Cơ Ngữ Yên thản nhiên nói:
- Nếu chỉ như vậy, ta cũng sẽ không nói thêm gì, cho dù nàng ta gả cho cha ta cũng không có gì quá đáng. Cha ta vẫn không cưới vợ hai cũng không có nghĩa là ông không thể cưới. Nơi này tuy rằng là nơi lạnh khủng khiếp, nhưng trên thực tế dân cư không ít, nam nhân cưới mấy vợ, cũng không có gì cả, con cháu đông đúc cũng là chuyện làm người ta hâm mộ. Vấn đề chính là, di nương này của ta, người yêu trong lòng căn bản không phải phụ thân ta.
Giọng nói Cơ Ngữ Yên có chút bi phẫn, nói:
- Thậm chí ngay cả đứa nhỏ nàng mang bầu, cũng không phải của cha ta. Nàng đi vào nhà chúng ta, mục đích duy nhất chính là muốn chia rẽ cha mẹ ta.
- Vì cái gì?
Tần Lập có chút nghĩ không thông, cau mày hỏi.
Theo lý mà nói quan hệ giữa chị em gái tuy rằng không quá hợp nhau, nhưng cũng không đến mức đó chứ?
- Di nương của ta, từ nhỏ đã ghen tị mẫu thân ta bởi vì mẫu thân ta xinh đẹp hơn nàng, tài học ưu tú hơn, thực lực tuy không quá mạnh nhưng ít ra cũng là cảnh giới Phá Toái Hư Không, cũng được cho là thiên tài. Mà trọng yếu nhất, phụ thân ta là con trưởng Cơ gia, thân phận địa vị rất cao cả. Những điều này, đều là lý do di nương ta ghen tị. Kỳ thật hai người từ lúc nhỏ tranh nhau, mẫu thân ta vẫn nhường nàng. Ngày đó khi đính hôn, nàng cùng mẫu thân ta đồng thời thích phụ thân ta, nhưng ngoại công của ta cảm thấy được mẫu thân của ta càng thích hợp với Cơ gia, liền gả mẫu thân của ta đi. Việc này, nàng vẫn bất mãn cho nên có chuyện về sau này.
Lúc này, Tần Lập đột nhiên nghĩ đến một vẫn đề. Đó chính là thực lực cha mẹ Cơ Ngữ Yên tuy không tính đặc biệt mạnh, nhưng tuyệt đối không quá yếu. Như thế nào có thể đã chết?
- Cha mẹ cô, như thế nào mà chết?
Dù sao trên cánh đồng tuyết này chỉ có hai người bọn họ. Tần Lập cũng không quản gì khác, trực tiếp hỏi.
- Bọn họ... nói là bệnh chế, nhưng ta thủy chung thấy rằng phương diện này có vẩn đề. Đây cũng là nguyên nhản căn bản nhiều năm như vậy ta không dám cũng không muốn về gia tộc. Ta không biết nên như thế nào đối mặt với mọi thứ...
Đôi mắt Cơ Ngữ Yên có chút đỏ, nhẹ giọng nói:
- Lẽ ra, đây là chuyện của thế hệ trước, không có quan hệ gì với ta, nhưng ta lại không có cách nào quên mọi thứ. Di nương tốt của ta sau khi phụ mẫu ta chết liền chiếm cứ nhà ta. Bởi vì nàng đã thành thân với phụ thân ta, phụ mẫu ta đều chết, nàng tự nhiên là chủ nhà. Kết quả, thi hài phụ mẫu ta còn chưa lạnh, nàng liền công khai đưa tới một nam nhân. Hơn nữa... hơn nữa còn cho con của nàng, cũng chính là muội muội của ta kêu nam nhân kia là... phụ thân.
Cơ Ngữ Yên nói đến đây, nước mắt không kìm nổi theo hai má rơi xuống.
Tần Lập im lặng không nói gì, loại chuyện này hắn thật sự không biết an ủi nàng thế nào mới tốt, yên lặng cùng đi bên cạnh Cơ Ngữ Yên.
Cơ Ngữ Yên khôi phục tâm tình, sau đó nói:
- Khiến ngươi cười chê rồi.
- Nào có. Cảnh ngộ của cô, cũng thật là éo le.
Tần Lập nhẹ giọng nói.
Cơ Ngữ Yên nói:
- Vận khí của ta tốt, lúc nhỏ may mắn đúng lúc gặp một đám Thụ Liên nở hoa kết quả, lần tiếp theo nở hoa kết quả phải vô số năm sau. Cho nên, sau khi phụ mẫu ta chết đi, ta cũng không có gì lưu luyến cái nhà đó, trực tiếp rời đi. Hiện tại nghĩ lại, đã sắp qua một trăm năm rồi.
Cơ Ngữ Yên nói xong, mắt lén nhìn biểu tình Tần Lập, xem hắn có thể vì nghe tuổi của mình quá lớn mà nhíu mày hay không.
Tần Lập đối với điều này cũng không có bất kì cảm giác gì. Bởi vì trước khi xuyên qua, thế giới trước của hắn có rất nhiều thần thoại tiên nữ cùng người thường kết hợp, tuy rằng đều cố ý tránh vấn đề tuổi tác, nhưng trên thực tế, có thể được xưng là tiên nữ, làm gì có tuổi trẻ chân chính? Mà người thường, cuộc đời chỉ ngắn ngủi không quá trăm năm.
Hơn nữa, theo thực lực Tần Lập tăng lên, rất rõ ràng những võ giả đứng trên đỉnh thế giới này. Tuổi đối với bọn họ mà nói không có ý nghĩa lớn lao.
Tuy nhiên Tần Lập từ nơi Cơ Ngữ Yên cũng chiếm được một tin tức rất kinh người. Đó chính là Cơ Ngữ Yên chỉ hơn trăm tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Lôi Kiếp.
Đây là một chuyện rất khó tin.
Nói cách khác, những kỳ ngộ của Cơ Ngữ Yên tuyệt đối không kém hơn so với hắn. Mà bản thân hắn, còn là người ứng vận trong truyền thuyết.
Vậy Cơ Ngữ Yên là cái gì? Cho dù không phải người ứng vận, ít nhất cũng là người tương đương có vận khí.
- Chuyện không thoải mái trong quá khứ, nên quên liền quên đi. Người luôn phải nhìn về tương lai, ân ân oán oán của đời trước, nếu có thể không cần kéo dài thì không nên kéo dài nữa. Cừu hận có thể làm người ta trở nên mạnh mẽ, nhưng quá mức ghi cừu nhớ hận, cũng đồng dạng có thể che kín hai mắt mình.
Tần Lập nhẹ giọng nói như là an ủi Cơ Ngữ Yên, cũng như tự khuyên mình.
Cơ Ngữ Yên gật gật đầu, lau nước mắt cười nói:
- Tần Lập, cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt. Làm bằng hữu của ngươi, là chuyện thật may mắn.
Tần Lập cười nói:
- Ta cũng vậy. Làm bằng hữu của ngươi, là chuyện rất hạnh phúc.
Cơ Ngữ Yên cười đỏ mặt, liếc nhanh qua Tần Lập, lại thu hồi ánh mắt, nói:
- Nói về những hồng nhan tri kỷ của ngươi đi. Nghe nói có rất nhiều nữ nhân bên cạnh ngươi đó.
- Chuyện đó...
Tần Lập cười khổ một chút, nói:
- Kỳ thật, cũng không có gì. Ta có hai thê tử đã cưới về, ta rất yêu họ. Còn có mấy nữ nhân được xem như hồng nhan tri kỷ, hiện tại đều ở môn phái khác học nghệ. Chuyến này ta bôn ba lao lực, ở gần họ thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm giác rất có lỗi với họ.
Cơ Ngữ Yên nhẹ giọng nói:
- Vì sao không chịu yên ổn một chỗ?
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Tần Lập thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Ta làm sao không muốn yên ổn? Chỉ là rất nhiều người không muốn ta yên ổn. Ta lại có biện pháp nào chứ?
Cơ Ngữ Yên như nhìn thấu tâm tư Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Ngươi xem, đám Đế vương tử đồng kia đều bỏ qua truy đuổi ngươi rồi. Một đường này, ta cố ý đi không ít vòng luẩn quẩn, cho dù bọn họ muốn đuổi theo chúng ta, kết quả cũng bằng không. Cho nên, chỉ cần ngươi muốn, cũng không có gì không bỏ được.
- Có lẽ vậy.
Tần Lập thản nhiên cười, ánh mắt thâm thúy nhìn sông băng khổng lồ phương xa, lẩm bẩm:
- Nếu có thể ở lại lâu dài nơi này, ngăn cách tuyệt đối với đời, phải chăng cũng là một loại hạnh phúc.
Cơ Ngữ Yên nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần ngươi muốn, cũng có thể.
Nói xong, hai người lại trầm mặc rất lâu. Mấy ngày tiếp theo, hai người một đường đi tới. Tần Lập ngắt quãng nói về một số chuvện nơi Cực Tây, bao gồm một số chuyện từng trải của mình.
Cơ Ngữ Yên cũng nói với Tần Lập về Băng Tuyết Môn. Bọn họ có một đối thủ một mất một còn, đổi phương nhìn trúng sắc đẹp của nàng, liên tiếp cầu thân không được, sau đó trở mặt thành thù. Quan hệ lẫn nhau ngẫu nhiên xảy ra một ít xung đột, tuy nhiên cũng không tạo thành chết chóc.
Đây hiển nhiên là hai bên đều giữ vững lý trí, khắc chế kết quả. Tuy nhiên một số năm gần đây, bên kia càng ngày càng quá phận, mỗi một lần ngẫu nhiên xảy ra xung đột cũng đều rất kịch liệt.
Cơ Ngữ Yên cũng không biết loại xung đột này còn phải duy trì bao nhiêu năm, đến khi nào mới chấm dứt. Nàng đổi với nơi CựcTây bên kia cũng rất mong chờ, đối với thế giới vùng trung tâm cũng rất có hứng thú. Tuy nhiên, khi Tần Lập mời nàng đi làm khách. Cơ Ngữ Yên lại trầm mặc. Nàng không thể bỏ qua cánh đồng tuyết chục vạn dặm trắng như ngọc, càng không thể bỏ môn phái của mình cùng phần đông đứa nhỏ.
Cũng giống như nàng ta, trời sinh đã là nữ tử băng thanh ngọc khiết, cuộc sống đơn thuần đơn giản mới thích hợp nàng.
Hai người đi một mạch khoảng nửa tháng trên cánh đồng băng tuyết, rốt cục đi vào một khe sâu khống lồ dài vô tận.
Trong khe sâu này, cây hoa rực rỡ, thảm cỏ xanh xanh, cây Thụ Liên vô sổ kể trải rộng toàn thung lũng.
Mới vừa nhìn đến, Tần Lập thậm chí có chút không tin tưởng hai mắt mình. Đến hiện tại hắn mới biết được Cơ Ngữ Yên khiêm tốn nhường nào, cũng hiểu rõ Cơ Ngữ Yên rời nhà, tương đương là vứt bỏ cái gì.
Nơi ở của Băng Tuyết Môn của Cơ Ngữ Yên so với nơi đây quả thực chính là thua kém quá xa. Nơi đó bên dưới là sông băng thật lớn, mà thung lũng xanh biếc trước mắt này, hoàn toàn là hai thế giới, ở dưới chân Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, hoàn mỹ dung hợp vào cùng nhau.
Hai người vừa mới xuất hiện ở nơi này một lát, lập tức bị người phát hiện. Có người cao giọng quát:
- Người nào xông vào sơn cốc Cơ gia? Nhanh chóng rời đi!
- Ta là Cơ Ngữ Yên!
Giọng nói Cơ Ngữ Yên thật nhạt, rất nhẹ, nghe có chút cảm giác mơ hồ.
Người bên kia trầm mặc một hồi tiếp theo truyền đến một giọng nói có chút run rẩy, mang theo vài phần hoài nghi:
- Đại tiểu thư? Thật sự là Đại tiểu thư đã trở lại?
Theo giọng nói này, một bóng người từ xa vọt tới như tia chớp, đi tới gần là một lão già nhìn qua khoảng hơn bảy mươi, một bộ đồ đen có chút cũ nát nhưng tinh thần phi thường tốt, râu tóc bạc trắng, mặt hiền lành.
Thấy lão nhân này, đôi mắt Cơ Ngữ Yên đỏ lên, nhẹ giọng nói:
- Trường Canh bá bá. Ngài có khỏe không?
- Đại tiểu thư, thật sự là cô. Thật sự là cô đã trở lại!
Lão nhân đột nhiên rơi nước mắt, nói:
- Nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng rốt cục không còn gặp lại Đại tiểu thư.
Lão nhân nói xong, nhìn thoáng qua Tần Lập bên cạnh Cơ Ngữ Yên, nhếch miệng cười
nói:
- Đây là phu quân của Đại tiểu thư hả? Thật không tồi. Không hổ là Đại tiểu thư Cơ gia ta, chính là thật tinh mắt.
Tần Lập sửng sốt nhưng không mở miệng giải thích. Khuôn mặt Cơ Ngữ Yên ứng đỏ, cũng thần kỳ không giải thích điều này, nhìn lão già râu tóc bạc trắng, nói:
- Trường Canh bá bá. Lần này ta trở về, là muốn bái tế phụ mẫu. Thứ hai ta muốn thu hồi một số thứ năm xưa ta không mang đi.
- Tốt, tốt lắm! Hẳn là nên bái tế lão gia cùng phu nhân. Chỉ là... Lão già nói xong, trên mặt lộ ra một tia khó xử, chậm rãi nói:
- Chỉ là phòng của Đại tiểu thư, hiện tại bị... Nhị tiểu thư dùng.
- Nàng?
Cơ Ngữ Yên nhớ tới thời điểm mình ra đi, cô bé đó mới khoảng mười tuổi, tâm địa độc ác, tính tình giống di nương của nàng như đúc. Hơn nữa, bộ dạng của nàng ta cũng phi thường tương tự nam nhân kia.
Cho nên, muội muội nàng, chỉ đơn thuần là đứa nhỏ của di nương, có quan hệ huyết thống, nhưng tuyệt đối không phải cùng cha.
Nghĩ vậy, Cơ Ngữ Yên nói:
- Ta cũng không muốn lấy cái gì của nàng. Chỉ là một hộp sắt năm xưa ta chôn trong sân, bên trong cũng không phải là thứ đắt tiền quý báu gì, đều là vật trước kia ta chơi đùa mà thôi.
- Vậy à? Vậy được rồi. Lão nô mang người đi, tin tưởng nhị tiểu thư cũng sẽ nể mặt mũi lão nô.
Gia nô Cơ gia Cơ Trường Canh có chút không xác định nói.