Vào lúc ban đêm, Tây Qua mang về không ít món ăn đặc sản của nơi Cực Hàn Băng Tuyết: Thỏ tuyết, cá bạc hàn băng, còn có linh dương mà bình thường Tây Qua rất ít gặp.
Cơ Ngữ Yên đều cảm thấy được vận khí của Tần Lập rất tốt bởi vì tốc độ của linh dương nơi cực băng này rất nhanh, hàng năm hoạt động trên sông băng, tốc độ chạy trốn của nó ngay cả võ giả Chí Tôn bình thường đều đuổi không kịp.
Ở trên các vách đá trên sông băng đều có bóng dáng của chúng, nhưng những nơi đó hơn phân nửa là nơi võ giả nhân loại khó thể với tới.
Cho nên Cơ Ngữ Yên lấy cớ này, tự mình xuống bếp làm một bữa tối phi thường phong phú cho Tần Lập.
Mặc dù lý do của Cơ Ngữ Yên rất đầy đủ, linh dương cực hàn rất ít khi có thể bắt được, sợ Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt lãng phí. Nhưng trên thực tế, bất kể là Tây Qua hay là Cơ Như Nguyệt, dù sao đệ tử Băng Tuyết Môn, mỗi một người một hang động, không thể nào một mực đi ăn cơm chực người khác chứ?
Cho nên, Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt nháy mắt với nhau, đều cảm thấy được buổi chiều hôm nay, sư phụ cùng công tử nhất định nói chuyện rất vui vẻ.
Cơ Ngữ Yên thấy hai người nháy mắt với nhau, cũng không tức giận, chỉ là nhiều ít có chút lo lắng mình thật sự hãm sâu vào. Thời thanh xuân đã trải qua một lần cảm tình thất bại khiến cho Cơ Ngữ Yên rất sợ lại bị thương tổn lần nữa. Hơn nữa, nàng có thân phận là mẫu thân của rất nhiều đứa nhỏ khiến ngày thường nàng kiêu ngạo và vui mừng, đến hiện tại ngược lại thành rào cản lớn nhất.
Nàng không biết nếu chuyện này thật sự bị những đệ tử trong môn phái biết, lại đối xử thế nào với nàng? Hơn nữa, Cơ Ngữ Yên còn biết hồng nhan tri kỷ bên người Tần Lập còn không ít, mình nếu thật sự đi theo hắn, lại tính là cái gì?
Tỷ tỷ? Hồng nhan tri kỷ? Hay là tình nhân?
Cho nên Cơ Ngữ Yên dứt khoát không nghĩ đến nữa, trong lòng nàng chỉ nghĩ là sau khi về đến gia tộc phải làm như thế nào đối mặt với những người kia bên trong gia tộc. Những nhục nhã năm xưa. Cơ Ngữ Yên còn rõ ràng trước mắt như ngày hôm qua.
Cái nơi đó, từng là chốn yên vui của nàng, nhưng hiện tai đã sớm biến thành nơi nàng không muốn đổi mặt nhất. Nhất là, nữ nhân ác độc kia...
Cơ Ngữ Yên hận nàng, hận nàng làm tan rã nhà mình, hận nàng tu hú chiếm tồ, sau khi phụ thân mình qua đời liền khẩn cấp tái giá với tên dã nam nhân kia, suốt ngày tình chàng ý thiếp không thấy thẹn thùng, trắng trợn làm Cơ Ngữ Yên tức giận mà bỏ nhà ra đi.
Cơ Ngữ Yên kỳ thật vẫn đều rất muốn trả thù, nhưng cố tình lại không thể trả. Nàng không thể giết nữ nhân kia.
Đây không phải là thỉnh cầu cuối cùng trước khi mẫu thân qua đời, mà cũng bởi vì nữ nhân đó là dì ruột của nàng. Hơn nữa, nữ nhân đó còn mang đến cho gia tộc Cơ Ngữ Yên Cơ gia lợi ích rất lớn. Cơ gia đối với những hành vi của nàng ta, làm như không thấy.
Nghĩ đến gia tộc, Cơ Ngữ Yên không kìm nồi đau đầu một hồi. Gia tộc lớn nhất đứng vững nơi Cực Hàn Băng Tuyết này, hiện giờ là cái dạng gì?
Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên đi trên sông băng nhìn vô biên vô tận, từ xa nhìn lại giống như hai con kiên, hai bóng đen nhỏ xíu chậm rãi di động trên sông băng mênh mông trắng xóa.
Cơ Ngữ Yên một mực muốn kể lại cho Tẩn Lập một chút hoang mang của mình, nhưng lại cảm thấy có chút đường đột. Chuyện nhà của mình, tùy tiện nói với người khác, có thể nào khiến hắn cho rằng mình có chút lỗ mãng hay không?
Cơ Ngữ Yên không nói Tần Lập cũng không hỏi. Hai người trầm mặc đi tới, bộ dạng mỗi người đều có tâm sự.
Bỗng nhiên, Tần Lập chỉ vào một nơi nói:
- Đám Đế vương tử đồng kia, hôm qua hẳn là chiến đấu ở nơi này.
Hai người đi qua bên đó, Cơ Ngữ Yên nhìn thoáng qua, không kìm nổi ngạc nhiên thán phục nói:
- Đám người đó thực lực rất cường đại, nếu không phải giữa bọn họ có xích mích, chỉ sợ đất lành của Băng Tuyết Môn chúng ta sẽ bị bọn họ làm hỏng.
Tẩn Lập cười nói:
- Nếu bọn họ là cùng một giuộc, ngày hôm qua ta cũng sẽ không ở nơi đó.
Cơ Ngữ Yên thản nhiên liếc nhìn Tần Lập, nói:
- Ngươi cho rằng Cơ Ngữ Yên ta là người sợ phiền phức sao?
- Ha ha, đương nhiên không phải. Nhưng ta cũng không phải người liên lụy đến bằng hữu.
Tần Lập cười nói.
Bằng hữu, một cái từ xa lạ mà quen thuộc. Cơ Ngữ Yên cảm thấy trong lòng ấm áp, rốt cục không kìm nồi nói:
- Tần Lập. Ta muốn nói với ngươi, tình huống trong nhà của ta. Tuy nhiên, ngươi phải hứa là không cười ta...
- Ha ha, chắc là Tây Qua chưa nói cho cô biết tình huống của ta, có lẽ Tây Qua cũng biết không kỹ lắm. Nếu cô biết tình huống của ta từ nhỏ đến lớn, chắc sẽ không sợ ta cười cô...
- Vậy sao? Dù sao đường còn rất xa xôi, ngươi trước tiên nói về tình huống trong nhà ngươi đi.
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Ngữ Yên dừng trên mặt Tần Lập, cười nói.
- Khi ta còn nhỏ, không có phụ thân, là một đứa con hoang sinh sổng trong một gia tộc lớn ở quốc gia thế tục, bị người kỳ thi cười nhạo... Mẫu thân của ta vì ta...
Tẩn Lập nhớ tới những chuyện đã trải qua khi mới đi tới thế giới này, chậm rãi kể. Rất nhiều thứ, Tần Lập cũng nói với người khác lần đầu. Hắn cũng không rõ lắm vì sao, đối với Cơ Ngữ Yên lại có một loại cảm giác muốn kể lề.
Đợi sau khi Tần Lập kể xong, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Cơ Ngữ Yên tràn ngập không tin, nhìn Tần Lập hỏi:
- Thuở nhỏ của ngươi không ngờ nhấp nhô như vậy. Rất khó tưởng tượng ra ngươi làm như thế nào tu luyện được thực lực ngày hôm nay.
- Kiên trì, không bỏ cuộc.
Tần Lập cười nói.
Nếu người khác nói lời này, Cơ Ngữ Yên đại khái sẽ bĩu môi, sau đó trong lòng thầm mắng đối phương rất biết giả bộ. Tuy nhiên sau khi nghe Tần Lập kể về kinh nghiệm khi còn nhỏ, Cơ Ngữ Yên đối với Tần Lập chỉ có kính nể.
- Ngươi thật sự rất lợi hại trách không được ngươi sẽ đi lựa chọn tu luyện loại chiến kỹ muốn chết Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn.
Cơ Ngữ Yên tán thưởng nói.
- Đúng vậy.
Tần Lập than nhẹ một tiếng:
- Nếu lúc trước còn có lựa chọn thứ hai như vậy ta cũng sẽ không tu luyện loại chiến kỹ này. Tuy nhiên, như vậy phỏng chừng không có ta ngày hôm nay.
Cơ Ngữ Yên nghĩ lại cũng thấy đúng. Tần Lập không tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, sẽ không nhận biết Tây Qua. Không nhận biết Tây Qua, Tây Qua cũng không tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, cũng không có chuyện về sau. Cơ Ngữ Yên tự nhiên cũng không có khả năng sinh ra bất kì quan hệ nào với Tần Lập.
Như vậy, vận mệnh của mọi người có lẽ đều xảy ra thay đổi.
Tây Qua có thể trở thành một tên côn đồ thành Hoàng Sa, mang theo một đám tiểu đệ. nhìn thật là hoành tráng, nhưng không chừng ngày nào đó bị đại gia tộc diệt trừ.
Mà Tần Lập thì sao? Nếu tu luyện chiến kỹ khác, có lẽ cũng sẽ có tiền đồ, cũng có thể trở thành Hầu tước hoặc Công tước của Thanh Long quốc, thậm chí là Vương gia.
Nhưng trên cơ bản, lại không có quá nhiều khả năng tiến vào Huyền Đảo, lại càng không xảy ra đủ loại chuyện về sau nữa.
Mà Cơ Ngữ Yên, vẫn là môn chủ Băng Tuyết Môn của nàng như trước, là mẫu thân của rất nhiều trẻ mồ côi. Giữa hai người, giống như hai đường thẳng song song, tuvệt đổi sẽ không ở cùng một chỗ như hôm nay, không có cơ hội vì một chuyện mà cổ gắng.
Cơ Ngữ Yên nghĩ rồi, khẽ cười nói:
- Thế gian thật đúng là kỳ diệu. Rất nhiều thứ, phảng phất như trời cao đã quyết định từ trước.
- Tựa như hai ta gặp nhau?
Ma xui quỷ khiến, Tần Lập hỏi ra một câu như vậy. Sau khi hòi xong, bản thân hắn cũng thấy được có chút đường đột, lén nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, thì lại phát hiện sắc mặt nàng ửng đỏ, không trả lời cũng không phủ định.
Một lát sau, Cơ Ngữ Yên nhẹ giọng nói:
- Ngày ta còn nhỏ, sinh ra ở một gia tộc siêu cấp nơi Cực Hàn Băng Tuyết này. Gia tộc này rất khổng lồ, cánh đồng tuyết phạm vi mẩy chục vạn dặm này, chỉ có một Cơ gia chúng ta làm bá chủ. Cũng không giống như mảnh đất ở vùng trung tâm, đại bộ phận người gia tộc đều tụ tập một chỗ, gia tộc chúng ta đều phân tán ra. Tỷ như cha mẹ ta, mang theo một đám hạ nhân, ở lại một thung lũng, xem như một chi nhánh của Cơ gia, đại khái khoảng hơn một ngàn người.
- Không nhỏ rồi, không tưởng được nơi lạnh khủng khiếp này lại có gia tộc lớn như vậy.
Tần Lập tán thưởng nói.
- Ha ha! Nơi này rất thần kỳ, nhìn như hoang vắng lạnh lẽo, nhưng trên thực tế những nơi đất lành như Băng Tuyết Môn chúng ta lại có rất nhiều. Nếu không phải thế, sớm đã có người tới cướp địa bàn của ta rồi.
Cơ Ngữ Yên cười nói:
- Đúng là bởi vì có rất nhiều, nơi Băng Tuyết Môn lại là nơi vùng ven, không bị người gặp cho nên mới rất ít có người có ý đồ với chúng ta.
Nói rồi, Cơ Ngữ Yên hạ thấp giọng nói tiếp:
- Phụ mẫu ta vẫn đều rất yêu thương nhau, thực lực của họ không tính là mạnh, bởi vì phụ thân ta là con trai trưởng gia chủ Cơ gia, cho nên địa vị cũng coi như không tồi. Mà mọi thứ, đều thay đổi bởi sự có mặt của một nữ nhân. Nữ nhân này, là em ruột của mẫu thân ta, dì ruột của ta...
Trên mặt Cơ Ngữ Yên nổi lên một tia cười lạnh khinh thường, sau đó nói:
- Ngươi có biết vì sao ta rất rõ ràng giá trị của Thụ Liên không? Bởi vì từ nhỏ, ta đã ăn rất nhiều quả của Thụ Liên.
Tần Lập rất kinh ngạc liếc nhìn Cơ Ngữ Yên, thầm nghĩ: Không nghĩ tới thật sự có người nếm qua thứ đó. Tuy nhiên cũng không có gì phải kỳ quái, rất bình thường. Tựa như hắn đã từng ăn Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên cùng với chu quả thay đổi thể chất ngày trước.
Thế giới này rất thần kỳ, thiên nhiên thai nghén ra linh vật nhiều đếm không xuể, chỉ xem ngươi có cơ duyên đó hay không mà thòi.
Cơ Ngữ Yên nhớ tới cha mẹ đã khuất nhiều năm, đôi mắt có chút đỏ:
- Di nương kia của ta rất là xinh đẹp. Nàng khác với mẫu thân ta đoan trang, nàng là loại xinh đẹp hấp dẫn. Nàng cùng mẫu thân ta đến từ một gia tộc cổ xưa, đến hiện tại gia tộc đó chỉ còn lại huy hoàng và vinh quang, tuy nhiên cũng có chút nội tình. Khi nàng tới, mang theo rất nhiều lễ vật, các phòng của Cơ gia đều có phần, cho nên toàn Cơ gia đổi với nàng có ấn tượng rất tốt. Nhưng, cũng chính là nữ nhân này, đã hủy hoại gia đình ta. Nàng coi trọng phụ thân ta, không ngừng câu dẫn. Sau đó...
Khóe miệng Cơ Ngữ Yên nổi lên một tia cười lạnh:
- Sau đó hai người đến với nhau.
Nói xong, Cơ Ngữ Yên nhìn Tần Lập nói:
- Thế nào? Cảm giác được đây là một chuyện xưa có môtíp rất cũ không có gì hấp dẫn phải không? Một nam nhân, không chổng cự lại được hấp dẫn mê hoặc, yêu em vợ của hắn...
Tần Lập sờ sờ mũi, cười khổ không nói gì. Bởi vì bản thân hắn, bên người có rất nhiều hồng nhan, tự nhiên không có tư cách gì bình luận loại chuyện này.