng vào tối đen như mực, anh cố gắng bơi lên, vượt qua lực hút của dòng nước, tay nắm chặt lấy cống thoát nước bằng kim loại, sau đó dùng sức nhảy bật lên.

Cả người như thoát xác. Anh ngã rạp xuống đất.

Lòng bàn tay anh đang chảy máu. Trên tay anh vẫn đang cầm một sợi dây chuyền không rõ được làm từ chất liệu gì, trên bề mặt có một hình tròn.

Anh đẹp trai, vô cùng xin lỗi, lỡ túm lấy đồ trang sức của anh mất. Nhưng tôi không có cố ý đâu, chắc anh không phiền đâu ha? Lần sau gặp lại tôi sẽ trả lại cho anh.

"Ư..."

Tương Nam Lý cất dây chuyền vào túi trong của bộ đồ phòng hộ, bắt đầu nôn khan liên tục.

Anh nôn ra toàn là nước bẩn; nôn liên tục tới mức mắt đỏ bừng, trong mũi miệng toàn là mùi kim loại, trong lòng thì ngùn ngụt lửa giận.

Cả đời trước của Tương Nam Lý cũng được xem là thuận buồm xuôi gió.

Dù là trong lúc khó khăn nhất phải bán nhà ở, ngôi nhà ấy cũng là một ngôi nhà có sân vườn nằm mặt tiền ngoài quốc lộ trong thủ đô. Đó là nhà thờ tổ của anh, được truyền từ ông nội sang cháu trai qua nhiều thế hệ.

Sau khi đến thời đại mới, Tương Nam Lý cận kề với tử vong còn nhiều hơn gấp mấy lần so với đời trước.

Trong nước bẩn còn lẫn với máu, thấm thành một vũng xung quanh chân anh.

Tương Nam Lý lau khóe môi, cúi đầu cười lạnh: "Thú vị thật đấy."

Cống được dẫn thông. Nước bẩn vẫn cuồn cuộn chảy như cũ. Vị trí của Tương Nam Lý tương đối an toàn, đáng tiếc là lại mất liên lạc với những người còn lại.

Giọng nói của hệ thống cũng đã vững vàng hơn: [ Chủ nhân đã khôi phục ý thức, trạng thái an toàn. Giải trừ cảnh báo. ]

"Ngoài làm điện giật thì Alpha còn biết làm gì nữa?"

Hệ thống trả lời: [ Phóng điện kích thích cơ thể của chủ nhân là chức năng tự chủ duy nhất của tôi. Tôi có thể kích thích điện lưu vào những vùng khác nhau trong não ngài, tăng khả năng bảo vệ và kích thích sống sót. ]

Tương Nam Lý vừa cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh vừa tìm túi cấp cứu trong bộ đồ phòng hộ.

Túi cấp cưu có chất kháng sinh cơ bản, đèn pin nhỏ, ba gói bột dinh dưỡng bảo quản trong túi nhựa, ngoài ra còn có một cục pin kích thước tiêu chuẩn.

Đây là vật phẩm tiêu chuẩn trong các bộ đồ phòng hộ. Người dùng không cần phải trả thêm phí khi thuê đồ, nhưng sau khi sử dụng túi cấp cứu và trả lại quần áo thì bị trừ thêm 500 điểm tín dụng. Mức thu thì quả thực không hợp lý vì tổng giá trị của túi cấp cứu chỉ cao nhất là 100 điểm tín dụng, nhưng quả thực trong lúc nguy cấp thì nó có thể cứu được mạng người.



Tương Nam Lý cắt đai bảo quản, lấy đèn pin ra ngậm vào miệng để soi sáng. Anh đọc hướng dẫn sử dụng thuốc kháng sinh.

Anh không còn bơi dưới nước nữa, trong nước không biết có thứ gì khác hay không mà khi nãy anh va đập phải nhiều thứ cứng khác.

Bây giờ bả vai của anh vẫn còn đau.

"Chưa bị nhiễm thì không cần thuốc kháng sinh."

Tương Nam Lý nhét thuốc vào túi.

Khoảng nửa tiếng sau, dòng nước dần thả chậm tốc độ chảy. Tương Nam Lý không rõ anh bị trôi tới đâu. Vấn đề là dòng nước không có dấu hiệu thủy triều sẽ rút xuống nơi nào.

Dòng nước đã phẳng lặng hơn, trên bề mặt nổi một vài tấm ván gỗ, vật liệu xây dựng, còn có cả rác thải nhựa, trông có vẻ không chìm và có diện tích khá rộng.

Tương Nam Lý tắt đèn pin: "Anh trai người máy kia đã sửa xong rồi, nếu tôi là Tân Truy, tôi sẽ không tìm "tôi" làm gì. Đó là làm ăn lỗ vốn."

Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, dường như không hề liên quan đến vấn đề sống chết của chính mình.

Hệ thống đáp: "Đúng vậy."

Nó sẽ không an ủi con người mà chỉ biết phân tích số liệu. Nếu nó là AI ngoại tuyến của Tân Truy, nó cũng sẽ không kiến nghị Tân Truy đi tìm Tương Nam Lý.

Tương Nam Lý cụp mắt, anh nhìn về phía sâu bên trong đường dẫn phía sau: "Alpha, chúng ta có thể ra ngoài được không?"

Giọng nói của anh có chút run rẩy. Khi đối diện với những thứ mình không biết, con người thường có xu hướng sợ hãi theo bản năng.

Hệ thống trả lời: "Dựa theo hành vi của con người, phương thức tối ưu nhất là nên an ủi ngài, đưa ra một lời bản đảm. Nhưng xin lỗi, tôi không thể lừa gạt ngài."

Tương Nam Lý khẽ cười: "Tôi biết rồi."

Anh giơ đèn pin, bắt đầu đi vào trong đường dẫn.

Con đường này đủ rộng để Tương Nam Lý có thể đi lại bình thường. Trông qua những dấu vết bánh răng xuất hiện đôi chỗ, anh suy đoán rằng đây không phải là lỗ thông cống nào đó mà là một con đường để vận chuyển hàng hóa.

Thậm chí anh còn nhìn thấy đường ray xe lửa trên mặt đất. Càng đi vào sâu hơn, con đường càng rộng hơn và nhiệt độ cũng liên tục giảm xuống.

Năng lực chiến đấu của Tương Nam Lý gần như bằng 0, cho nên anh di chuyển vô cùng cẩn thận. Hơn nữa anh còn cố gắng ghi nhớ hết những ngả rẽ trong tầm mắt mình.

Vấn đề này cần năng lực tư duy không gian mạnh mẽ, song Tương Nam Lý có khả năng phục dựng mô hình cấu trúc máy móc ở trong đầu một cách dễ dàng nên chuyện này đối với anh cũng không quá khó khăn.

Vài trăm năm trôi qua, hàng hóa vận chuyển cũng không còn gì ngoài một con đường ngầm khổng lồ như cái miệng to của Leviathan* muốn nuốt chửng hết mọi thứ.

*Leviathan (tiếng Hebrew: לִוְיָתָן, Līvəyāṯān), là một loài sinh vật biển thần thoại xuất hiện trong Kinh Thánh. Trong ngành khoa học nghiên cứu ma quỷ, Leviathan là một trong bảy hoàng tử của địa ngục, là tội đồ đố kỵ, ganh tỵ và canh giữ cổng địa ngục. Trong văn học, (ví dụ tác phẩm Moby Dick của Herman Melville) con cá voi khổng lồ được ví như Leviathan. Leviathan cũng được mô tả trong sách Job.

"Trên tường có chữ viết." Hệ thống nhắc nhở.

Tương Nam Lý: "Không thể nào, không phải Alpha chưa được trang bị mắt điện tử sao? Sao bây giờ Alpha lại nhìn thấy được?"

Alpha: "..." Muốn giật điện ngài ấy quá.

Tương Nam Lý đi qua, nhìn thấy những dòng chữ nhỏ mờ nhạt trên vách tường kim loại rỉ sét.

Qua một thời gian dài, màu sắc của chữ viết cũng đã phai nhạt dần. Bên ngoài còn phủ rêu xanh, nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở thì Tương Nam Lý quả thực khó làm nhìn thấy được.

"Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ đầu."

"Sao lại muốn chế tạo nó? Sao lại muốn khống chế nó? Con nghe nói thí nghiệm sắp thành công rồi.. Thật sự đó là một sinh vật cơ giới toàn năng sao? Nó sẽ mang đến hi vọng cho chúng ta sao?"

"Con sợ lắm, đó là một âm mưu lớn. Vì nó, toàn bộ công nghiệp nặng Đông Hoàng đã cố gắng suốt 1 thể kỉ qua. Con muốn quay về mặt đất, con muốn về nhà. Mẹ ơi."

Chữ viết ở những dòng sau vô cùng hỗn loạn. Tương Nam Lý không biết người viết những dòng này là ai nhưng có vẻ như người đó gần như đã phát điên. Mỗi một nét chữ thể hiện sự hoảng loạn.

Tương Nam Lý cau mày: "Alpha có thông tin gì về công nghiệp nặng Đông Hoàng không?"

"Công nghiệp nặng Đông Hoàng là công ty đầu tiên trong tám công ty xí nghiệp lớn nhất trong giai đoạn đầu của kỉ nguyên cyber, là công ty có quan hệ mật thiết với cyber nhất. Ban đầu, trên thị trường, người cải tạo cơ giới sử dụng các sản phẩm chủ yếu từ công nghiệp nặng Đông Hoàng. 600 năm trước, công ty này được tái cơ cấu và bị thâu tóm bởi công ty khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh. Công ty này cùng công nghiệp quân sự công nghệ cao và những doanh nghiệp khác phạm tội phản quốc, biến mất khỏi sân khấu lịch sử."

"Sinh vật cơ giới là gì?"



Alpha trả lời: "Xin lỗi, tôi không rõ. Danh từ này có nghĩa khá đa dạng. Ban đầu được dùng để chỉ tổ hợp cải tạo từ sinh vật và máy móc."

Tương Nam Lý tiếp tục đi về phía trước, trước mắt anh xuất hiện hai ngả rẽ.

Trông hai ngả rẽ không có gì khác nhau, cũng không có gì đặc biệt để đánh dấu.

Tương Nam Lý suy nghĩ một lát, anh đi về phía bên phải. Không có ý nghĩa gì đặc biệt, anh chỉ lựa chọn theo cảm giác. Thông tin anh có được không nhiều, nhưng cũng không thể đứng im một chỗ mãi được.

Alpha đột ngột lên tiếng: "Ngài nên đi về phía bên trái. Theo phân tích, trị số an toàn ở bên trái cao hơn."

"Thật hay giả vậy?" Tương Nam Lý có chút nghi hoặc: "Tại sao?"

Alpha trả lời: "Chỉ số dự đoán ngẫu nhiên."

"Sao Alpha lại dám chơi cả trò bói toán nữa!" Tương Nam Lý cả giận nói.

Nhưng không biết vì lí do gì Tương Nam Lý vẫn lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của hệ thống. Anh cũng không phải người thích cãi chày cãi cối với trí tuệ nhân tạo.

Anh đi về phía bên trái. Vài phút sau, bên ngả rẽ bên phải có một cái bóng màu đỏ chợt lóe qua.

Đó là một người biến dị đang thăm dò trong đường dẫn rộng lớn. Nó đang điên cuồng ngửi mùi thám thính.

Nhưng nó chỉ ngửi thấy được mùi của nhóm Lạc Tu, Tân Truy, không có mùi của Tương Nam Lý.

Mùi của Tương Nam Lý rất nhẹ và mong manh.

Cho nên người biến dị do dự một lát, nó không tiếp tục đi về phía trước nữa mà đánh hơi thêm mùi của Lạc Tu còn sót lại.

Đó là vật kỵ sĩ trưởng cần nhất.

...

Biểu tình của Lạc Tu rất khó coi, hắn đang ở cùng Tân Truy.

Dòng nước ngầm đổ ập đến bất ngờ khiến cho đội nhóm tan đàn xẻ nghé. Nhưng dù không bị tách ra thì Lạc Tu cảm thấy có lẽ hắn cũng sẽ đơn độc hành động cùng với Tân Truy.

Lúc này, ở bên cạnh ai cũng không yên tâm, hắn chỉ tin tưởng Tân Truy.

Cũng không phải vì tình cảm của cả hai khi lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

Mà là vì Tân Truy là "người bảo vệ nhân bản" của hắn. Sinh mạng của họ gắn liền với nhau, khi tim của Lạc Tu ngừng đập thì thiết lập trên người của Tân Truy cũng sẽ kích hoạt, khiến đối phương chết ngay tại chỗ.

Cho nên chủ nhân sẽ không bao giờ lo lắng người nhân bản của mình phản bội. Ở một mức độ nào đó, họ còn có cảm giác yên tâm hơn cả việc sử dụng cyber."

Cyber có thể bị hack mã nguồn, nhưng não bộ con người thì không.

"Chúng ta phải đi tìm Tương Nam Lý." Lạc Tu lên tiếng.

Tân Truy cau mày: "Đã lúc nào rồi, thật sự anh không cần quan tâm tới một thợ cơ khí như vậy đâu. Thoát khỏi đây rồi tính sau."

Thoát khỏi đây là người còn sống hay là xác chết thì đối với họ cũng không quan trọng.

"Không được." Sắc mặt Lạc Tu rối rắm: "Khi cậu ấy bị dòng nước cuốn đi đã túm lấy chìa khóa bí mật của công nghiệp nặng Đông Hoàng."

Tân Truy kinh hãi: "Cái gì cơ? Không phải nó gắn ở trên cổ anh sao? Sao lại có thể lấy đi được?"

Lạc Tu cũng nghiêm túc đáp: "Tôi cũng không hiểu. Điện từ được mở khóa? Hay chỉ là ngoài ý muốn? Trong nháy mắt đó, nguồn năng lượng trung tâm của tôi không nhạy."

"Có lẽ nào mục tiêu từ đầu của cậu ta là thứ đó không?"

"Vậy thì không khỏi quá trùng hợp rồi."

"Quả thật vậy. Đó là chìa khóa để mở "Đông Phương Thanh Đế", cỗ máy cơ giới thiên tai do công nghiệp nặng Đông Hoàng đã mất cả một thế kỉ dùng vô số tài nguyên quý giá tạo ra. Tôi nghĩ không một ai sẽ không động tâm với nó."

Lạc Tu: "Chỉ có hai chúng ta biết chuyện này thôi. Cậu phản bội tôi sao?"

Tân Truy nhướng mày: "Anh nghi ngờ tôi? Tôi không có."

"Tôi cũng không có." Lạc Tu đáp.