- Ai? Người nào? Lăn ra đây... cho lão tử! Lăn ra đây!
Giọng nói của Long Ấn nghèn nghẹn, tinh thần của hắn đều sắp hỏng mất rồi, dường như hắn phát cuồng hô to.
- Ha ha! Đừng la lớn! Không có người nào nghe đâu! Nếu ngươi muốn mạng sống, muốn còn đường ăn nói với nữ nhân Hàn Mai kia thì ngươi phải ổn định lại, chúng ta nói chuyện. Ta cam đoan có thể giúp ngươi qua được cửa ải này!
- Ngươi... ngươi là người hay quỷ?
Thân mình Long Ấn lại bất ngờ xoay một vòng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, bởi vì cho đến lúc này, hắn cũng không nhìn thấy người nào!
Bên trong tầng hầm ngầm u tối, không khí vặn vẹo một trận, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ bình thường, chậm rãi hiện rõ thân hình.
Nhìn mặt Long Ẩn đầy vẻ sợ hãi, Tần Lập mỉm cười. Ngọn đèn lay động, ánh sáng chập chờn khiến cho cái cười của Tần Lập nhìn qua càng có vẻ dữ tợn và khủng bố hơn. Long Ấn sợ tới mức thụt lui ra sau ba bốn bước, đặt mông ngồi phịch dưới đất, run run hỏi:
- Ngươi.. ngươi rốt cuộc là ai?
- Ha ha! Long Ấn. Ngươi là người thông minh mà, biết ta là ai, đối với ngươi cũng không có chỗ gì tốt!
Tần Lập nói giọng rất nhỏ nhẹ, rất hờ hững, dường như cũng không phải phát ra từ trong miệng hắn. Ánh mắt Long Ấn nhìn chằm chằm vào miệng Tần Lập, thậm chí không thấy hắn mở miệng nói chuyện.
Tuy nhiên lời nói của Tần Lập cũng làm cho Long Ấn dần dần tỉnh táo lại, hắn ngồi dưới đất, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lập, cất giọng khàn khàn nói:
- Bản đồ bị ngươi lấy đi rồi phải không? Vì sao còn không đi, một tiểu nhản vật như ta đâu còn có gì để nói? Hay là ngươi muốn... đối nghịch cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung?
Long Ấn nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, vô cùng hoảng sợ nhìn Tần Lập, hoảng hốt nói:
- Không được... tuyệt đối không được! Ta đã trở thành đệ tử ngoại môn của Nguyệt Diêu Tiên Cung, ta tuyệt sẽ không họp tác cùng ngươi đối phó với bọn họ! Ngươi... ngươi bỏ ý định đó đi! Trừ phi ngươi giết ta!
Tần Lập cũng không nóng vội, cười dài nhìn Long Ấn ở nơi này biểu hiện lòng trung thành, chờ hắn nói xong. mới thản nhiên nói:
- Đã nói rồi! Ngươi có kêu rát cổ họng cũng không có ai nghe được. Cho nên, ngươi không cần biểu lộ lòng trung thành ở trong này, không có tác dụng gì đâu! Tốt hơn là bàn xem làm thế nào ứng phó qua trót lọt được Hàn Mai kia rồi nói sau. Bằng không, ta tin rằng ngươi cũng hiểu, Hàn Mai tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi nói thực bản đồ bị ta lấy đi, nhưng Hàn Mai cũng không có khả năng tin tưởng!
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi đã dùng chiêu này lừa gạt người một lần rồi! Lần thứ hai ngươi nói nàng sẽ tin tưởng sao? Nàng sẽ không cho rằng ngươi là muốn giữ lại bản đồ thực để đồi lấy ích lợi lớn hơn nữa hay sao?
Tuy rằng Long Ấn vũ lực không mạnh nhưng không có nghĩa là trí lực của hắn cũng rất kém cỏi, hơi chút suy nghĩ một chút, hắn liền nghĩ thông suốt lời nói của Tần Lập là chính xác: Hàn Mai tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói của hắn.
Long Ấn suy sụp nói:
- Vậy ngươi nói xem... phải làm sao bâv giờ?
Tần Lập mỉm cười nói:
- Hàn Mai đã thấy qua tấm bản đồ chân chính kia chưa?
Long Ấn lắc lắc đầu:
- Nàng ta đương nhiên chưa thấy qua, nếu nàng thấy thì đã sớm cầm đi rồi!
- Vậy là tốt rồi! Ngươi giao tấm bản đồ giả này cho nàng, không phải kết thúc tốt sao?
Tần Lập nói xong, lấy lấm bản đồ nhặt được từ gã thanh niên mập phỉ nơi đó, ném trả lại cho Long Ấn.
Long Ấn nhặt lên, chỉ nhìn thoáng qua liền sửng sốt đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau mới nhìn Tần Lập, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... ngươi chính là người hôm nay cướp bản đồ?
Cũng khó trách Long Ấn lại hỏi ra vấn đề như vậy. Bởi vì tấm bản đồ này, vốn là tổ tiên của Long Ấn, vì để giữ an toàn bản đồ thực đã chế ra tấm giả này! Đương nhiên hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được!
Trên đời này, có thể nhìn ra bản đồ này là đồ giả, trừ người có được bản đồ Thái Cổ, ngoài ra có lẽ cũng chỉ có Long Ấn này!
- Ta nói rồi, biết nhiều đối với ngươi không có chút chỗ tốt gì. ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được điểm ấy.
Trong giọng nói của Tần Lập mang theo vài phần bất mãn.
Cả người Long Ấn khẽ run lên, sau đó gật đầu nói:
- Đúng! Ta nhiều lời rồi!
Giờ phút này, Long Ấn cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, người này thực lực rất khủng bố, chính mình ở trong này chậm trễ cả buổi, la to như vậy, bên ngoài không ngờ không có nửa điểm phản ứng.
Hiển nhiên, tầng hầm ngầm đã bị người trung niên này bày ra kết giới!
Cẩn thận suy nghĩ một chút, người trung niên này nói cũng có vài phần đạo lý. Hàn Mai chưa nhìn thấy bản đồ thực, nàng cũng tuyệt đối không thể tưởng được bản đồ giả đó mau như vậy lại trở về đến đây, hơn nữa chuyển một vòng vẫn là lọt vào tay của nàng.
Tuy nhiên, Long Ấn lại nghĩ tới một vấn đề, hắn nhìn Tần Lập, thật cẩn thận hỏi:
- Nhưng... ngài như thế nào có thể xác định, Nguyệt Diêu Tiên Cung nơi đó không có bản đồ Thái Cổ thực chứ? Vạn nhất Thánh nữ Hàn Mai đã từng thấy qua bản đồ thực, chẳng phải là nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là đồ giả hay sao?
Tần Lập cười lắc đầu, thầm nghĩ: "Sáu tấm bản đồ thực đều ở trong tay của ta, còn có một tấm ở trong tay gã thanh niên béo phì nơi đó. Cả tấm bản đồ Thái Cổ hoàn chỉnh tổng cộng có thể chỉ có tám phần, trên tay Hàn Mai gần như không có khả năng có bản đồ Thái Cổ chân chính!
Nghĩ vậy, Tần Lập nói:
- Yên tâm đi! Trên tay nàng không có bản đồ Thái Cổ. Ngươi chỉ cần đưa cho nàng bản đồ này, cho dù vạn nhất nàng thật sự có bản đồ Thái Cổ, ngươi cũng không cần sợ hãi, ngươi cứ nói bản đồ thực được ngươi cất giấu rồi. Đến lúc đó, khẳng định ta sẽ ra mặt giúp ngươi!
Long Ấn vốn muốn hỏi nếu ngươi không đến thì làm sao? Tuy nhiên lại nghĩ tới, chính mình hiện tại trừ một chiêu này ra, đích xác cũng không còn biện pháp gì nữa.
Cũng chỉ có thể gật gật đầu, tự nhận không hay ho, trong lòng nghĩ: "Khi người ta quá đắc ý, quả nhiên không thể quá hí hửng, nhất định phải hạ mình xuống thấp."
Long Ấn lấy tấm bản đồ Thái Cổ giả, hơi chỉnh đốn một chút, phủi đi tro bụi trên mặt, ngẫm nghĩ một chút lại cuốn lại, sau đó ném vào bên trong một chút bụi lăn qua lăn lại rồi giải thích nói:
- Thánh nữ kia thích sạch sẽ! Ta cứ nói chỗ nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất, bản đồ thực này ta treo ngay tại phòng chứa lương thực, nàng cũng phải tin!
Tần Lập gật gật đầu, rất tán thưởng trí thông minh của Long Ấn, sau đó khẽ cười nói:
- Chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày bị phát hiện. Ngươi nếu lo lắng Hàn Mai sẽ trả thù ngươi, chờ trót lọt lần này ngươi hãy mau tìm cách dọn đi. Được rồi, ta nói như thế là hết lời, chúc ngươi may mắn!
- Đúng rồi nếu ngươi muốn làm cho nữ nhân bên ngoài kia yêu thương ngươi, ta dạy cho ngươi một chiêu! Ghé tai lại đây!
Tròng mắt Tần Lập xoay chuyển, cười tà, nói.
Nói xong, thân hình Tần Lập chậm rãi biến mất trong tầng hầm u tối.
Mãi đến lúc thân hình Tần Lập hoàn toàn biến mất, Long Ấn mới đánh bạo ho khan vài tiếng, phát hiện quả nhiên không có người nào, hắn thầm nghĩ: "Như vậy cũng đúng! Người này thoạt nhìn bình thường, nhưng chiêu lừa gạt thiếu nữ thật rất lợi hại nha!
Lúc này, bên ngoài phòng chứa củi truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Còn chưa xong sao? Mò cái gì lâu vậy?
Thanh âm này lập tức dọa cho Long Ấn toát ra một thân mồ hôi lạnh, hắn lấy tay vỗ nhẹ trên ngực, hít thở mấy hơi mới trầm giọng nói:
- Đang suy nghĩ một số chuyện, đã tới rồi!
Trong lòng lại suy nghĩ về lời nói của Tần Lập vừa rồi, tuy rằng hắn không biết bản đồ Thái Cổ này tổng cộng có bao nhiêu tấm, nhưng có một điều rất hiển nhiên, tấm bản đồ kia là giả, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị Hàn Mai biết. Như vậy, Hàn Mai nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, tên đầu sỏ gây ra chuyện này!
Long Ấn thầm kêu khổ trong lòng, thầm nghĩ: "Một lần động tâm mê sắc của mình, không ngờ làm cho mình tiến thối lưỡng nan! Nữ nhân bên ngoài kia, mình muốn hay là không đây? Nếu bây giờ bỗng nhiên từ chối, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến cho Hàn Mai hoài nghi." Nghĩ đến đây, Long Ấn cắn răng một cái, thầm nghĩ: "Liều mạng thôi! Có cái gì ghê gớm chứ! Nữ nhân đều giống nhau, thực lực cường đại thì sao chứ? Thực lực cường đại cũng là nữ nhân! Chỉ cần biến nàng thành người của ta, cái gì nàng cũng sẽ nghe lời ta!"
Long Ấn vừa nghĩ trong lòng, vừa mở cửa phòng, nghênh ngang đi ra. Thấy mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng kia đang đứng bên ngoài phòng chứa củi, lạnh lùng nhìn hắn.
Long Ấn thầm bội phục thực lực của người trung niên kia, đồng thời đánh bạo đi đến trước mặt mỹ nhân, định động tay động chân, thế nhưng vẫn là bị ánh mắt lạnh giá của đối phương làm khựng lại, không dám! Tuy nhiên ngoài miệng hắn lại cười hì hì nói:
- Làm khó nương tử quan tâm vi phu như vậy...
- Hừ! Không biết xấu hổ!
Trong lòng mỹ nữ lạnh như băng tuy không cam lòng nhưng cũng biết chuyện này đã thành định cục, chính mình về sau sẽ phải trở thành thê tử của nam nhân thực lực yếu nhược này. Cho nên, mặc dù chưa nhìn Long Ấn với vẻ mặt hảo cảm nhưng cũng không nói thêm gì.
Long Ấn cười hắc hắc, vươn tay nắm bàn tay của nữ nhân này, thon dài mịn màng, nhẵn nhụi... quả nhiên là cực phẩm! Long Ấn thầm tán thưởng.
Nữ nhân này có lẽ vì bất ngờ, không nghĩ tới Long Ấn được một tấc lại muốn tiến một thước, sắc mặt lập tức trở nên một màu đỏ ửng, đồng thời trong mắt hiện lên một chút uất giận, vừa định dùng sức thoát ra, trong tay lại bỗng nhiên nhiều thêm một cái quyển trục
Long Ấn dùng tay kia đưa cho nàng quyển trục, bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Tỷ tỷ! Thực xin lỗi...
Nữ nhân lạnh như băng này thoáng nao nao! Có lẽ không nghĩ tới người vừa thực lực kém cỏi, vừa háo sắc này lại xin lỗi nàng, trong lúc nhất thời cũng có chút mơ màng, theo bản năng nói:
-Cái gì... cái gì thực xin lỗi?
- Ta làm cho tỷ tỷ chịu ủy khuất rồi!
Khi Long Ấn nói câu này, hắn cũng không có buông bàn tay nữ nhân lạnh như băng, thanh âm trầm lắng nói:
- Kỳ thật Long Ấn là thật sự thích tỷ tỷ, cũng không phải theo đuổi tỷ tỷ như một món hàng hóa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ, Long Ấn đã rất ngưỡng mộ tỷ tỷ, nhưng Long Ấn biết mình không xứng, không xứng trở thành nam nhân của tỷ tỷ, chỉ có thể gặp ở trong mộng, trằn trọc. Ngày đó không biết bị ma hành quỷ ám hay sao, liền cầu thân cùng Thánh nữ. Không nghĩ tới, Thánh nữ lại đáp ứng! Nhưng tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên oán trách Thánh nữ, dù sao, chuyện của Tiên Cung cao hơn tình cảm của cá nhân mình...
Long Ấn nói câu này khiến nữ nhân lạnh như băng ngẩn người lặng ở nơi đó, cũng quên rút bàn tay về, ngơ ngác đứng trong màn đêm, đôi mắt dần ửng đỏ.
Long Ấn nói tiếp:
- Trong chuyện này, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Long Ấn: Long Ẩn không nên để lộ tâm tình của mình ra, lại càng không nên cầu thân cùng Thánh nữ. Cho nên, khi tỷ tỳ trở về giao bản đồ, nói với Thánh nữ... nói rằng... cứ nói Long Ấn đã biết sai lầm rồi, tự biết mình không xứng với đệ tử của Tiên Cung, còn xin Thánh nữ... thu hồi mệnh lệnh đã ban ra thì tốt lắm!
Mỹ nữ lạnh như băng của Nguyệt Diêu Tiên Cung nghe xong, không kìm nổi rơi lệ, nước mắt chảy theo hai má, chậm rãi rơi xuống, sâu kín nói:
- Ngươi cần gì phải nói ra như vậy, người ta chỉ là không cam lòng... không cam lòng bị trở thành như món hàng hóa chuyển qua chuyển lại. Nếu ngươi sớm nói câu này, người ta cần gì phải lạnh nhạt với ngươi chứ... Hiện tại ngươi còn muốn đổi ý, ngươi... ngươi nghĩ ta là người như thế nào chứ!
Lãnh mỹ nữ nói xong rút tay ra, thân mình nhoáng một cái, đột ngột bay lên khỏi mặt đất, lập tức biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Long Ấn nhìn theo hướng lãnh mỹ nữ biến mất, trong lòng đắc ý cười hà hà mấy tiếng.
********