Một ngày, chiếc xa ngựa của đám người Tần Lập một lần nữa lăn bánh trên những con đường của Thanh Long quốc. Các loại kiến trúc hai bên đường vẫn như xưa, những tiếng rao bán của các tiểu thương vang lên liên tiếp.
Cảnh tượng phồn hoa đã nói cho mấy người Tần Lập biết rằng nơi này không có bị ngọn lửa chiến tranh lan tới, vẫn phồn vinh như trước đây.
Lãnh Dao nhìn xuyên qua cửa xe ngựa, nhìn cảnh tượng bên ngoài, giọng nói có phần xa xăm:
-Nơi này, còn có ngôi nhà của chúng ta. Không biết A Hổ đại ca hiện giờ thế nào?
Nói xong, nàng lại nhìn Tần Lập cười nói:
-Đúng rồi, công tử vẫn là Công tước của quốc gia này mà! Nếu công tử không rời đi, chỉ sợ đã được phong làm thân vương!
Tần Lập cười cười, không nói gì. Vinh hoa phú quý của thế gian đã sớm thành mây khói. Cái mà Tần Lập theo đuổi cũng đã sớm nâng lên một độ cao mới.
Tuy nhiên, nhớ tới A Hổ, trong đầu Tần Lập tự nhiên lại xuất hiện lầu đầu gặp mặt giữa hai người, ngày mà hắn mới đi vào thế giới này chưa lâu.
-Hắc, tiểu tử, ngươi không nên tu luyện loại chiến kỹ này, lão già này là kẻ lừa đảo đó.
Tần Lập không nhịn được than nhẹ một tiếng, thời gian trôi qua thật nhanh. Tuy chưa đến mười năm nhưng mấy năm nay chuyện mà Tần Lập trải qua thì nhiều lắm, cho nên khi nhớ về những chuyện ở thành Hoàng Sa trước kia, cũng có cảm giác như cách cả một thế hệ vậy.
Hơn nữa, hiện tại hình ảnh kiếp trước trong đầu Tần Lập ngày một ít đi. Hắn đã sớm dung nhập vào thế giới này. Tất cả những chuyện kiếp trước ngày càng giống trong mơ.
Lãnh Dao ngồi đối diện Tần Lập, nhìn bộ dáng Tần Lập lúc này nàng nhớ tới thời điểm gặp Tần Lập năm xưa. Lúc đó chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, ngay từ đầu nàng cũng không xem trọng Tần Lập, cảm thấy rất bất mãn với quyết định của A Hổ mang theo một đứa nhỏ mười mấy tuổi đi mạo hiểm trong rừng rậm, nơi mà tùy thời có thể tử vong.
Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngọt ngào. Chỉ tiếc lúc trước mọi người ở cùng nhau, hiện giờ chỉ còn mình nàng đi theo bên cạnh Tần Lập. Mà giờ khắc này, Tần Lập đã trưởng thành, trở thành một thanh niên anh tuấn, ánh mắt kiên nghị, đôi mày kiếm thẳng tắp, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng. Nhất là đôi mắt, chợt thấy thì vô cùng trong sáng nhưng nhìn thật kĩ dường như lại thấy bao tang thương.
Lãnh Dao nhìn ngắm mà không khỏi ngây ngốc, thầm nghĩ: Kiếp này mình sẽ không rời khỏi hắn.
Lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo. Ngay sau đó liền nghe thấy những tiếng mắng chửi từ xa xa, đồng thời còn có tiếng quát tháo lớn tiếng mở đường của quan binh.
-Hoàng gia phá án, mọi người mau tản ra, nhanh chóng tránh đường.
Một con đường rất rộng được mở ra, xe ngựa và người đi hai bên đường né sang bên. Người xa phu đánh xe cho Tần Lập đến từ quốc gia Đông Phương xa xôi, tại nơi này lại biểu hiện mười phần cẩn thận. Trước hết đánh xe ngựa tránh sang một bên đường, lại đậu lại đó.
Là người kiếm ăn bên ngoài hàng năm, hắn biết rõ, mặc kệ ở đâu thì cũng có hai loại người là không được đụng chạm vào: Một là người giang hồ, một lời không vừa ý liền rút đao nói chuyện. Một loại khác chính là quan phủ. Bọn họ có thể không trực tiếp rút đao nói chuyện với ngươi, nhưng nếu ngươi rơi vào tay họ, còn không bằng bị một đao giết chết của người giang hồ, bởi vì kết quả cuối cùng, khảng định là sua khi nhận hết tra tấn, người cũng không còn!
Tần Lập ngồi ở trong xe ngựa, hơi nhíu mày, lập tức lại giãn ra. Loại chuyện này luôn tồn tại ở một góc của thế giới này. Người hoàng gia nếu không chút kiêu ngạo gì mới là không bình thường, cho nên Tần Lập cũng không để trong lòng.
Tuy nhiên, từ tiếng nghị luận của những người dân lại khiến Tần Lập và Lãnh Dao chợt biến sắc!
-Công tước đại nhân là người tốt mà, sao đột nhiên Hoàng Thượng lại hạ lệnh bắt huynh đệ của Công tước đại nhân? Phải biết, năm đó chính Công tước là người đã lấy lại thể diện cho Thanh Long quốc đó!
-Người tốt cái rắm! Ngươi chưa nghe qua quan phủ người ta nói, Công tước thân là chủ nhân thành Hoàng Sa mà nhiều năm không ở trên lãnh địa của mình, ngược lại giao cho huynh đệ hắn là A Hổ. A Hổ tham lam háo sắc, gây tai họa cho dân chúng địa phương, bệ hạ nhiều lần khuyên bảo chẳng những A Hổ không thu liễm, ngược lại còn ngày càng táo tợn thêm, nói hắn là huynh đệ của Công tước, ai dám làm gì hắn!
-Đây đều là tin đồn đứng không hả? Là thật hay không còn chưa biết, hơn nữa thành Hoàng Sa vốn chính là lãnh địa của Tần Công tước, hắn xử lý thế nào là chuyện của hắn, việc gì bệ hạ phải quan tâm chứ?
-Huynh đệ, ngươi nói nhỏ chút, chẳng lẽ ngươi muốn quan binh gây tai ương cho tất cả mọi người sao? Loại chuyện này không đơn giản. Năm đó ngai vị của bệ hạ không ổn, tất nhiên phải mạnh mẽ mượn sức Công tước đại nhân, hiện giờ ngôi vị của hắn đã ổn, còn đánh thắng một trận lớn, tự nhiên muốn toàn lực thu hồi lại một chút rồi!
-Haiz, dù sao cũng đáng tiếc cho hán tử A Hổ này. Nghe nói hắn là người không tệ, hơn nữa còn cực kỳ giàu có. Lần này hắn bị bắt, gia sản kếch xù của hắn chỉ sợ cũng bị thu mất!
-Còn phải nói.
Tần Lập và Lãnh Dao liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự căm giận nồng đậm trong mắt đối phương.
-Ta đi!
Lãnh Dao nói xong, mở cửa xe ngựa, nháy mắt đã tới trước chiếc xe tù lớn bằng sắt.
Mỗi một thanh sắt của chiếc xe chở tù nhân to bằng một cánh tay, trông cực kì kiên cố. Bên trong xe tù là một đại hán bị vô số xiềng xích trói lại. Hắn không hề nhúc nhích, mặc kệ đồ ăn mà người xem liên tục ném ra. Lòng trắng lòng đỏ trứng gà chảy đầy trên mặt hắn.
“Người này là A Hổ đại ca sao?” Lãnh Dao thầm nghĩ, hai mắt dần đỏ lên. Năm đó khi nàng chạy nạm là A Hổ nhận nàng. Nhiều năm giao tình như vậy, đã coi nhau như huynh muội!
Mắt thấy huynh trưởng của mình lại phải chịu khuất nhục như thế này, trong lồng ngực Lãnh Dao như dấy lên một ngọn lửa hừng hực, tức giận bừng bừng, thân mình lăng không bay lên, đánh về phía chiếc xe chở tù nhân.
-Không tốt, có người muốn cướp tù!
Một binh sĩ tỉnh táo la lớn.
-Bảo vệ tốt phạm nhân!
-Bắn cho cô ta rơi xuống, đừng cho cô ta tiếp cận xe chở tù nhân!
Trong lúc nhất thời, binh sĩ phụ trách canh giữ chiếc xe tù lớn tiếng hô hào.
Khóe miệng Lãnh Dao nhếch lên khinh thường, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm, một kiếm dựng lên, nghênh hương những binh sĩ chặn đứng nàng.
Người nọ ngay cả kêu thảm cũng không nổi, liền bị một kiếm của Lãnh Dao xuyên qua yết hầu, từ trên không rơi xuống!
Vù! Vù! Vù! Vù! Tiếng của những mũi tên phá không vang lên, những binh sĩ ở dưới gặp chuyện không tốt đều phát động nỏ tiễn trong tay, bắn về phía Lãnh Dao.
Nụ cười khinh thường của Lãnh Dao ngày càng đậm, đôi mắt bình tĩnh lại chớp động quang mang điên cuồng!
Thảm cảnh gia tộc bị giết vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn Lãnh Dao. Nàng cũng từng tự phát thệ, nếu tương lai mình có năng lực, nhất định phải bảo vệ thân nhân của mình!
Ai dám động vào người thân của nàng, nàng liền liều mạng với kẻ đó!
Đối mặt với cường lực đang lao tới, Lãnh Dao vẫn không hề sợ hãi, ngay cả động tác tránh né cũng lười làm. Những lợi khí giết người trong mắt người khác liên tục bắn lên hộ thể cương khí của nàng.
Từ khi quần chúng vang lên kinh hô, không ít người theo bản năng đều nhắm mắt lại. Tuy rằng nữ nhân này là kẻ cướp tù, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy đó chính là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương!
Mắt thấy đại mỹ nhân bị bắn thành con nhím là cảnh tượng mà nhiều người không muốn thấy.
Nhưng màn kế tiếp lại khiến cái cằm của vô số người suýt rơi xuống đất, bởi vì những mũi tên này vào lúc gần sát đến người Lãnh Dao lại giống như gặp phải một dòng suối, tất cả đều dán sát qua thân thể Lãnh Dao, không tự chủ được chệch sang hai bên!
Không để cho những binh sĩ này bắn loạt tên thứ hai, thân thể Lãnh Dao hóa thành tàn ảnh, giết tất cả không chừa một ai!
Cỗ xe tù bằng sắt vẫn đậu ở đó.
Hán tử bị trói trong xe cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra. Những lòng đỏ lòng trắng trứng chảy xuống, sau đó liền thấy một đôi mắt hổ bắn ra hào quang khó tin. Miệng hắn hơi giật giật, rốt cuộc cũng phát ra một tiếng, khiến cho Lãnh Dao lệ rơi đầy mặt.
-Là Lãnh Dao muội sao? Ta, ta...đây là ảo giác sao?
-A Hổ đại ca, là ta, công tử cũng đến đây rồi!
Lãnh Dao nghẹn ngào nói, lúc này Tần Lập cũng từ trong xe ngựa đi ra.
Sắc mặt Tần Lập mười phần bình tĩnh. Sâu trong mắt hắn là một ngọn lửa phẫn nộ. Thân thể hắn chậm rãi dâng lên, chỉ một ngón tay về phía chiếc xe tù bằng sắt thép. Chiếc xe tù bằng sắt thép nhìn có vẻ kiên cố bỗng ầm một tiếng, vỡ tung!
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người thanh niên đứng giữa không trung như thần tiên! Những người vừa mới ném trứng gà và đồ ăn thấy vậy đều sợ tới mức mất hết ba hồn bảy vía, không chịu được phải trốn sâu vào trong đám đông, lủi đi mất.
Trong quần chúng, có người do dự nói:
-Là...là Tần Công tước!
-Là Tần Công tước đã trở lại!
-Tần Công tước tới cứu huynh đệ hắn!
-Trời, thật là Tần sư phụ. Tần sư phụ vẫn đẹp trai, phong thái như năm đó a. Không, càng đẹp trai hơn năm đó!
Bàn tay Tần Lập lại chỉ một ngón tay, thủy nguyên tố từ bốn phương tám hướng trên trời tụ tập lại, chậm rãi hình thành một con thủy long, sau đó từ từ rơi xuống đỉnh đầu A Hổ.
Chỉ trong khoảnh khắc con thủy long đã rửa sạch toàn bộ rác rưởi trên đầu A Hổ, lộ ra gương mặt thô cuồng của A Hổ.
Tần Lập chỉ một chỉ thứ ba, tất cả mọi người đều cảm giác một luồng sóng nhiệt đập vào mặt, không kìm được phải lui về sau.
Lại nhìn trên người A Hổ bắt đầu bốc lên nhiệt khí, quần áo vừa mới bị nước tưới ướt trong nháy mắt đã được hong khô!
Cạch cạch. Xích sắt trên người A Hổ cũng theo chỉ thứ ba của Tần Lập mà rơi hết xuống đất. Ánh mắt Tần Lập dừng ở bả vai bị xích sắt xuyên qua của A Hổ, máu đã đông thành khối, đã lâu rồi.
Hiển nhiên, trước đó A Hổ đã phải chịu mọi đòn tra tấn, nhưng hắn vẫn thủy chung không hề phát ra một tiếng rên rỉ!
-Ca ca, huynh phải chịu khổ rồi!
Tần Lập chậm rãi nói.
-Bốp! Bốp! Bốp!
Từ xa xa, có người vừa vỗ tay vừa thong thả ung dung nói:
-Chậc chậc, không hổ là thanh niên thiên tài nhất của Thanh Long quốc từ trước tới nay, không hổ là người có thể lấy thực lực bản thân một mình đấu với cường giả từ địa phương thần bí! Tại hạ rất khâm phục!