Duy Ngã Độc Tôn

Chương 112: Ác mộng của Triệu Tinh Hà


Rốt cục trong mắt Tần Lập lộ ra một chút kinh ngạc. Điều này làm cho trong lòng Vương Siêu sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, hắn nghĩ thầm: “Còn tưởng rằng tiểu tử ngươi cái gì đều không cần chứ! Hóa ra cũng có chuyện ngươi không nghĩ tới nhỉ?”

- Ha ha! Tần công tử hẳn không nghĩ tới ta là người của Nhị hoàng tử điện hạ, vẫn là không nghĩ tới ta sẽ tới nhanh như vậy?

Vương Siêu cho rằng mình đã hòa nhau một và một, cười tủm tỉm nhìn Tần Lập hỏi.

- Cũng không phải!

- Ồ? Vậy là cái gì?

Vương Siêu có hơi bất ngờ hỏi.

- Ha ha! Không nghĩ tới ngài đã thẳng thắn thành khẩn nói ra thân phận bản thân như vậy! Còn tưởng rằng, ngài sẽ biểu hiện rất thần bí, sau đó dùng tay chỉ trời nói: “Tiểu huynh đệ! Ngươi không phải sợ, ở trên có người ủng hộ ngươi!”

Nhìn thiếu niên này nói với vẻ mặt châm biếm, cùng với những lời dặn dò của Nhị hoàng tử cho mình, Vương Siêu xem như hoàn toàn ý thức được rằng: người trẻ tuổi ngồi đối diện với mình là một yêu nghiệt cỡ nào. Trong lòng Vương Siêu cũng không còn dám... sinh ra chút khinh thường nào với hắn. Sau khi ổn định tâm tình Vương Siêu cảm thấy rằng chuyện này cũng không hẳn là chuyện xấu.

Đại lục truyền lưu một câu ngạn ngữ từ xưa: không sợ địch nhân mạnh, chỉ sợ đồng bạn ngu ngốc!

Địch nhân dù có lợi hại đến đâu đi nữa cũng có phương pháp phá giải, mà nếu như đồng bạn ngu xuẩn, vậy không đơn giản chỉ là chuyện gây trở ngại, mà thậm chí có thể phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của ngươi!

- Ha ha! Tần công tử nói quá lời! Ta lần này đến đây chính là mang theo thành ý của Nhị điện hạ tới. Nhị điện hạ ủy thác ta nói với Tần công tử, chỗ bang chủ Đại Thanh Bang cùng Đỗ Tướng quân Đỗ Uy, cũng sẽ không có vấn đề gì. Ngài cứ tiếp tục công việc buôn bán của ngài là tốt rồi. Nhị điện hạ thực rất xem trọng Tần công tử, hôm nào có thời gian rãnh sẽ đích thân tới gặp chuyện trò với ngài!

Vương Siêu nói xong, đứng dậy, thản nhiên cười nói:

- Ta hy vọng, về sau giữa song phương chúng ta, có thể đối đãi thẳng thắn thành khẩn với nhau. Tin rằng hôm nay Tần công tử làm việc không kiêng nể gì như thế, cũng có liên quan tới sự kiện mấy tháng trước kia chăng?

Tần Lập cười cười, vẫn không phủ nhận điều ấy.

Vương Siêu nói tiếp:

- Kỳ thật kẻ ngu ngốc mới có thể cho rằng Nhị điện hạ e ngại Đại Thanh Bang. Nhị điện hạ hùng tài đại lược, đâu phải đám tiểu dân suốt ngày lang thang trên đường phố kia có thể hiểu được? Tần công tử tự nhiên không phải là người bình thường, hẳn là hiểu được ý của Nhị điện hạ thế nào chứ?

Tần Lập tiếp tục cười cười, cũng không có nói gì.

Vương Siêu vừa lòng gật gật đầu, hướng về phía Tần Lập cười nói:

- Tần công tử là người thông minh như thế, tin rằng ở Thanh Long quốc nhất định sẽ đạt tới thành tựu cao hơn so với ở Đại Tề quốc. Chuyện vinh quang gia tộc kia cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi!

Lúc này Tần Lập mới thản nhiên nói:

- Tần Lập chỉ là một quý tộc nghèo túng, sở cầu không cao, chỉ cầu mong được bình an mà thôi! Cho nên, mặc kệ là ai muốn đánh chủ ý ta, phải chuẩn bị sẵn cái giá phải trả! Tần gia tuy rằng đã nghèo túng suốt thời gian trăm năm, nhưng vẫn còn có chút tài lực. Nếu ta sinh ra lớn lên ở thời điểm gia tộc huy hoàng, cũng nhất định là một thiên tài kinh thế hãi tục!



Nói xong, trên người Tần Lập trong giây lát tản ra một vầng hào quang màu lam mờ nhạt. Chợt lóe lên rồi biến mất.

Cổ khí thế đó khiến cho Vương Siêu bật mạnh về phía sau năm sáu bước, phía sau lưng lập tức đụng vào bức tường phát ra một tiếng “bịch”. Áp lực kia cực lớn khiến hắn ngay trong khoảnh khắc đó, gần như có cảm giác nghẹt thở!

Trên mặt Vương Siêu rốt cục lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này, tuyệt đối là phát ra từ nội tâm!

Màu lam, Địa cấp!

Tiểu tử này không ngờ là một võ giả Địa cấp! Trời ạ! Hắn mới bao nhiêu? Mười bảy tuổi? Mười tám tuổi? Dù sao khẳng định chưa tới hai mươi tuổi, không ngờ đã có thực lực Địa cấp!

Khó trách hắn dám ngang ngược đối mặt với Đại Thanh Bang như thế, khó trách hắn dám không xem Đỗ tiểu Tướng quân vào mắt. Hôm nay cho dù đám người kia có lợi hại đến mấy cũng không đủ một bàn tay hắn giết!

Hơn nữa, cho dù giết bọn chúng xong, chỉ cần hắn lập tức tỏ vẻ nguyện ý nguyện trung thành với hoàng thất. Chắc chắn bệ hạ khẳng định sẽ cho người tới bảo vệ hắn! Một võ giả Địa cấp không đến hai mươi tuổi, thành tựu trong tương lai quả thực không thể lường trước được!

Người như thế... nói thế nào cũng phải thu hắn về phe cánh của Nhị hoàng tử điện hạ! Trong lòng Vương Siêu bỗng dâng lên một luồng hơi nóng bỏng, hắn có cảm giác lần này đúng là mình đã vớ được bảo bối rồi!

- Tần công tử quả là đại tài! Vương mỗ trở về, nhất định sẽ bẩm báo cho điện hạ đúng sự thật ý nguyện của Tần công tử. Tin rằng Nhị điện hạ rất nhanh sẽ tới tiếp kiến Tần công tử.

Đóng cửa hàng lại, hai người Tần Lập cùng Bộ Vân Yên trở lên lại lầu ba. Bộ Vân Yên nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào?

Tần Lập hờ hững cười:

- Hôm nay thời điểm đám người kia tới ta đã nghĩ: hẳn là ta không cần đi tham gia cái gì thi đấu lôi đài kia nữa.

- A? Ngươi hẳn không phải... thật sự muốn gia nhập phe cánh Nhị hoàng tử chứ? Công tử, tuy rằng ta thuộc giới nữ lưu, nhưng ta cũng nghe nói qua sự tranh đấu tàn khốc của các hoàng tử. Hơn nữa... hai người Tần Phong, Tần Hổ hình như cũng là người của Nhị hoàng tử đấy?

Bộ Vân Yên khẽ nhíu đôi mi biểu lộ nỗi lo của mình.

- Ai nói ta muốn gia nhập trận doanh của Nhị hoàng tử?

Tần Lập nhún nhún vai, sau đó nói:

- Hắn nghĩ rằng muốn dùng ta làm cái bung xung, để ta xông tới trước đấu đá cùng Đại Thanh Bang còn có tên chó má Đỗ tiểu Tướng quân gì đó nữa. Ta sao có thể gia nhập phe cánh của hắn? Hừ! Vương Siêu này đúng là nhân vật không tầm thường, mặt không đổi sắc tạm thời đáp ứng với ta nhiều thứ như vậy, nhưng ta như thế nào lại không nhìn ra ý đồ của hắn trước khi đến đây là gì?

Tần Lập lạnh lùng cười, nói tiếp:

- Về phần Tần Phong, Tần Hổ... chẳng qua là hai chó lang thang, có gì đáng sợ? Ta vừa mới hướng tên Vương Siêu kia triển lãm một chút thực lực Địa cấp, một võ giả Địa cấp chưa tới hai mươi tuổi, cùng hai tên Huyền cấp chưa tới hai mươi tuổi, ngươi nói xem Nhị hoàng tử sẽ lựa chọn ai? Huống chi, trước khi bọn họ chết, ta cũng không để cho bọn họ biết ta chính là Tần Lập mà bọn họ thống hận kia!

Bộ Vân Yên bật cười khì một tiếng, nói:

- Ngươi thật đúng là một người xấu! Đã thay hình đổi dạng còn cố tình dùng cái tên cũ trước kia. Ta nghĩ không riêng Tần Phong, Tần Hổ, ngay cả Thái tử điện hạ mà biết, khẳng định cũng sẽ buồn bực mà chết. Hơn nữa, hắn sẽ căm thù ngươi suốt đời, bởi vì, quả thực cái tên của ngươi đã mang lại sỉ nhục cho hắn quá lớn!



Bộ Vân Yên nói ra cũng không sai chút nào, Thái tử Triệu Tinh Hà cũng ở thời điểm chạng vạng tối, liền nhận được đầy đủ tin tình báo về chuyện này. Khi nghe nói tên thiếu niên quý tộc nói tiếng Đại Tề quốc kia cũng tên là Tần Lập, hơn nữa qua tra xét, đích thật trăm năm trước ở Đại Tề quốc có một quý tộc họ Tần giàu có huy hoàng. Nghe nói Triệu Tinh Hà đương trường đã đập nát mấy bình hoa cổ quý giá, ném hư cái bàn gỗ trầm hương cực kỳ đắt tiền, cuối cùng lại đá nát một tấm ghế dựa gỗ hoàng lê ngàn năm, còn chửi rủa ầm lên một hồi mới nguôi giận.

Tất cả mọi người biết rõ khúc mắc của Thái tử điện hạ, đúng là đến từ đứa con hoang Tần Lập của Tần gia thành Hoàng Sa kia. Cái tên này gần như đã thành một cơn ác mộng của Triệu Tinh Hà, thậm chí khiến hắn đêm không thể ngủ yên giấc, lúc thức dậy liền cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Một cung phụng Thiên cấp nha!

Lão sư phụ dạy hắn từ nhỏ không ngờ cứ như vậy bị hành hạ đến chết. Hơn nữa mấy câu viết trên tấm bố trắng đẫm máu dài mười thước đó đã đả kích Triệu Tinh Hà thiếu chút nữa tự sát!

Hắn chết sống không tin chuyện đó chính là do Tần Lập làm. Nhưng mọi người liên tưởng đến biến hóa phát sinh của Tần Lập ở thành Hoàng Sa trước kia, gần như tất cả đều cho rằng đứng sau lưng Tần Lập, nhất định là một cường giả tuyệt thế! Là loại cường giả siêu cấp ngay cả chỗ thiếu hụt trong chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn cũng có thể bù đắp!

Thậm chí có người hoài nghi, sư phụ của Tần Lập hẳn còn lợi hại hơn so với cường giả siêu cấp cảnh giới Phá Thiên! Bởi vì từng có người cảnh giới Phá Thiên nghiên cứu chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, phát hiện chiến kỹ kia thương tổn cho người khẳng định là không có cách giải! Cho dù cường giả siêu cấp cảnh giới Phá Thiên tu luyện chiến kỹ này, kết quả lạc quan nhất cũng chỉ là thêm vài lần tọa hóa rồi chết!

Việc này cũng thuộc loại cơ mật ở hoàng gia. Triệu Tinh Hà thân phận là Thái tử, giúp hắn biết được nhiều điều hơn so với người khác, bao gồm cả Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải đệ đệ hắn.

Cho nên, hắn sợ rồi! Ngay cả phụ thân hắn, đương kim Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ, đều là vừa sợ vừa giận, cùng lúc thống hận đứa con của mình lén lút cấu kết với đại gia tộc. Mà về phương diện khác, cũng vì thể diện của hoàng thất bị nhục nhã mà phẫn nộ không thôi, thề phải bắt Tần Lập kia bầm thây vạn đoạn.

Chỉ có điều, sau đó tên con hoang Tần gia kia giống như một giọt nước rơi xuống sông... biến mất vô ảnh vô tung!

Trải qua thời gian dài sống bình ổn, cơn ác mộng của Triệu Tinh Hà rốt cục dần dần giảm đi một ít. Hơn nữa, Thượng Quan gia xin lỗi, cùng với Hoàng Phi Thượng Quan tự mình nói tốt cho người, giúp tâm tư Triệu Tinh Hà linh lợi lại. Kỳ thật, ngược lại hắn không phải không thể cưới Thượng Quan Thi Vũ, nhưng hắn coi trọng tài lực hùng hậu cùng thế lực hùng mạnh của Thượng Quan gia hơn!

Hai mươi Thiên cấp! Ngẫm lại lời đồn Thượng Quan Thi Vũ bị người thần bí mang đi thu làm đồ đệ, chuyện này không hẳn là giả, lúc này Triệu Tinh Hà cũng lựa chọn quên sự kiện đó, ngoài miệng không nói, nhưng sớm đã ghi nhớ ở trong lòng.

Cho nên, khi Thượng Quan gia gói ghém mang tới chiến xa của hắn khoản tài sản kếch xù, hơn nữa Hoàng Phi Thượng Quan trong hoàng cung không có con nối dõi hết lòng tương trợ cho địa vị Thái tử của hắn, làm sao hắn không dao động!

Sau khi phụ hoàng về trời, chính mình sẽ là đế vương mới của quốc gia này!

Nhưng không nghĩ tới cái tên khiến hắn nằm mơ khi tỉnh lại còn kinh sợ này, không ngờ lại một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Hơn nữa, tất cả chứng cớ đều chứng tỏ một sự thật: Tần Lập này không phải là Tần Lập kia, bởi vì một người dung mạo có thể thay đổi, nhưng giọng nói quê hương lại khó thay đổi nhất! Không thấy trên đường xá phồn hoa thành Thanh Long, các thương nhân đến từ các quốc gia khác, rất nhiều người đã ở lại sinh sống tại thành Thanh Long hơn ba mươi năm, nhưng vừa mở miệng vẫn là tuôn ra giọng nói quê hương!

Nhưng cũng chính vì vậy, Triệu Tinh Hà mới cảm thấy phẫn nộ cực độ. Con bà nó! Có phải tất cả tên Tần Lập nào cũng đều có cừu oán với lão tử hay không?

Bởi vì người đứng phía sau khống chế Đại Thanh Bang đúng là Triệu Tinh Hà hắn!

Về phần bang chủ Đại Thanh Bang, chỉ là trước đây mấy năm Triệu Tinh Hà mời chào một gã Địa cấp làm thủ hạ tâm phúc mà thôi. Chuyện này, thật ra ở trước mặt giới quyền quý cũng không tính là bí mật gì, nếu không Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải dựa vào cái gì tại trường phong ba tranh giành tình nhân kia lại nhượng bộ lui binh?

Chỉ vì hắn không nghĩ trở mặt quá sớm cùng Thái tử ca ca của mình mà thôi!

- Phàm kêu là Tần Lập đều là hỗn đản! Đều là súc sinh!

Triệu Tinh Hà nhốt mình trong phòng, sau khi phát tiết một trận, hắn thở hổn hển mắng:

- Tên con hoang chết tiệt! Rốt cục ngươi ở đâu? Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không, nhất định sẽ chém ngươi ngàn đao vạn đao... A... Chết tiệt!