Duy Ngã Độc Tôn

Chương 452: Ám sát thất bại!


Văn Bân nhìn gã thanh niên đầu bóng lưỡng hỏi :

- Hắn có thể làm được không?

Gã thanh niên than nhẹ một tiếng nhìn Văn Bân nói:

- Lần sau ngàn vạn lần ngươi phải chú ý dùng người thì không được nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Thái độ của ngươi đêm nay, kỳ thật đã có hơi chọc giận Tào Hồng đó. Cứ chờ đi, hắn sẽ nói cho ngươi, xác định rõ người kia khi nào thì sẽ chết.

Sắc mặt Văn Bân có hơi ửng đỏ, xấu hổ gật gật đầu, không nói gì... nhưng trong lòng lại nghĩ: "Khi giải quyết xong chuyện này phải hạn chế qua lại với gã thanh niên này. Thành chủ Thành Thông Thiên, Tôn gia cùng Hải gia tuy rằng không xem là đổi địch, nhưng quan hệ cũng không thật tốt lắm, nếu như bị Tôn gia biết mình cấu kết với người Hải gia ở trong thành Thông Thiên để tính kế con cháu các môn phái thành Thông Thiên, nhất định sẽ cực kỳ phẫn nộ."

Bởi vì Tôn gia luôn luôn rất chú trọng tới thanh danh... hơn nữa thập phần bảo vệ các môn phái gia tộc trong thành Thông Thiên. Nếu không đối với các môn phái gia tộc trong thành Thông Thiên mà nói: tuy rằng Tôn gia thế lực rất mạnh! Nhưng người ta cùng lắm thì không ở lại thành Thông Thiên mà dọn đến nơi khác là được. Cứ như vậy thế tất sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ phồn vinh cùng nhân khí của thành Thông Thiên.

Gã thanh niên đầu bóng lưỡng có lẽ cũng biết sau chuyện này, hợp tác giữa hai người sẽ tách ra. Tuy nhiên cũng không sao cả, bởi vì hắn thông qua Văn Bân đã bán được mấy chục kiện Linh Khí thứ phẩm, đến lúc đó cho dù mình bứt ra rời đi, những người đó có tìm cũng chỉ có thể tìm được Văn Bân nơi đó mà thôi.

Đến lúc đó Văn Bân muốn nói đây là âm mưu của Hải gia cũng không có bằng chứng, nói không tốt còn sẽ khiến cho hai thế lực lớn dẫn tới bất hòa với nhau. Trong lòng của gã thanh niên đầu bóng lưỡng và Văn Bân, mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình rời đi.

Tần Lập ở bên trong khách điếm, sau khi dùng xong cơm chiều, hắn ngồi một mình ở đó chờ đối phương trả thù! Nếu đợi buổi tối hôm nay không có tới như vậy ngàv mai Tần Lập liền quyết định rời nơi này đi thẳng đến Lãnh Thu Cung. Nếu đổi phương không có trả thù hắn cũng không có truyền lan chuyện này ra ngoài. Như vậy đã nói lên đối phương tuyệt đối là người thông minh, còn nếu đối phương phái người tới báo thù: Tần Lập vừa lúc có thể dựa vào cơ hội lần này thử một chút xem địa phương Cực Tây bên này sâu cạn thế nào. Mãi đến lúc đêm đã khuya vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Tần Lập mĩm cười, dù sao hắn đã biết vị trí cụ thể của Lãnh Thu Cung và Nguyệt Diêu Tiên Cung, đối phương tới hay không chuyện này cũng không lớn, với hắn mà nói cũng không có quan hệ gi.

Đột nhiên nét cười trên mặt Tần Lập cứng đờ, chân mày nhíu nhíu, cười thầm trong lòng: hai người kia thấy thế nào đều là hạng người "trừng mắt tất báo", nếu không tìm người tới báo thù thì thật đúng là ngoài ý liệu. Hiện tại xem ra quả nhiên là tìm người lại đây, hơn nữa còn không phải người tầm thường, ít nhất đó là một cao nhân tinh thông ám sát không có một chút dao động nào, thậm chí so với con chuột còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều lần. Tuy nhiên thần thức của Tần Lập không giống như người thường: trong phạm vi thần thức bao trùm bất cứ vật thể nào đều không thể che giấu được.

Một người mặc y phục màu đen đang đi từng bước, chính là dùng một loại nện bước rất kỳ quái tiếp cận phòng của mình. Khách điếm này tổng cộng có mấy tầng, ở giữa mỗi tầng đều có một hành lang rộng hai bên mới là phòng. Mà người này ở bên trong hành lang, mơ hồ như lơ lửng, thân thể giống như là không có sức nặng, hơn nữa dùng ánh mắt gần như nhìn không thấy bóng dáng của hắn.

Thần thức của Tần Lập vẫn đi theo sát người này, sau đó hắn đi tới cửa phòng. Lúc này Tần Lập có cảm giác buồn cười! Người này thật lạ, thật muốn nhìn xem rốt cuộc hắn làm thế nào tiến vào.

"Cốp cốp cốp" thực khiến Tần Lập có điều ngoài ý liệu, không ngờ người này lại gõ cửa. Hai mắt Tần Lập trợn thật lớn thầm nghĩ: "Người này chẳng lẽ có bệnh sao? Dùng phương thức lặng lẽ tiến vào nhà trọ, sau đó lặng yên không một tiếng động tiếp cận đến nơi đây. Rồi không ngờ lại nghênh ngang gõ lên cánh cửa."

Đột nhiên thần thức của Tần Lập vừa động, phát hiện thân ảnh người này không ngờ biến mất không thấy. Thần thức của Tần Lập lập tức mở rộng phạm vi bao phủ, hắn mới giựt mình có cảm giác chỉ ngay trong nháy mắt người này lại hiện ra ở ngoài nhà trọ. Tốc độ quả thật rất nhanh! Cho dù là chính Tần Lập cũng rất khó làm được nhanh như vậy! cỏ chút hứng thú! Khóe miệng Tần Lập nổi lên một chút ý cười.,hắn thản nhiên đi tới mở cửa phòng ra, làm bộ nhìn chung quanh một vòng, cũng không phát hiện có ai, hắn lầu bầu một câu:

- Ai mà thiếu đạo đức như vậy. Đêm hôm khuya khoắc gõ cửa.

Khi Tần Lập lẩm bẩm nói hắn cảm giác trong phòng của mình, chỗ cửa sổ lặng lẽ mở ra trong nháy mắt rồi khép lại, một thân ảnh giống như làn khói mờ trong phút chốc chui xuống dưới giường mình!

"Bốp" một tiếng Tần Lập đóng cửa lại, trong lòng lại vừa ngạc nhiên vừa thán phục: Quả là cao nhân! Từ khi đi vào thế giới này còn không có gặp qua người có thủ đoạn ám sát cao minh như thế ! Nếu không phải là mình, người này thực rất có thể sẽ thành công.



Bởi vì mặc kệ là ai nghe thấy tiếng gõ cửa, luôn phải mở cửa ra nhìn xem một vòng, bởi vì bất luận người càng mạnh đều càng hiếu kỳ! Cho dù gặp phải người kiên quyết không mở cửa, thì với bản lĩnh xuất quỷ nhập thần của người này nếu muốn ám sát cũng không phải là việc khó.

Tần Lập cười thầm trong lòng, không biết giờ phút này sát thủ có phải nghĩ rằng đã gõ cửa lừa được mình mở cửa dễ dàng như thế hay không? Trong lòng vừa nghĩ Tần Lập trở lại giường than một câu nằm lên giường, vận dụng cương khí hộ thể trong khoảnh khắc trải rộng khắp toàn thân.

Đúng lúc này dưới giường đột nhiên bùng l6en một luồng sát khí lạnh lẽo, theo cổ sát khí này một thanh đao vô cùng sắc bén cắt sắt như cắt đậu hủ bình thường, xuyên thủng qua ván giường cứng rắn đâm vào hậu tâm của Tần Lập... phát ra một tiếng "Keng" như tiếng sắt thép va chạm nhau. Một đao kia giống như đâm vào trên mặt kim loại không thể phá vỡ. Tần Lập khẽ nâng cánh tay phải lên, hung hăng chụp xuống dưới giường một cái, tức thì chụp lấy cổ tay cầm đao, thuận thế tung ngón tay xuyên qua lớp áo chế trụ mạch môn của đối phương. Tần Lập phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường.

- Thực lực không tồi đáng tiếc lại là sát thủ! Nói đi ngươi muốn chết như thế nào? Người hắc y mặt anh tuấn này, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Lập, toát ra vẻ không dám tin! Đến hiện giờ Tào Hồng cũng không nghĩ ra mình lộ ra sơ hở chỗ nào! Ám sát Tần Lập hắn có vô số phương pháp, mà phương pháp hắn sử dụng này cũng là loại sơ hở nhiều nhất, nhưng bởi vì vừa rồi hắn đã dùng thần thức tra xét qua nơi này, cũng không có bất cứ chút động tĩnh gì khiến cho đối phương chú ý. Bởi vậy Tào Hồng liền kết luận, người này khẳng định không phải là đối thủ của mình! Nếu không hắn đã có thể chọn dùng phương thức khác ít sơ hở hơn tới ám sát người này. Nhưng khiến hắn tuyệt đối không nghĩ tới: "Đánh bắt nhạn cả đời lần này lại bị nhạn mổ mắt! Người này đúng là một cao thủ, mà lại là một cao thủ sâu không lường được!" Nghĩ vậy mặt Tào Hồng xám như tro tàn, không còn chút ý niệm phản kháng nào trong đầu. Hắn trầm giọng nói:

- Rơi vào tay ngươi, chính là tài không bằng người. Nếu muốn giết muốn mổ thế nào tùy ngươi!

- Ha ha! Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn nói với ta chút gì sao? Tần Lập tựa cười như không cười nhìn Tào Hồng:

- Như là nói ai sai ngươi tới giết ta, có lẽ ta sẽ cao hứng bỏ qua cho ngươi cũng không chừng.

- Ngươi có thể chê cười ta thực lực không bằng ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể xem ta trờ thành là ngu ngốc!

Tào Hồng bĩu môi có chút khinh thường nhìn Tần Lập, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo cùng bướng bỉnh.

- Nói như vậy ngươi là người không sợ chết?

Tần Lập nắm giữ mạch môn của Tào Hồng, ngồi ở trên giường, trên mặt nhìn không ra vẻ hỉ nộ.

Tào Hồng đảo cặp mắt trắng dã nhìn lướt qua Tần Lập nói:

- Ta mới vừa nói không muốn xem ta trở thành kẻ ngu ngốc, không ngờ ngươi lại hỏi ra một câu kém trí như vậy: có thể còn sống ai muốn đi tìm chết?

- Vậy ngươi không muốn tranh thủ một chút à, Tần Lập có chút kỳ quái nhìn Tào Hồng.

- Tranh thủ cái gì? Ta tới giết chính là ngươi, không phải là tìm tới ngươi tâm sự. Nếu đã giết ngươi không thành thì có bị ngươi giết chuyện này cũng rất công bình! Nhiều năm như vậy chết ở trên tay ta cũng có mấy chục người, nhưng cho tới bây giờ ta luôn không cho bọn họ cơ hội. Cho nên ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể cho ta cơ hội

Tào Hồng nói với sắc mặt bình tĩnh, Nhưng Tần Lập lại ở trong dao động tinh thần của Tào Hồng, cảm nhận được một dục vọng muốn sống mãnh liệt. Hiển nhiên nội tâm gã sát thủ này khác xa không bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài trên mặt hắn như vậy.

Nghĩ vậy Tần Lập mĩm cười, sau đó nói:



- Nói như vậy ta cho ngươi một một cơ hội chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, hôm nay ta sẽ bỏ qua ngươi.

- Ta chưa từng có thói quen bán đứng chủ thuê.

Tào Hồng thản nhiên nói. Giờ khắc này, không ngờ hắn lại bình tĩnh trở lại một cách thần kỳ, ngay cả Tần Lập cũng không thể theo trong dao động tinh thẩn của Tào Hồng tìm ra được một chút sơ hở nào.

- Không! Ta hỏi không phải vấn đề này, là chuyện của ta: ngươi có hiểu biết về Lãnh Thu Cung không?

Nhìn Tần Lập dường như tùy ý hỏi, Tào Hồng lại ngẩn người ở đó. Nghe tới mấy chữ Lãnh Thu Cung này, thoáng cái trong mắt hắn hiện lên một chút thần sắc phức tạp. Hắn không nghĩ tới người này lại hỏi ra một vấn đề kỳ quái như thế! Hắn nhìn thoáng qua Tần Lập nói:

- Nếu ta nói, ngươi thật sự sẽ bỏ qua cho ta?

- Ngươi không có lựa chọn, chỉ có thể đánh cuộc một lần xem ta có phải là hạng người thủ tín hay không?

Tần Lập khẽ cười nói tiếp:

- Hơn nữa ta đến thành Thông Thiên lần đầu tiên cũng không quen biết tiếp xúc qua với ai. Tính cả tiểu nhị ở khách điếm cũng không hơn mười người. Cho nên hai tên thuê mướn ngươi kia, không cần ngươi nói ta cũng biết là ai rồi!

Tào Hồng nhìn vào Tần Lập, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra điều gì, đáng tiếc chính là hắn cũng không nhìn ra chút gì, ngẫm nghĩ một lát hắn đáp lời:

- Lãnh Thu Cung là môn phái rất thần bí, từ trước đến nay không tiếp xúc cùng ngoại giới, cho nên không mấy ai biết về tin tức của bọn họ.

Khi nói chuyện Tào Hồng cảm nhận được trong mắt Tần Lập chợt lóe sát khí, trên ngón tay nắm giữ mạch môn của mình bỗng nhiên ngưng tụ ra vài phần lực lượng khiến cho người ta sợ hãi.

Con người chính là như thế, nếu như Tần Lập tại trong nháy mắt đó giết Tào Hồng, khiến hắn ngay cả chút phản ứng sống còn cũng không có đã chết ngay, thì tự nhiên đã chết không còn gì để nói. Nhưng Tần Lập lúc ấy không có giết hắn, lại nói với hắn lời này, đương nhiên Tào Hồng không nghĩ cứ như vậy vô duyên cớ vô cớ chết đi. Không sợ chết không phải là muốn chết!

- Tuy nhiên đối với Lãnh Thu Cung ta thật ra có biết một phần, Tào Hồng vội vàng nói.

Tần Lập mĩm cười, liền buông mạch môn trên tay Tào Hồng. chỉ chiếc ghế dựa trong phòng:

- Ngồi xuồng nói đi.

Tào Hồng thở phào một cái không có bất cứ ý niệm chạy trốn nào trong đầu, ngược lại lột bỏ khăn trùm đầu, thành thành thật thật ngồi ở đó.