Tuy nhiên khiến hắn có chút thất vọng chính là phản ứng của Cơ Ngữ Yên cực kỳ bình thản, nhìn thoáng qua Tần Lập nói:
- Đừng gây sự thái quá. Ngày mai còn phải tham gia hôn lễ của ta nữa đó.
Tần Lập cười hì hì gật đầu, nháy mắt mấy cái với Cơ Ngữ Yên, ngầm truyền âm:
- Yên tâm, buổi tối ta sẽ đi tìm tung tích của Thiên Huyền Thảo.
Tuy rằng biết rõ Tần Lập sẽ không làm vậy, nhưng nghe chính mồm hắn giải thích, trong lòng Cơ Ngữ Yên vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, thầm nghĩ: "Đây là mùi vị tình yêu sao? Thật sự làm người ta mê muội!"
Lúc này người dẫn đầu cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng tách được tên khốn này ra khỏi Băng Tuyết Phi. Tìm cho ngươi mười mỹ nữ? Ngươi liền chờ xem, ta sẽ cho ngươi chết cũng không biết tại sao!
Nghĩ rồi tiện tay gọi lại một người, nói:
- Đi, dẫn hắn tới Dương Xuân Viên.
Người này nao nao, tuy nhiên lập tức khom người đáp:
- Dạ!
Tần Lập nhìn ở trong mắt, sau khi theo người này rời khỏi, trên đường lặng lẽ hỏi:
- Huynh đệ. Dương Xuân Viên này là nơi nào vậy?
Người này nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:
- Chỉ là một trang viên a!
Sau đó mặc kệ Tần Lập hỏi thế nào cũng ngậm miệng không nói. Không bao lâu, người này mang theo Tần Lập đi vào một nơi địa thế bằng phẳng, cách thật xa đã có thể nghe thấy một loạt tiếng hi hi ha ha cười đùa.
Chuyển qua một khúc quanh liền thấy trước mặt một trang viên thật lớn, bên ngoài trang viên có mười mấy cô gái trẻ tuổi đang chơi trò chơi gì đó, oanh oanh yến yến, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
"Đây là nơi nào a?"
Tần Lập trong lòng thầm mắng tên đầu lĩnh kia, thầm nghĩ "nơi đó là nơi nữ nhân ở lại, nơi này không phải sao?"
Tuy nhiên Tần Lập lại không nói gì thêm, mà phối hợp làm ra bộ dạng mê đắm quan sát đám nữ nhân kia.
Người dẫn Tần Lập đi nhìn biểu tình của Tần Lập vào trong đáy mắt, trong lòng cười lạnh: "Đồ không biết sống chết, lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại!"
Đám nữ nhân kia cũng phát hiện có người đến, là một công tử trẻ tuổi anh tuấn, một đám người không chút sợ hãi lại đều hì hì cười nhìn Tần Lập. Thậm chí có người gan lớn còn nháy mắt đưa tình với Tần Lập.
Lúc này, trong đám người một nữ tử khoảng hơn hai mươi đi ra. Nàng này mặc váy dài bằng sa mỏng, những nơi mấu chốt như ẩn như hiện nhìn qua cực kỳ mê người. Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, hai mắt tràn ngập ý xuân, dường như muốn chảy nước.
Nàng ta nhìn Tần Lập, bộ dạng dường như cực kỳ vừa lòng, mỉm cười với người đưa Tần Lập:
- Lại có khách quý tới chơi?
Người nọ gật gật đầu, sau đó nói:
- Quản sự Duyên Bình muốn cô chăm sóc vị khách này cho tốt.
Quản sự Duyên Bình chính là người dẫn đầu đi đón dâu.
Nàng kia mỉm cười, nói với Tần Lập:
- Công tử họ gì?
- Tần!
Tần Lập máy móc trả lời.
- Ồ! Xin chào Tần công tử. Thiếp tên Hồng Ngọc. Tần công tử - mời vào trong!
Nữ tử cười yêu kiều một tiếng, không hề để ý đến người dẫn dắt Tần Lập, đưa Tần Lập vào trong trang viên này.
Hồng Ngọc đi ở phía trước Tần Lập, cố ý uốn éo vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn lắc qua lắc lại, sau đó trộm qua sát biểu tình của Tần Lập, phát hiện Tần Lập đang vẻ mặt tươi cười chơi đùa nhìn nàng.
Hồng Ngọc hờn dỗi một câu:
- Tần công tử. Ánh mắt chàng không thành thật a.
- Ha ha! Hồng Ngọc cô nương đi ở phía trước, tại hạ không muốn nhìn cũng không được.
Tần Lập không dấu vết ca ngợi một câu.
Khuôn mặt Hồng Ngọc ửng đỏ, sẵng giọng:
- Tần công tử xấu chết người!
Tiếng hai người đối thoại bị người dẫn Tần Lập tới nghe vào trong tai, trong lòng cười lạnh: “Tiểu tử, lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại!”
Hồng Ngọc mang theo Tần Lập vào một gian phòng nguy nga lộng lẫy, trang trí cực kỳ xa hoa, sau đó dịu dàng nói:
- Tần công tử, chàng ở nơi này là được.
Cái mũi Tần Lập khẽ hít, ngửi thấy trong phòng có một mùi hương, cười nói:
- Nơi này không phải là khuê phòng của nàng chứ?
- Ai da! Tần công tử, chàng thật là xấu đó!
Hồng Ngọc tiến đến bên cạnh Tần Lập, lắc lắc cánh tay Tần Lập làm nũng, bộ ngực đầy đặn cọ tới cọ lui trên cánh tay hắn.
Tần Lập rút tay ra, vỗ một cái không nặng không nhẹ lên bờ mông đầy đặn của Hồng Ngọc, cười nói:
- Như thế nào, muốn câu dẫn bản công tử sao?
- Tần công tử, lời này của chàng là như thế nào? Rõ ràng là chàng...
Hồng Ngọc nói đến đây, đưa một ngón tay nhỏ nhắn vào trong miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn Tần Lập, sau đó hướng về phía Tần Lập vồ tới, mắt thẩy liền nhào vào lòng Tần Lập.
Tần Lập khẽ lắc mình, ngón tay xẹt qua trước ngực Hồng Ngọc như tia chớp.
Thân thể Hồng Ngọc giống như bị điện giật, khẽ run lên, dường như có một luồng điện truyền vào trong lòng, không kìm nổi phát ra một tiếng ngâm khẽ, đôi mắt ngập nước nhìn Tần Lập, dịu dàng nói:
- Tần công tử, không cần như vậy chứ?
Nói xong, làm ra bộ dạng sợ hãi chậm rãi lui về bên giường, sau đó làm bộ không đứng vững, ngã nhào lên giường trải màu đỏ, nhìn Tần Lập khanh khách cười rộ lên.
Thật sự là một yêu tinh.
Tuy rằng là câu dẫn rất trực tiếp, nhưng không thể không thừa nhận, nam nhân có thể cự tuyệt nữ nhân như này, cũng không nhiều lắm. Tần Lập cũng không phải thánh nhân. Ở kiếp trước, sợ là hắn trực tiếp vồ tới. Dù sao chính ngươi đưa lên tận miệng, ăn no chùi sạch mép, cũng chẳng có chuyện gì cả.
Tuy nhiên ở thế giới này, ở loại địa phương này, Tần Lập từ trên người nữ nhân này cảm nhận được nguy hiểm thật lớn.
Tần Lập cười hắc hắc, nói:
- Không thể tưởng được, ngươi còn gấp hơn cả ta. Có phải là, không có ai thỏa mãn được ngươi?
Nói xong, hướng về phía Hồng Ngọc trực tiếp nhào tới.
Trong mắt Hồng Ngọc hiện lên một tia đắc ý, thầm nghĩ mặc kệ ngươi là dạng nam nhân gì, nhìn thấy lão nương còn không phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói?
Đồng thời, trong lòng nàng cũng có một cỗ oán khí, thầm mắng Thánh Hoàng: "Lão vương bát đản này, đem người hắn không muốn trực tiếp đối phó đưa đến cho lão nương. Lần này coi như hắn có lương tâm, đưa tới một người trẻ tuổi anh tuấn. Một lần chơi xong rồi chết, thật sự có chút đáng tiếc!"
Tuy nhiên, có câu nói của quản sự Duyên Bình. Hồng Ngọc chỉ biết người trẻ tuổi này khẳng định không có kết quả tốt. Mình không giết chết hắn, như vậy hắn sẽ chết thảm hại hơn, mà mình lại đắc tội quản sự Duyên Bình.
Một khi đã vậy, vậy làm cho nam nhân anh tuấn này vào thời điểm khoái lạc nhất, chết đi là tốt nhất. Cũng coi như kiếp này không sổng uổng.
Trong lòng nghĩ, Hồng Ngọc đột nhiên cảm thấy được một cơn buồn ngủ ùa tới, cơn buồn ngủ giống như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cảm giác, trong nháy mắt sắp ngủ đi. Hồng Ngọc dường như thấy nam nhân kia đang nhào tới, không khỏi thầm mắng trong lòng: "Chết tiệt. Như thế nào vào lúc này đột nhiên lại thấy buồn ngủ?"
Tần Lập nhìn nữ nhân xinh đẹp này ngủ say, thở phào một cái, trong lòng thầm may mắn thiếu chút nữa không nhịn được.
Thở phào một hơi. Tần Lập cẩn thận phóng thần thức, phát giác nữ nhân nơi này không còn thực lực quá mạnh, cũng không ai chú ý tới nơi này. Lại nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, thần thức Tần Lập trực tiếp tiến vào kinh mạch nàng, không gặp được chút chống cự nào liền tiến vào đan điền. Tần Lập lại bị phát hiện của mình làm hoảng sợ.
Nữ nhân này dĩ nhiên là võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.
Nhưng Tần Lập lại không cảm giác được bất kỳ dao động nguyên lực nào từ trên người nữ nhân này.
Như vậy, công pháp nữ nhân này tu luyện, cũng không bình thường.
Tần Lập trong lòng thầm cảnh giác. Thế lực Thánh Hoàng quả nhiên không đơn giản, ngay cả nữ nhân nơi này đều có thể tu luvện công pháp cao cấp như thế, càng đừng nói đến đám con cháu dòng chính trong Thánh Hoàng lĩnh vực.
Tần Lập nghĩ rồi, thân hình chợt lóe, chậm rãi biến mất trong không khí. Không có bất kì người nào phát hiện Tần Lập rời đi.
Cũng không thể trách được bọn họ quá lơ là, phàm là người Hồng Ngọc đích thân ra tay đối phó, còn chưa từng có ai có thể sống sót rời trang viên này.
Tần Lập không đi tới nơi Cơ Ngữ Yên, bởi vì nơi đó rất có khả năng phòng vệ nghiêm ngặt. Dù sao buổi tối ngày mai hôn lễ mới có thể cử hành, thừa cơ hội này nhìn xem nơi này có Thiên Huyền Thảo hay không rồi tính.
Thiên Huyền Thảo, chỉ có một công hiệu là tăng cường công lực. Mỗi một gốc Thiên Huyền Thảo một ngàn năm, có thể gia tăng 500 năm công lực. Nếu nơi này thật sự sinh trưởng Thiên Huyền Thảo, như vậy tất nhiên sẽ được người trong Thánh Hoàng lĩnh vực coi là linh dược cấp bậc tối cao, khẳng định là được bảo hộ không kém.
Tần Lập dựa theo tin tức lúc trước Tây Qua thăm dò được, trực tiếp đi phía sau núi Thánh Hoàng lĩnh vực. Ngọn núi này thật lớn, Tần Lập cùng lúc phải tránh trạm gác ngầm, mặt khác còn phải tìm kiếm.
Cho nên, thẳng đến vài canh giờ sau, sắc trời đã tối đen mới có thể tìm được một nơi rất lớn địa thế bằng phẳng ở sau núi. Thủ vệ nơi này cực kỳ nghiêm ngặt, gần như ba bước một người năm bước một trạm gác. Hơn nữa, mỗi người đều tập trung tinh thần đứng đó, không ai nói chuyện với nhau.
Trong lòng Tần Lập khẽ động, thầm nghĩ nơi này đại khái là vườn thuốc của Thánh Hoàng lĩnh vực.
Tuy nhiên nhiều thủ vệ như vậy, nếu cứng rắn xông lên, khẳng định sẽ bị phát hiện. Trời mới biết có lão quái vật cảnh giới Lôi Kiếp nào trốn nơi này hay không.
Tần Lập nghĩ trong lòng, cẩn thận nấp trên tán cây một cây đại thụ, cẩn thận quan sát tình huống bên này.
Trước và sau giữa đêm, Tần Lập rốt cục phát hiện quy luật đám người này đổi khác. Mỗi một nửa canh giờ, bọn họ sẽ đổi một lần, lúc đổi gác gần như loại không có kẽ hở. Cũng chính là người bên kia tới thay, bên này mới có thể rời đi.
Xem ra, muốn xông vào là không có cơ hội gì. Tần Lập không khỏi chuyển ánh mắt về một phương hướng khác của vườn thuốc. Vườn thuốc này kéo dài về bên trong, kéo đến tận một vách núi cao.
Vách núi này cao khoảng ba, bốn trăm thước, trên đỉnh cũng có thủ vệ nhưng lại chỉ có bổn người. Mà bọn họ tuần tra dọc theo vách núi thật dài đi tới đi lui nhìn xuống cảnh tượng vườn thuốc phía dưới. Tuy rằng bóng đêm tối om, nhưng đối với những người này mà nói trời tối hay sáng cũng không khác gì nhiều. Bởi vì bọn họ dựa vào cảm giác với tiếng động, mà không chỉ dùng mắt nhìn. Đây kỳ thật cũng là phương pháp chung của võ giả cao cấp.
Tần Lập quyết định liền theo vách núi kia bắt đầu. Thân hình khẽ động, Tần Lập biến mất trong bóng đêm mịt mờ, ngay sau đó xuất hiện trên vách núi kia. Tránh khỏi bốn trạm gác di động, thân thể Tần Lập như một con thằn lằn, dán sát vách núi chậm rãi bò xuống.