Duy Ngã Độc Tôn

Chương 531: Thoát khỏi Bắc Vực!


Tây Qua, Cơ Như Nguyệt cùng Cơ Như Băng theo Cơ Ngữ Yên vào nơi phúc địa băng tuyết. Cơ Như Băng nhanh mồm nhanh miệng hỏi:

- Mẫu thân, chúng ta thật sự phải đi sao?

Cơ Như Nguyệt lại hỏi:

- Mẫu thân, vậy bên Cơ gia...

Tây Qua trầm mặc, không nói gì, nhưng vẫn nhìn Cơ Ngữ Yên, Cơ Ngữ Yên cười khổ, nói:

- Các người kỳ thật không biết Thánh Hoàng là dạng người gì, dù là ta gả cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Cơ gia. Nhưng mà, Cơ gia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!

- Phải đánh sao?

Tây Qua hỏi.

Cơ Ngữ Yên khẽ lắc đầu, nói:

- Không dễ dàng bùng phát xung đột quy mô lớn như vậy. Tuy rằng Thánh Hoàng quyền thế ngập trời, nhưng Thánh Hoàng nhất mạch cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn quyết định. Cơ gia cũng không phải không có chút lực trả đũa. Nhưng chuyện này không cần chúng ta quan tâm, nếu như ta gả cho Thánh Hoàng, sẽ chỉ làm sự tình càng trở nên rối loạn.

Cơ Ngữ Yên cười lạnh:

- Cho nên, ta tuyệt đối không thể gả cho hắn.

Tây Qua gật đầu, kỳ thật hắn cũng cho rằng như thế. Gả cho kẻ thù, sau đó kẻ thù còn đang tính kế gia tộc nhà ngươi, cái này làm sao người ta chịu đựng được.

- Thánh Hoàng sẽ không biết chúng ta muốn chạy trốn chứ?

Cơ Như Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Cơ Ngữ Yên gật đầu, nói:

- Hắn sẽ lưu lại người giám thị chúng ta, nhưng mà chưa chắc sẽ quá mạnh. Tối đa, cũng chỉ là hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp..

.

- Thế nhưng hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, cũng không phải là chúng ta có thể chống lại. Cơ Như Băng có chút sầu lo nói.

- Nếu như công tử không bị thương, vậy là tốt rồi.

Tây Qua khẽ giọng nói sau đó nhìn Cơ Ngữ Yên:

- Sư phụ, nếu không chúng ta chờ vài ngày nữa, xem tình huống công tử?

Cơ Ngữ Yên gật đầu, nói:

- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đợi thêm mười ngày. Nếu sau mười ngày nữa. Tần công tử hắn... còn chưa tỉnh lại, bất luận thế nào thì chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này!

Bọn người Tây Qua cáo lui, Cơ Ngữ Yên trở lại khuê phòng của mình, nhìn Tần Lập nằm trên giường của nàng, cười khổ nói:

- Ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới người Thánh Hoàng lại đến nhanh như vậy. Xem ra, Cơ gia ta ngoại trừ Lý Tư kia, khẳng định còn có cơ sở ngầm của Thánh Hoàng. Tần Lập, ta nên làm cái gì bây giờ?

Chỉ có khi đối mặt với Tần Lập hôn mê bất tỉnh. Cơ Ngữ Yên mới biểu hiện ra một mặt mềm yếu của mình. Lúc đối mặt với đệ tử như những đứa con. Cơ Ngữ Yên nói thế nào cũng không thể lộ ra một mặt mềm yếu của mình, nàng phải cho bọn họ lòng tin, phải làm bọn họ tin tưởng có mình ở đây, bọn họ sẽ không sao.

Nếu như ngay cả nàng cũng ngã xuống, vậy bọn họ phải đi nơi nào?



Cơ Ngữ Yên ngồi cạnh cửa sổ, nắm tay Tần Lập, cảm giác được cỗ năng lượng trong cơ thể Tần Lập đã giảm đi hơn trước rất nhiều. Nhưng Cơ Ngữ Yên rất rõ ràng, dù là loại dao động năng lượng hiện giờ, cũng không phải võ giả bình thường có thể chịu được. Cho dù nàng là cường giả Lôi Kiếp, cũng không dám nói có thể thừa nhận loại năng lượng này trùng kích.

Tần Lập, hắn đã phải chịu đựng đau đớn cỡ nào!

Nghĩ vậy, vành mắt Cơ Ngữ Yên hồng lên. Hắn vì mình mới biến thành bây giờ, vốn là hắn có thể không thèm để ý tới.

Tần Lập, bất luận thể nào, kiếp này ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.

Lúc này Tần Lập đã gần như chết lặng với đau đớn rồi, nghe Cơ Ngữ Yên ở cạnh mình trút bầu tâm sự, tâm tình liền tốt hơn nhiều.

Loại cảm giác thân không thể cử động miệng không thể nói ra, còn phải thừa nhận đau khổ rất lớn, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm điên rồi. Nếu như Tần Lập không trải qua hai đời người, không trải qua sinh tử, chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tần Lập rất rõ ràng, thực lực của hắn đang không ngừng tăng lên từng chút một, có thể tăng lên đến cảnh giới gì, chính hắn cũng không biết.

Trong lòng không khỏi cảm thấy có phần hoang đường. Loại biến hóa này, tên Mạc đầu lĩnh kia khẳng định không thể tưởng tượng được, cũng không phải thứ mình muốn nhận lấy. Nhưng hết lần này tới lần khác, lại cứ để cho mình vượt qua.

Bản thân Tần Lập cũng khó nói đến cùng đây là may mắn hay xui xẻo, tuy nhiên có một điểm chắc chắn: Loại may mắn này, Tần Lập tuyệt không muốn trải qua lần thứ hai.

Đặc biệt là Cơ Ngữ Yên ở bên cạnh nói tới chuyện Thánh Hoàng truyền chỉ. Tần Lập trong lòng lo lắng, nhưng lại bất lực. Nếu như không có chuyện này, Tần Lập có thể đảm bảo trong vòng một tháng là có thể thu lấy cỗ năng lượng này cho mình dùng. Hơn nữa, Tần Lập đã mơ hồ cảm giác được, đột phá sắp tới!

Nhưng đột nhiên lại nhảy ra chuyện Thánh Hoàng truyền chỉ. Trong lòng Tần Lập âm thầm cắn răng một cái. Tiếp tục buông ra toàn bộ tâm thần, điên cuồng vận hành Tử Khí Quyết hấp thu cỗ năng lượng bàng bạc này.

Mười ngày sau, Tần Lập quả nhiên còn chưa tỉnh lại. Cơ Ngữ Yên quyết định dứt khoát mang theo tất cả môn nhân đệ tử Băng Tuyết Môn, tập hợp ở chỗ phúc địa của nàng.

Nhìn từng gốc cây ngọn cỏ bên trong nơi phúc địa băng tuyết, trong lòng Cơ Ngữ Yên tràn ngập không bỏ, nhưng đến khi cần dứt khoát, nàng cũng không phải loại người không quả quyết. Cơ Ngữ Yên đứng ở trên cao, nhìn về phía hơn ba trăm đệ tử Băng Tuyết Môn bên dưới, nói:

- Ngày hôm nay, chúng ta rời khỏi nơi này, phiền phức là do sư phụ chọc tới, làm phiền tới mọi người, trong lòng sư phụ rất khó chịu!

Phía dưới có nữ đệ tử không nhịn được mắt đỏ lên, nước mắt rơi ra. Nhưng mọi người phía dưới lập tức trăm miệng một lời, nói:

- Mẫu thân, chúng ta cam tâm tình nguyện theo ngài. Ngài đi tới đâu, chúng ta theo tới đó, chúng ta không trách mẫu thân!

- Phải! Sư phụ, nếu năm đó không ngài thu lưu, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết trong băng thiên tuyết địa rồi. Chúng ta đều coi sư phụ như mẫu thân, chúng ta thề chết theo sư phụ cùng tiến lùi!

Tây Qua lớn tiếng hô to.

- Không sai, chúng ta thề chết cùng sư phụ tiến lùi!

Hơn ba trăm người bên dưới cùng hô to, cảm giác trong ngực máu nóng sôi trào.

Cơ Ngữ Yên mắt đỏ lên, cố gắng mím môi, mỉm cười nói:

- Tốt lắm, như vậy, chúng ta xuất phát!

Trong băng thiên tuyết địa mênh mang, xuất hiện một đội người ngựa dài như đoàn kiến, chậm rãi đi về phía trước.

Bởi vì Tần Lập còn chưa tỉnh lại, bọn người Tây Qua liền làm một chiếc giường mềm nâng theo Tần Lập, bên trên giường phủ chăn bông thật dày.

Nói tới, Tần Lập hiện tại đối với Băng Tuyết Môn mà nói giống như một trói buộc, nhưng không ai oán hận. Bởi vì bọn họ đều biết, Tần công tử vì cái gì mới bị thương.

Nếu như không có Tần công tử, dù là sư phụ chiến thắng Mạc đầu lĩnh, nhưng khẳng định bản thân cũng sẽ bị trọng thương, căn bản vô lực đổi kháng Hạt Tử Bang.

Cho nên, có khổ có khó đi nữa, đoàn đệ tử Băng Tuyết Môn cũng đều cắn răng chịu đựng.



Nhiều năm qua, bọn họ đi theo bên cạnh Cơ Ngữ Yên, học được rất nhiều phẩm đức tốt đẹp trên người Cơ Ngữ Yên.

Cái gọi là trên không ồn dưới sẽ loạn, không có danh sư dẫn đường, làm sao có thể bồi dưỡng ra nhân cách cao thượng?

Dọc theo đường đi, Tây Qua phát huy tác dụng lớn nhất là làm sinh động không khí, không cho đội ngũ xuất hiện tình trạng trầm lắng. Bởi vì nếu đeo áp lực tâm lý như vậy đi đường xa, tâm lý rất dễ xuất hiện vấn đề. Nhất là dưới tình huống không rõ tiền đồ, áp lực trong lòng mỗi người kỳ thật đều rất lớn.

- Tôn chỉ Băng Tuyết Môn chúng ta là...

Tây Qua lớn tiếng hô.

- Không vứt bỏ, không buông tha!

Hơn ba trăm đệ tử Băng Tuyết Môn, trăm miệng một lời hô to. Tiếng hô quanh quẩn trên vùng Cực Hàn Băng Tuyết trống trải, mênh mang băng tuyết này.

Cơ Ngữ Yên đi bộ cùng mọi người, nhìn Tần Lập nằm trên giường mềm mặt không chút thay đổi, trong lòng lại cảm thấy rất yên bình. Nàng tin tưởng Tần Lập nhất định sẽ tỉnh lại, hơn nữa sau khi tiến vào khu Trung Nguyên Tần Lập nhất định sẽ an bài thích đáng bọn nhỏ của nàng.

Kỳ thật, trong những đệ tử gọi Cơ Ngữ Yên là mẫu thân, có rất nhiều người tuổi thậm chí không nhỏ hởn nàng. Gọi nàng là mẫu thân, là bởi vì Cơ Ngữ Yên chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh của bọn họ, đó là một loại tôn xưng.

Bọn họ tín nhiệm mình như thế, vậy thì bản thân mình bất luận thế nào cũng phải dẫn dắt bọn họ rời nơi Cực Hàn Băng Tuyết này.

Trong lòng Cơ Ngữ Yên khe khẽ thở dài, hơn một trăm năm, rốt cuộc phải rời khỏi nơi này. Đột nhiên, Cơ Ngữ Yên sắc mặt chợt biến đổi.

Từ xa xa truyền đến hai cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không có một chút ý thu liễm, ngược lại phóng thích một thân dao động nguyên lực đến mức lớn nhất.

Giống như đang thị uy!

Khóe miệng Cơ Ngữ Yên hiện một tia cười lạnh, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Quả nhiên Thánh Hoàng không yên tâm với mình.

Võ giả Thiên Nguyên đại lục, kỳ thật lúc đạt đến Địa cấp là có thể ngưng tụ nguyên lực trên cánh tay hay chân, nhưng không cách nào phóng ra ngoài. Chỉ có tác dụng dùng để phòng ngự, hoặc là tăng thêm uy lực lúc công kích.

Đến Thiên cấp, loại lực lượng này đã có thể biểu hiện ra, ví dụ như tiện tay là bắn ra một đạo kiếm khí.

Về phần trình tự càng cao hơn như Chí Tôn, Phá Toái Hư Không, thậm chí Đan Nguyên Anh Hóa, đều có thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn loại năng lượng này. Tới cảnh giới Lôi Kiếp, nếu như muốn biểu hiện ra loại năng lượng này, vậy cũng không phải vấn đề bản thân nữa, mà là có thể dẫn phát hiện tượng trời đất biến đổi.

Nói cách khác, võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, năng lực nắm giữ khống chế nguyên tố, đã đạt tới cảnh giới nắm giữ một vùng thiên địa.

Đương nhiên, vùng thiên địa này đối với thiên địa chân chính mà nói chẳng qua chỉ là muối bỏ biển. Còn đối với võ giả nhân loại không cùng cấp bậc, loại uy thế này cực kỳ dọa người.

Bởi vậy, dù là đệ tử Băng Tuyết Môn bình thường cũng cảm nhận được loại biến hóa này, không tự chủ ngừng lại, nhìn Cơ Ngữ Yên, sau đó vẻ mặt sầu lo nhìn dị tượng ở phía cực Bắc xa xa.

- Không cần sợ, chúng ta đi tiếp!

Cơ Ngữ Yên vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói. Sau đó gọi Cơ Như Nguyệt cùng Tây Qua và Cơ Như Băng, mẩy đệ tử ưu tú trong Băng Tuyết Môn tới, bình tĩnh nói:

- Một lát nữa các người cứ đi tiếp. Tây Qua, ngươi hẳn biết làm sao rời khỏi nơi Cực Hàn Băng Tuyết này, đến lúc đó ngươi mang theo bọn họ. Tân môn chủ Băng Tuyết Môn do ngươi đảm nhận, đợi lúc Tần công tử tỉnh lại, ngươi nói là ta cầu hắn đối xử tử tế đệ tử Băng Tuyết Môn...

Cơ Ngữ Yên nói những lời này, giống như đang ủy thác. Nghe vào trong tai bọn người Tây Qua, đều cảm thấy rất không tự nhiên, cảm giác như đang phân phó hậu sự.

- Mẫu thân, muốn chết thì chúng ta cùng chết chung, ta sẽ không đi!

Cơ Như Băng vẻ mặt kiên định nói.

Tây Qua nhìn thoáng qua Tần Lập nằm trên giường nệm, do dự một chút, mới cắn răng nói:

- Sư phụ, ta cũng không đi. Nếu như công tử tỉnh lại, biết ta bỏ mặc sư phụ, nhất định sẽ trách ta cả đời!