Thần thức Tần Lập đảo qua, liền biết kỳ thật ngay trong nháy mắt hắn tỉnh lại, chúng nữa cũng liền tỉnh theo. Nhưng tình cảnh này, ai lại không biết xấu hổ mở mắt trước?
Trong lòng Tần Lập thầm thở dài một tiếng, thật là làm cho người ta huyết mạch sôi sục mà!
Trong lòng nghĩ vậy, Tần Lập mở rộng hai tay, uốn lưng một cái. Đã có nhiều năm rồi không ngủ ngon lành như vậy, hơn nữa chinh phạt một đêm, chẳng những không có cảm giác uể oải gì, ngược lại còn tinh thần sáng láng.
Tần Lập ngáp một cái, lại thả người nằm trở xuống. Nằm ở hai bên cạnh hắn, một người là Thượng Quan Thi Vũ, một người là Cơ Ngữ Yên, dường như đêm hôm qua, đến cuối cùng là cho Thượng Quan Thi Vũ, hy vọng có thể có một đứa nhỏ.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng cùng Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh Dao và Cơ Ngữ Yên xa nhau nhiều gần nhau thiếu, nhưng nói cho cùng thì cũng vẫn thường ở chung, nhưng ba nàng vẫn cứ không có động tĩnh.
Điều này làm cho Tần Lập cũng có mấy phần hoài nghi, có phải là bởi linh hồn mình xuyên qua thế giới này, có di chứng nào đó?
Lão nương Tần Hàn Nguyệt mỗi lần thấy hắn, đều chưa chưa nhắc nhỡ mấy câu, nói nếu như có một đứa cháu nội, bọn họ sẽ không thấy tịch mịch nữa, Tần Lập làm sao không muốn có con cháu đầy đàn, đây hẳn là tâm nguyện của mỗi người.
Tần Lập mở rộng hai tay, kéo Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên vào lòng, cười nói:
- Các nàng còn chưa tinh ngủ sao? Đừng chờ lát nữa A Hổ xông vào...
Tần Lập còn chưa dứt lời, trong phòng liền vang lên một trận oanh oanh yến yến, chúng nữ đều hoảng loạn đứng lên tự tìm quần áo của mình, thậm chí còn không tự hỏi, A Hổ làm sao lại xông vào phòng này được.
Chẳng qua ngay lập tức, các nàng đều quay đầu lại, cùng nhau trợn trắng mắt với Tần Lập.
Nữ nhân rất kỳ quái, trước khi còn chưa chân chính dung hợp lại, dù là lòng đã đồng ý, nhưng cũng sẽ có chút giữ lại. Mà trải qua một đêm điên cuồng hôm qua, giữa những cô gái này dường như đều bỏ đi tầng ngụy trang cuối cùng. Tuy rằng mặt ngoài còn hết sức ngượng ngùng, nhưng hành động cũng đã hào phóng hơn trước kia nhiều lắm.
Ít nhất, thì ăn mặc chỉnh sửa trang phục trước mặt Tần Lập, cũng đã không có e dè gì nữa.
Xà Xà mặc xong quần áo trước tiên, quay người lại, nhìn những đóa hoa mai trên giường lớn, đột nhiên ngẩn người, nàng lẩm bẩm:
- Này... Này nhiều như vậy, là của ai của ai chứ?
Chúng nữ cũng phản ứng lại, không khỏi ngây ngốc nhìn tấm trải giường trên chiếc giường lớn.
Lúc này Tần Lập cũng mặc xong quần áo, vung tay lên, cả một cái giường liền biến mất, Tần Lập cười hắc hắc:
- Cái này ta lưu lại, coi như kỷ niệm đi.
Xì!
Chúng nữ đồng loạt trợn trắng mắt, mặt đỏ tới mang tai xì hắn.
Tần Lập cũng lơ đễnh, thâm tình nhìn chúng hồng nhan tri kỷ trong phòng, trầm giọng nói:
- Có thể gặp được các nàng, nhận biết các nàng, là hành phúc lớn nhất đời ta, Tần Lập ta có đức có tài gì, có được các hồng nhan tri kỷ xuất chúng các nàng. Mọi người chính là tài phú lớn nhất cả đời ta!
Rất ít khi thấy Tần Lập có một mặt thâm tình biểu lộ ra như vậy, trong lòng chúng nữ đều dâng lên một cỗ cảm động. Một tầng ngăn cách rất mỏng giữa bọn họ, vào lúc này cũng biến mất vô hình.
Ba ngày liên tục,Tần Lập đều ở lại đây theo chúng nữ. Vào ngày hôm sau, Nam Cung Tử Lăng kéo theo tiểu cô nương Linh Nhi bỏ chạy xem Thần Miếu.
Đương nhiên theo bọn người Tần Lập xem ra, Nam Cung Tử Lăng là lúng túng bỏ chạy, ngay cả dũng khí gặp mặt mấy người Tần Lập cũng không có.
Ngày thứ tư, Nam Cung Tử Lăng cùng Linh Nhi đồng thời trở về, Tần Lập từ biệt A Hổ, lấy ra trận bàn, mang theo chúng nữ hư không hoành độ trở lại môn phái Viêm Hoàng.
Lại qua một tháng, Ô Quận Vương dẫn theo mấy trăm người trở lại môn phái Viêm Hoàng, mọi người chào hỏi xong, đi tới đại sảnh hội nghị.
Ánh mắt Ô Quận Vương nhìn Tần Lập có chút phức tạp, nhìn nửa ngày, sau đó mới thở dài một tiếng:
- Vốn ta cứ tưởng con không thích hợp lập tức tiến vào nơi Thần Vực, nhưng hiện tại xem ra, người như con nếu không nhanh đi vào nơi Thần Vực, sợ rằng sẽ hủy diệt thế giới này mất.
Tần Lập biết lão sư là chỉ chuyện ở Tây Vực.
Quả nhiên, Ô Quận Vương khẽ than một tiếng, nói:
- Thanh Long gia tộc kia. Kỳ thật ta đã sớm biết, Thanh Long Lão tổ kia là hậu duệ Thanh Giao Vương thần thú Hoang cổ, tuy rằng chưa đánh qua với hắn, nhưng thực lực hắn không kém ta bao nhiêu, không ngờ tới lại bị con diệt. Thực lực của con, dù là tiến vào nơi Thần Vực, cũng đủ tự bảo vệ mình...
Hô Diên Kiêu Dương có chút kinh ngạc hỏi:
- Sư tổ, thực lực như công tử tiến vào nơi Thần Vực, mới miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình thôi sao?
Ô Quận Vương thở ra một hơi dài, nói:
- Đúng thế, nếu như Tần Lập chỉ là một người thường, tiến vào nơi Thần Vực thì tất nhiên sẽ được các đại thế lực mời chào, bởi vì dù là nơi Thần Vực, cũng gần như không có thiên tài tiến bộ thần tốc như vậy. Nhưng vấn đề là bí mật trên người Tần Lập, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn tìm hiểu, càng không cần nói đám người nơi Thần Vực kia. Bên trong nơi Thần Vực, trong Vương tộc có bao nhiêu Thần Vương, thậm chí là Thần Vương đại thành, cái này... Tiểu cô nương, cô hẳn là biết rõ ràng chứ?
Ô Quận Vương nói đến đó, chuyển ánh mắt về phía Linh Nhi, về thân phận Linh Nhi, cùng dự định sau khi đi vào nơi Thần Vực, Tần Lập vừa gặp được Ô Quận Vương, liền nói cho ông ấy biết.
Ô Quận Vương cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tới bộ tộc Thú Vương từng huy hoàng cực thịnh nơi Thần Vực năm xưa, cũng sẽ rơi xuống đến mức như ngày hôm nay, không khỏi tràn ngập cảm khái.
Nhớ tới gia tộc Thần Vương mình năm đó, sao cũng không phải như vậy chứ? Không có gia tộc vĩnh viễn cường đại, những lời này, chính là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Linh Nhi đứng lên, hành lễ thật sâu với Ô Quận Vương. Đối với Linh Nhi xuất thân nơi Thần Vực mà nói, nàng càng thêm sùng bái gia tộc Thần Vương hơn những người khác, tuy rằng gia tộc này đã ngã xuống, nhưng không ai có thể xóa đi quá khứ bọn họ đã từng huy hoàng.
- Thần Vương đại nhân, là thế này, Vương tộc nơi Thần Vực đều có Thần Vương cường đại, tuy nhiên các Thần Vương này sẽ không dễ dàng ra tay. Nhưng số lượng Thánh Chủ bên trong nơi Thần Vực cũng rất nhiều, nửa bước Thánh Chủ cũng có rất đông đúc. Những người này, ta nghĩ Tần Lập ca ca sẽ đối phó rất dễ dàng.
Linh Nhi vẻ mặt ngây thơ yêu kiêu nói.
- Hừ! Tiểu nha đầu. Ngươi đừng đùa giỡn tâm nhãn với ta, cũng đừng tưởng rằng Tần Lập ca ca ngươi là người dễ lừa bịp. Trở về nói cho phụ thân ngươi, nếu như không sợ Thần Phạt, cứ việc ra tính kế đồ nhi của ta đi.
Ô Quận Vương nhàn nhạt nói.
Linh Nhi nghe đến hai chữ Thần Phạt, ánh mắt híp lại, sâu trong ánh mắt tinh thuần hiện lên một tia sợ hải, tiếp đó liền quỳ xuống trước người Ô Quận Vương:
- Thần Vương đại nhân cứ yên lòng, ta chỉ hy vọng Tần Lập ca ca có thể bảo hộ bộ tộc Thú Vương ta, không có ý nghĩ gì khác.
- Có ý nghĩ gì khác, thì cũng phải thu hồi lại. Đừng nhìn ta rời khỏi nơi Thần Vực nhiều năm như thế, nhưng ngoại trừ Lâm Thông Thiên, những người khác còn không lọt vào mắt ta. Cho nên, tiểu cô nương ngươi đừng tưởng rằng chút kế nhỏ trong lòng có thể che giấu khỏi mắt ta. Mỏ khoáng Nguyên kia, chính là Tử Long cổ Khoáng phải không?
Ô Quận Vương vẻ mặt bình tĩnh nói.
Linh Nhi quỳ ở đó, thân thể khẽ run lên, càng thêm nhu thuận thành thành thật thật quỳ ở đó, nói:
- Đúng vậy, Thần Vương đại nhân, đều là ta không tốt, sau khi trở về, ta nhất định sẽ gọi phụ vương tìm một mạch khoáng tốt nhất cho Tần Lập ca ca.
Cuối cùng vẫn là Tần Lập khẽ ho một tiếng, nói:
- Lão sư, coi như thôi đi, nàng cũng chỉ là một lòng hiếu thảo, cũng không làm ra chuyện xin lỗi con.
Ô Quận Vương nhàn nhạt nói:
- Có đồ nhi ta cầu tình cho ngươi, lần này bỏ qua cho ngươi. Nhưng mà ngươi Nhớ kỷ, Tử Long Cổ Khoáng, là tuyệt đối không được.
Linh Nhi vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó thành thành thật thật đứng lên, im lặng đứng sang một bên.
Nhìn Tần Lập như có vẻ đãm chiêu, Ô Quận Vương nhẹ giọng nói:
- Tử Long Cổ Khoáng nơi Thập Địa, lịch sử cực kỳ xa xưa. Truyền thuyết ban đầu khi hình thành Giới Thượng, nơi đó đã có một mỏ khoáng tự nhiên. Bên trong động thậm chí có tồn tại rất nhiều Thần Nguyên, nhưng nơi đó cũng vô cùng hung hiểm. Năm đó vị Bất Tử Chân Thần tổ tiên gia tộc Thần Vương, lúc ở Đại Đế thất trọng đại viên mãn từng tiến vào Tử Long Cổ Khoáng nơi Thập Địa thăm dò, lấy được rất nhiều Thần Nguyên, một hơi đột phá cảnh giới càng cao hơn mới đi qua cổ trận lao ra ngoài Giới. Nhưng cho dù là tổ tiên, cũng không thể đi vào tầng sâu nhất trong Tử Long cổ Khoáng, sau khi ngài ấy trở về, lưu lại tổ huấn: Tất cả con cháu đời sau, không được bước vào Tử Long cổ Khoáng.
- Cảnh giới Đại Đế đại viên mãn, cũng không thể thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong mỏ Nguyên khoáng kia?
Nếu như nói trước đó Tần Lập còn có vài phần không phục, vậy hiện giờ Tần Lập quả thật bị chấn kinh rồi, nhìn thoáng qua tiểu cô nương Linh Nhi, thấy ánh mắt nàng có chút lóe lên, né tránh mình, trong lòng Tần Lập tức không chỗ đánh, không ngờ tới mình thiếu chút bị tiểu nha đầu này lừa gạt.
Lợi dụng tính cách cố chấp của mình, trước tiên nói mỏ khoáng Nguyên rất hung hiểm, nhưng lại lưu một đường sinh cơ, để cho mình muốn ngừng mà không được. Nếu như không phải lão sư nhắc nhỡ, sợ rằng mình tiến vào nơi Thần Vực, sẽ thật sự trực tiếp đi vào Tử Long Cổ Khoáng đi tìm Nguyên.
Nghĩ vậy, Tần Lập không khỏi cảm thấy sống lưng phát lạnh, ánh mắt nhìn về phía Linh Nhi cũng có phần trở nên khác biệt. Bộ tộc Thú Vương, thật sự suy nhược không chịu được một kích như Linh Nhi nói hay sao? Nàng hợp tác với mình, thật sự là chỉ vì đầu tư tiềm lực hay sao?
Tần Lập đột nhiên nghĩ đến giá trị bản thân mình, bỗng nhiên tinh ngộ, hóa ra mình vẫn luôn quên đi giá trị của bản thân.
Có thể nói, một mình Tần Lập hiện giờ, sợ rằng có thể chiếm lấy được một đống lớn Thần Nguyên quý hiếm nhất nơi Thần Vực, chiếm được bí mật trên người Tần Lập, còn lo gì không thể quật khởi ở nơi Thần Vực?
Ô Quận Vương nhẹ giọng nói:
- Trên đời này, cuối cùng có thần tiên vĩnh sinh bất tử hay không, kỳ thật cho đến nay vẫn là một mê hoặc, dụ dỗ vô số thế hệ dùng thời gian cả đời đi tìm kiếm. Nhưng coi như thời đại Hoang cổ vô cùng hùng mạnh, các đại thần Hoang cổ, thần thú Hoang cổ có thể sống mấy trăm vạn năm, nhưng đến hôm nay còn không phải cát bụi về với cát bụi, biến thành bụi bặm trong lịch sử hay sao? Tuy nhiên, sau khi tổ tiên đi vào Tử Long cổ Khoáng trở về, nói qua một số lời kỳ lạ. Ngài ấy nói, trên đời này có lẽ có tồn tại tiên tung, cũng chính là vì điều này, ngài ấy mới nhanh chóng đột phá cảnh giới Bất Tử Chân Thần, lao ra khỏi Giới này...
Lúc Ô Quận Vương nói những lời này, ngay cả tiểu cô nương Linh Nhi cũng mở to mắt nhìn, chăm chú lắng nghe. Bởi vì dù là Thú Vương, cũng không biết ở thời đại viễn cổ đã từng có chuyện xưa như vậy.
Bất Tử Chân Thần, nhân vật truyền Kỳ nơi Thần Vực, tổ tiên gia tộc Thần Vương, đã từng tiến vào Tử Long cổ Khoáng...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: