Tu luyện đến cảnh giới như Tần Lập, thi triển ngũ hành nguyên tố chiến đấu, hiệu quả chiêu thức cũng giống như ma pháp, nhưng uy lực lại vượt quá xa ma pháp, thi triển Tiên Thiên Tử Khí, đó là đấu khí, cũng là năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa, hiệu quả của Tiên Thiên Tử Khí thì đấu khí không thể nào bằng được, thi triển Nguyên lực chiến đấu, đó chính là chủ lưu ở Giới Hạ.
Ma pháp cũng được, đấu khí cũng thế, nói trắng ra kỳ thật là phương thức vận dụng năng lượng của các võ giả, phương thức diễn hóa chiêu thức xảy ra khác biệt, sinh ra những chi nhánh!
Khi một người đạt đến cảnh giới độ cao nhất định, phương thức sử dụng lực lượng của hắn liền phát sinh thay đổi. Bất luận là hắn đã từng sử dụng ma pháp hay sử dụng đấu khí, hoặc là Nguyên lực, đến cuối cùng đều sẽ theo đuổi loại chiêu thức đơn giản nhất nhưng uy lực lớn nhất.
Như là nói lực lượng của một ngón tay, ấn ra ngoài liền giống như một tòa núi lớn!
Khi người ta có được loại thực lực này, cũng sẽ tự nhiên vứt bỏ chiêu thức phức tạp thường sử dụng trước đây.
Cũng như Duy Ngã Cửu Kiếm!
Chín kiếm này, gần như bao hàm tất cả tinh hoa của toàn bộ chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn ! Nhưng dù là vậy, trong lúc chiến đấu thì thỉnh thoảng Tần Lập cũng sẽ thi triển ra một chiêu khác biệt với Duy Ngã Cửu Kiếm, nhưng cũng là kiếm thuật uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Đây, kỳ thật là sau khi đến một cảnh giới chí cao, cái gọi là: mỗi nhánh cây cọng cỏ, đều là vũ khí, hạ bút thành văn, đều là diệu chiêu.
Hơn hai trăm năm vội vã trôi qua, năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên người Tần Lập. Không kinh động bất kỳ ai, Tần Lập xuất hiện ở Thập Địa nơi Thần Vực!
Nhìn tòa cổ trận khổng lồ, tư duy Tần Lập có chút phân tán, không biết trôi đi nơi nào.
Ô Quận Vương tử biệt một lần là hơn ba trăm năm, từ khi Tần Lập lần đầu tiên tiến vào nơi Thần Vực đến bây giờ, cứ luôn không có tin tức. Ngọc Châu vẫn cho rằng lão tổ tông nhất định còn sống, tuyệt đối sẽ không chết đi im lặng không tiếng tăm như thế.
Cho nên, lần này Tần Lập tiến vào Vực Nội, còn có một nhiệm vụ chính là tìm kiếm Ô Quận Vương.
Trên thực tế, nhìn tòa cổ trận này, Tần Lập bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác: Lão tổ gia tộc Thần Vương, đại năng tuyệt đại thiên kiêu, Bất Tử Chân Thần Ô Trường Thiên năm đó đi qua cổ trận truyền tống này, khi đó mọi người đều tưởng ra Giới Ngoại, phá Giới phi thăng.
Nhưng trên thực tế, hiện giờ tự nhiên không có người xem là thế, tòa cổ trận này kỳ thật đi thông Vực Nội. Như vậy, hiện giờ có khả năng Ô Trường Thiên vẫn còn sống trên đời này!
Đã như vậy, lão sư của mình có thể ở chỗ Vực Nội, gặp được lão tổ tông của ngài, lúc này mới ba trăm năm không trở về?
Những điều này, đều phải chờ sau khi Tần Lập tiến vào Vực Nội, mới từ từ kiểm tra được.
Cổ trận Thập Địa vô cùng to lớn, khí thế hùng hồn trải qua vô tận năm tháng, mang theo một loại khí tức xa xưa, cực kỳ thong thả vận hành. Cũng không như Thông Thiên Đại Đế phán đoán, cổ trận Thập Địa sẽ tự động sụp đổ.
Tần Lập cất bước, đi vào trong trận.
Vù!
Một cỗ khí tức xa xưa nháy mắt bao phủ Tần Lập, khí tức sắc bén như đao, không đâu không lọt, giống như muốn xé nát người ta!
Trên thân thể Tần Lập bùng nổ ra một cỗ khí tức khủng bố, hoàn toàn cắt đứt cỗ khí tức cổ trận Thập Địa ra ngoài. Còn khí tức bên trong cổ trận Thập Địa giống như có được linh tính, lại chủ động lui ra phía sau!
Sau khi Tần Lập tiến vào trong trận lập tức mất đi phương hướng. Đứng tại chỗ, suy diễn tòa cổ trận này biến hóa.
Tần Lập khi thì nhíu mày, khi thì giản ra, sắc mặt từ từ hiện lên vài phần kinh ngạc. Một lát sau, Tần Lập lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc quyển trục xa xưa.
Chiếc quyển trục này, là từ rất nhiều năm trước, lúc đi trên biển rộng đã lấy từ trong tay một người trẻ tuổi. Dường như, người thanh niên kia thuộc về một thương đoàn thuộc quốc gia ở Đông Hoang.
Tấm quyển trục xa xưa này, năm đó từng thiếu chút nữa rút sạch tinh thần lực của Tần Lập. Sau này, Tần Lập cũng dần dần quên nó đi. Nào không ngờ tới, hôm nay khi tiến vào cổ trận Thập Địa, suy diễn một phen, phát hiện có một cảm giác hết sức quen thuộc.
Tần Lập suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới kết cấu cổ trận Thập Địa này, không phải chính là thứ bên trong quyển trục xa xưa đó hay sao!
Phát hiện này làm cho Tần Lập cũng cảm thấy kinh ngạc, thầm than số mệnh của mình quả nhiên đủ mạnh mẽ mà. Một quyển trục xưa ngẫu nhiên lấy được từ nhiều năm trước, lại ẩn giấu bí mật to lớn như thế.
Lại một lần nữa đưa tinh thần lực dò xét vào trong quyển trục kia, đã không còn xuất hiện tình huống như ở trên biển năm đó, quyển trục hết sức thuận lợi mở ra cho Tần Lập.
Dựa theo phương pháp ghi chú trong quyển trục, Tần Lập nhanh chóng tìm được vị trí truyền tống ở giữa cổ trận Thập Địa.
Lúc này, toàn Thập Địa bắt đầu run lên nhè nhẹ, tòa cổ trận đã ngủ say mười mấy vạn năm, bộc phát ra vô số đạo hào quang!
Giống như từ trên bầu trời, đổ xuống vô số thác nước khổng lồ, giống như thiên hà đảo chiều!
Đại trận xa xưa, tỏa sáng sinh cơ mới. Tần Lập cảm giác được bốn phía xung quanh giống như đột nhiên tràn ngập ngôi sao vũ trụ, im hơi lặng tiếng, một cổ cảm giác vắng lặng vĩnh hằng truyền tới.
Bốn phương tám hướng, trong nháy mắt trở nên đen kịt, không nhìn thấy được cái gì, phóng ra thần thức, cũng không cảm giác được thứ gì. Thời gian, dường như ở thời khắc này, ngừng sự vận hành của nó!
Loại cảm giác này, làm cho người ta hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Tần Lập không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ là một năm, có lẽ là một trăm năm, hoặc là càng lâu hơn.
Ngay sau đó, Tần Lập cảm giác được bốn phía bắt đầu xuất hiện tia sáng, chân trời vô tận, vũ trụ mênh mông, rất nhiều ngôi sao giống như hạt bụi, phát ra tia sáng yếu ớt. Khoảng cách với Tần Lập cực kỳ xa xôi.
Những ngôi sao vô cùng to lớn này treo giữa vũ trụ vô biên vô bờ, nhìn có vẻ nhỏ bé như thế, Tần Lập cảm giác chính mình càng thêm nhỏ bé.
Lại thêm khoảng khắc, trước mắt chợt sáng lóa, bóng tối rốt cuộc biến mất, xuất hiện trước mắt Tần Lập là một mảnh sơn hà tráng lệ!
Một tòa núi lớn hoàn toàn do đá tảng xa xưa tạo thành, cao chừng mấy chục vạn thước!
Đâm thẳng trời cao! Dường như muốn chọc thủng cả trời!
Vô số tầng mây bao bọc xung quanh tòa núi đá khổng lồ này.
Nhìn tòa núi vô cùng to lớn này, trong lòng không khỏi cảm thán: Đây, chính là Vực Nội? Ngọn núi này? Chính là ngọn núi lớn bảo lưu từ thời đại siêu cổ ?
Trên núi đá khổng lồ, truyền ra một cỗ khí tức xa xưa, lưu lại vết tích năm tháng vô tận.
Xa xa, núi non màu xám liên miên phập phồng, nhìn không đến tận cùng. Dù là Tần Lập mở ra Thần Nhãn, cũng không nhìn thấy được tận cùng mảnh núi non này ở nơi nào.
Ở một nơi cách Tần Lập chừng hơn ngàn dặm, có một gốc đại thụ, ít nhất cũng cao vạn thước! Tán cây của nó bao phủ phạm vi bảy tám chục dặm bên dưới.
Gốc cây như thế, nhìn hết tầm mắt, trong mảnh núi non này còn có rất nhiều.
"Thế giới thời đại siêu cổ, chính là như thế này?"
Trong lòng Tần Lập sinh ra vài phần cảm khái, quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời cao, Tinh Môn xa xưa đang chậm rãi khép lại, yên lặng ghi nhớ tọa độ nơi này.
Sau đó, lăng không bay qua bầu trời mảnh núi non này.
Tần Lập bay đi có hơn hai tháng, mới bay đến biên giới dãy núi non này. Trong thời gian hai tháng này, Tần Lập trải qua mấy trận chiến đấu, đều là các thú tu hùng mạnh sinh hoạt ở trong mảnh núi non này.
Tuy rằng chiến đấu không có gì đáng nói, nhưng loại không khí siêu cổ mãnh liệt này, vẫn làm cho Tần Lập thầm cảm thán: May là đây không phải thời đại siêu cổ, nếu mình thật sự sinh ra ở thời đại siêu cổ, sợ rằng coi như là người ứng vận cũng đã sớm bị đám thần thú siêu cổ khủng bố này nuốt mất rồi?
Bởi vì ngay cả ở trong khu vực nổi danh do nhân loại cư ngụ ở thời đại siêu cổ, cũng có được thú cảnh giới Đế vương thất trọng. Các khu vực khác, quả thật có thể tưởng tượng được nó khủng bố cỡ nào.
Khó trách năm đó người áo xanh đánh thế giới này thành mảnh nhỏ, nếu không như thế, chỉ sợ nhân loại đã sớm diệt vong trên thế giới này rồi.
Trong lòng nghĩ thế, Tần Lập cũng hiểu được ít nhiều cách làm của ngươi áo xanh..
Không phá không xây được mà!
Nhìn sắp bay ra khỏi mảnh núi non này, mấy trăm dặm phía trước bỗng truyền ra một trận tiếng người. Tần Lập nao nao, tiếp đó thu liễm khí tức, đem thân thể chậm rãi ẩn vào trong không khí.
Nơi này đã là khu vực biên giới mảnh núi non, xuất hiện tung tích con người cũng rất bình thường. Tần Lập hiểu biết duy nhất về Vực Nội, chính là từ Hoa Phong tuyệt thế mỹ nam, còn có cái sư thúc hèn mọn của hắn.
Về phần Ô Quận Vương cùng Bất Tử Chân Thần lão tổ gia tộc Thần Vương, có phải cũng xuất phát từ nơi này không. Tần Lập thật sự không dám xác định.
Tần Lập chỉ nhớ rõ, sư môn chỗ Hoa Phong có tên Lang Gia Thần Giáo, coi như là đại phái xếp hàng đầu trên Vực Nội!
Còn Hoa Phong, lại là Thánh Tử ở Lang Gia Thần Giáo!
Nếu không, năm đó làm sao có thể chạy tới nơi Thần Vực tranh giành danh hiệu người ứng vận với mình?
Nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Tần Lập bay về phía chỗ có nhân loại hoạt động, tới bầu trời trên đầu đám người kia, Tần Lập ngừng thân hình, chăm chú đánh giá.
Phía dưới, có hai đoàn người, đang kịch liệt khắc khẩu gì đó.
- Lãnh Thu Thủy, ngươi có nói lý lẽ hay không. Mỏ khoáng Thần Nguyên nhỏ này là Lang Gia Kim Ưng Phái chúng ta phát hiện trước tiên, bây giờ các ngươi muốn chiếm lấy, có phải muốn khơi mào chiến tranh hay không?
Một lão già bề ngoài khoảng hơn năm mươi tuổi, một thân trường bào màu xanh, để một chồm râu dài, đôi mắt bắn ra tia oán hận, nhìn một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi trước mắt.
Phía sau lão giả, còn đứng mấy chục người, già trẻ nam nữ đều có, đa số sắc mặt bình tĩnh, phẫn nộ nhìn thanh niên đối diện.
- Âu Dương Định, lão già ngươi đừng có không nhận rõ ràng, lão nói những gì đều vô dụng. Mạch khoáng này quả thật là các ngươi phát hiện trước, nhưng chúng ta sau khi phát hiện nơi này, đồng thời thanh lý rất nhiều thú thủ hộ mạnh mẽ xung quanh, tử thương thảm trọng mới triệt để chiếm lĩnh nơi này. Ai nào ngờ tới sau khi đi vào mới phát hiện dấu hiệu Lang Gia Kim Ưng Phái các ngươi. Mẹ nó, Lang Gia Kim Ưng Phái các ngươi muốn không tốn sức gì, liền chiếm chỗ này, len lén mò vào lưu lại một cái Kỳ hiệu, chúng ta sẽ phải nhường mỏ khoáng này cho các ngươi hay sao?
Phía sau Lãnh Thu Thủy cũng đứng mấy chục người, cũng là nam nữ già trẻ đều đủ vẻ mặt cũng mang theo biểu tình phẫn nộ, rất có ý một lời không hợp sẽ lao lên động võ.
- Lãnh Thu Thủy, ngươi rõ ràng là nói bậy! Ai nói chúng ta không có tử thương? Không có tử thương, chúng ta có thể lưu lại dấu hiệu ở trên đó?
Âu Dương Định tức tới dựng râu, chỉ vào thanh niên Lãnh Thu Thủy nói.
Tần Lập đứng trên bầu trời xem đến thú vị, thì ra là hai môn phái tranh đoạt một cái mạch khoáng, xem ra hai bên ai cũng không thuyết phục được đối phương, xung đột là không thể tránh khỏi.
Đúng Lúc này, lại có mấy bóng người từ cực xa phóng tới như chớp...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: