Em Ghét Anh

Chương 20: Lâm Mị ý của hắn là gì?


Trưa Đào Tra và Ninh Hâm thêm hai bạn cùng lớp nữa học đánh bóng chuyền, một cô bé tên Hà Tiểu Anh và bạn cùng bàn tên Trần Hướng Dương.

Trong phòng bóng chuyền lúc nào cũng nghe tiếng bóng chuyền qua lại rồi tiếp đất, tiếng giày chơi bóng cọ xát dưới sàn nhà tạo nên những đợt sóng âm vang vọng khắp phòng tập.

Đào Tra trông yếu đuối mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể hất cậu ngã.

Nhưng thật tế không hề như vậy, chỉ là khung xương cậu nhỏ mà thôi.

Tiêu Dư nhớ lại những lời mà Lâm Mị nói, thời gian nghỉ trưa của năm cuối chỉ có bốn mươi lăm phút, hắn ăn trưa ở căng tin rồi lên wechat hỏi Đào Tra đang ở đâu, ăn xong lập tức chạy tới khu phức hợp.

Lúc hắn đi vào khu bóng chuyền, Đào Tra vẫn đang đảm đương tay giao bóng cho một hiệp. Cậu mặc bộ đồ thể thao màu đen dò trường quy định, là kiểu phong cách đường phố không đẹp cho lắm ai mặc vào cũng dễ thành bộ dáng quê mùa, trông hơi béo mập mạp, nhưng Đào Tra thì khác, cậu trắng như phát sáng, giống như bộ đồng phục này được đặc chế cho cậu, cơ thể thon dài, được trời đất thiên vị.

Thân hình Đào Tra di chuyển nhẹ nhàng, bật nhảy giơ tay phát bóng với lực rất mạnh, sau khi giao bóng cậu tiếp đất vững vàng tìm đúng điểm để bắt bóng.

Tiêu Dư và tóc nồi đứng cách đó không xa, nhìn Đào Tra đánh xong một trận rồi mới đi qua tìm cậu nói chuyện.

Thấy Tiêu Dư, Đào Tra sửng sốt, sao lại tới nữa?

“Anh nói chuyện với Lâm Mị về việc chủ nhật này mình đi ăn rồi, nó nói sẽ đích thân nói với em.” Tiêu Dư đưa cậu chai nước tinh khiết vừa mới mua, cũng đưa cho Ninh Hâm một chai, Ninh Hâm vừa mừng vừa lo nhận lấy: “Cảm ơn ạ, thật ra em chỉ uống nước 31 thôi.”

Tiêu Dư: “......”

Tóc nồi: “...”

Đào Tra thấy Ninh Hâm ngốc thật sự, đã ngốc còn thích giả vờ giả vịt, người ta đã đưa nước cho còn nói vậy làm họ cảm thấy sượng hết đường cứu.

Cậu để ý tới vẻ mặt câm nín của Tóc nồi xong lại thấy khó chịu đâu đó. Ninh Hâm đúng là tên nhà giàu ngốc nghếch, trong trường ai chả biết Ninh Hâm này sẵn sàng vứt đôi giày ngàn tệ vào thùng rác, so đo với tên ngốc làm gì chứ.

Nghĩ đến đây, Đào Tra không vui “Ồ” một tiếng: “Vậy thái độ của ảnh lúc nhờ anh chuyển lời thế nào?”

“Có xụ mặt không?” Nếu Lâm Mị mà xụ mặt thì Đào Tra sẽ không đi ăn cơm với Tiêu Dữ nữa.

Tiêu Dư nhớ lại rồi nói: “Có xụ mặt gì đâu, vẫn cười mà.”

Cười? Lâm Mị cười cái gì? Cười thành tích cậu đã kém rồi còn chạy theo đi ăn với người khác ấy hả?

Đào Tra không thể nào hiểu được Lâm Mị, cậu gật đầu:“Vậy được rồi, để lát nữa em tự đi nói với anh ấy.”

Nghe vậy Tiêu Dư mỉm cười nhìn Đào Tra. Ánh mắt lúc hắn nhìn Đào Tra khác hoàn toàn với cách mà hắn nhìn người khác, khi hắn nhìn cậu, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn mỗi Đào Tra. Nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra được điều đó.

Nến ngay cả Ninh Hâm mà còn nhận ra được vấn đề, cậu ta liên tục nói 'Úi ~~~~~' không ngừng.

Mặt Tiêu Dư đỏ bừng, bị Tóc nồi kéo đi còn không quên quay đầu lại nói: “Đào Tra, chủ nhật gặp nha!!!”

Hà Tiểu Anh và Trần Hướng Dương ở phía sau ngớ người ra nhìn chằm chằm mãi không thôi, đến khi hai người lớp 12 kia đi khỏi, Hà Tiểu Anh mới bụm mặt lại: “Ối giời ơi, Đào Tra cậu cậu cậu cậu!”

Đào Tra bối rối nói: “Tớ làm sao?”

Vẻ bối rối của cậu không giống như làm bộ, Hà Tiểu Anh lập tức hiểu ngay là tên lớp 12 vừa rồi làm trò.

Bốn người trên ghế nghỉ ngơi, Ninh Hâm ném bóng đi, một lúc lâu mới nói: “Thật sự là tớ không uống được mấy thứ nước rẻ tiền, Trần Hướng Dương, cậu uống đi.”

Trần Hướng Dương: “Chán sống hả!”

Hà Tiểu Anh: “Kẻ tàn ác thường có tiền.”

Ninh Hâm nhìn về phía Đào Tra, Đào Tra vẻ mặt bình tĩnh như không nhìn qua lại Ninh Hâm, Ninh Hâm lạnh cả người, nuốt câu 'hay là Đào Tra uống đi' vào trong bụng.

Trần Hướng Dương trầm tư nửa ngày, “Vô lý thế nhỉ, Ninh Hâm ngày nào cậu cũng ăn đồ ăn vặt, uống sữa của Đào Tra vui vẻ lắm cơ mà?”

Ninh Hâm vỗ xuống đầu gối bụp một phát thật mạnh: “Sao giống được, quà bạn tốt tặng đáng giá ngàn vàng nha!”



Đào Tra lại vui vẻ trở lại.

Cậu cũng có phải là một món hàng rẻ tiền đâu.

“Đúng rồi, anh năm cuối đó đẹp trai thật đấy, ảnh tán cậu hả?” Hà Tiểu Anh nhiều chuyện thật, cứ hai người đẹp trai đứng cùng nhau, bất kể giới tính hay chủng tộc gì cũng muốn trêu chọc cho bằng được.

“Chắc vậy, nhưng tớ không yêu đương gì đâu.” Đào Tra cúi đầu bấm điện thoại, vuốt màn hình lên lên xuống xuống, trong đầu cậu bắt đầu sắp xếp lại câu chữ, xem xem phải nói chuyện với Lâm Mị thế nào.

Nếu Lâm Mị đồng ý thì khi Tiêu Dư đi hỏi thì hắn đã thẳng thắng gật đầu, còn đây hắn lại nói là để mình tự đi nói chuyện với cậu, dù Tiêu Dư nói Lâm Mị không xụ mặt nhưng Đào Tra vẫn cảm thấy, có khi Lâm Mị không hề vui, không hề vui chút nào, chắc chắn sẽ không chịu đâu.

Trầm Hướng Dương phụ họa thêm: “Ảnh trông đẹp trai thật, như con lai ấy, tóc cứ xoăn xoăn.”

Đào Tra lo lắng thôi rồi, gật đầu cho có lệ: “Cũng được.”

Chẳng qua Đào Tra miễn dịch với trai đẹp, mặc dù cậu không ưa người ở ngõ Anh Vũ mấy nhưng ai cũng rất khéo sinh, ví dụ như Lý Huyên và anh trai Lý Vĩ của hắn, hay như Lâm Mị tỏa sáng nhất con ngõ Anh Vũ này, với cả cậu nữa, cậu cũng xinh trai chứ bộ.

Đào Tra mở khung chat với Lâm Mị, chuẩn bị gõ tin nhắn

Hà Tiểu Anh đứng cạnh thở dài một hơi: “Quả nhiên, sai đẹp chỉ thích trai đẹp hoặc gái đẹp thôi, phim truyền hình toàn là lừa gạt những kẻ xấu xí như tụi mình.”

Ninh Hâm cúi người nhìn Hà Tiểu Anh: “Cậu có xấu đâu.”

“So với Đào Tra hả?” Hà Tiểu Anh chưa từ bỏ ý định.

Trần Hướng Dương cũng nhíu mày y hệt Ninh Hâm: “Nữ với nam sao so sánh được?”

“Cần gì phải so sánh?”

“Cũng đâu đến nổi nào, chỉ kém chút chút thôi.” Trần Hướng Dương nói.

Hà Tiểu Anh truy vấn: “Kém cái gì?”

Lần này Ninh Hâm không ngốc nữa: “Tự mình hiểu đi chứ.”

Trần Hướng Dương cười ầm lên, hai người ăn ý tháo chạy cùng nhau, quả nhiên Hà Tiểu Anh đuổi theo ngay tắc lự.

Trong hội trường chơi bóng chuyền tràn ngập tiếng la hét như vượn rú của ba người, còn Đào Tra thì đang tập trung gõ tin nhắn.

Gương mặt trắng bóc của cậu nghiêm túc trịnh trọng cứ như đang diễn thuyết trình bày báo cáo tại hội nghị thượng đỉnh quốc hội.

[Anh Lâm Mị ơi, chủ nhật này em ra ngoài ăn cơm với bạn nên có thể đổi giờ dạy kèm lại được không ạ?]

Đào Tra gửi tin nhắn đi xong lại càng thấp thỏm hơn, vốn tuần này đã bị trì hoãn, tuần sau cũng không đi nữa, Lâm Mị mà tức giận là sẽ không phụ đạo cho cậu, coi bao công sức cũng đi tong.

Cậu hoàn toàn không thân với Tiêu Dư cho nên chắc chắn rằng sẽ không vì chuyện Tiêu Dư mà làm ảnh hưởng đến chuyện học.

Tiêu Dư tán mình thì phải theo sắp xếp của mình chứ sao mình phải nương theo thời gian của Tiêu Dư.

Đào Tra nghĩ xong trong đầu tỉnh táo lại ngay lập tức.

Lần này tốc độ nhắn tin của cậu nhanh hơn nhiều: Rồi rồi rồi, em không đi ăn cơm, em thấy học với anh vẫn...

Còn chưa gõ xong màn hình đã hiện ra tin trả lời của Lâm Mị.

[Lâm Mị: Đi với Tiêu Dư à?]

Đào tra đành phải xóa từng dòng tin nhắn mới xong, gõ lại lần nữa.

[Dạ dạ, ảnh hẹn chủ nhật này hẹn đi ăn lẩu.]

Bên kia hiển thị đang nhập.

Nửa phút sau Lâm Mị mới trả lời: [Vừa khéo, anh cũng muốn ăn lẩu, chúng ta đi cùng đi, khỏi cần nó mời, chia tiền nha.]



?

Tin nhắn trả lời này có quá nhiều thông tin, Đào Tra phải mất một lúc mới tiêu hóa được hết.

Lâm Mị nói ảnh cũng đi.

Lâm Mị nói phải chia tiền nữa.

Rõ ràng mình là người được mời mắc gì mình phải chia tiền với hắn ta?

Khi cậu còn đang không biết phải chất vấn đối phương ra làm sao thì Lâm Mị đã nhắn thêm một tin khác.

[Lâm Mị: Phần của em, anh trả cho.]

Sau khi Đào Tra xác nhận mình không đọc sai thì mới bắt đầu nở nụ cười, nói vậy thì được, không thành vấn đề.

[Đào Tra: Vậy thì chiều chúng ta đi ăn sớm một chút, ăn xong về nhà anh kiểm tra lại đề giúp em nha.]

[Lâm Mị: Được.]

Nhắn với Lâm Mị xong, Đào Tra cảm thấy không còn bị áp lực tâm lý nữa. Giờ cậu mới thấy mình khát nước kinh khủng nên uống hết nước mà Tiêu Dư đưa cho.

Uống xong nước được cho, Đào Tra cảm thấy mình nên nói cho Tiêu Dư một tiếng chứ không thấy cũng không hay lắm.

Đào Tra đột nhiên lại bận rộn.

Đào Tra nói chuyện với Tiêu Dư không hề có một chút áp lực hay phải kiềm chế gì, một là vì cậu không quen biết Tiêu Dư, hai là vì hắn không giỏi giang như Lâm Mị. Đào Tra chỉ bị rén và có áp lực tâm lý khi đứng trước mặt những người giỏi hơn mình.

[Tiêu Dư, em vừa nói chuyện với Lâm Mị, anh ấy nói được, nhưng ảnh nói là đúng lúc cũng đang muốn ăn lẩu nên có thể đi chung luôn. Chia tiền hết nha, còn phần em thì ảnh trả giúp ạ.]

Thật ra Đào Tra cũng hơi tính toán chút, vì nếu Lâm Mị chung với mình vậy chẳng phải hắn sẽ không thể lén lút cố gắng nữa hay sao?

Về lại lớp thi Tiêu Dư nhận được tin nhắn của Đào Tra.

Tách cái tin này ra Tiêu Dư còn hiểu nhưng nếu ghép nó lại thì hắn đọc không hiểu lắm. Lâm Mị muốn ăn lẩu nên muốn đi cùng hắn là sao? Rồi sao lại còn chia tiền nhưng trả giúp cho Đào Tra? Còn hắn thì thế nào?

Dù Đào Tra không hiểu nhưng không thể nào Lâm Mị không hiểu, hắn ta có ý gì?

Tiêu Dư quay đầu nhìn sang Lâm Mị ngồi ở cuối lớp.

Lúc này Lâm Mị không làm bài tập mà chuẩn bị bài cho Đào Tra, có vẻ như tâm trạng hắn rất tốt, còn dựa vào ghế nhìn màn hình điện thoại cười cười.

Không biết hắn nghiêng đầu nói gì đó với Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa gật đầu rồi nhìn sang Tiêu Dư, Tiêu Dư thấy hắn nói: “Tiêu Dư, chủ nhật đi ăn lẩu chung nhé!”

Dứt lời, Tào Nghiêm Hoa lại gọi Từ Tự, “Từ Tự, mày có đi không?”

Từ Tự vùi đầu cày đề, nói chuyện cũng không ảnh hưởng hắn giải đề, “Đi chứ.”

Tiêu Dư từ chủ thành khách, kế hoạch đi đời, mặt mũi hắn gần như choáng váng muốn té ngã tới nơi.

Cuối cùng Lâm Mị cũng ngẩng đầu lên, chạm phải mắt của Tiêu Dư xong mới quay đi, nụ cười nhè nhẹ trên mặt Lâm Mị tắt dần, lạnh lùng trên đó bắt đầu bao trùm lấy hắn.

Vẻ mặt Tiêu Dư cứng đờ, sắc mặt cũng xám trắng.

Mới rồi hắn còn đang thắc mắc ý Lâm Mị là sao, nhưng giờ hắn đã hiểu tường tận ý đồ của tên này.

- ------------------

Tra Tra: Là ý gì?

Lâm Mị: Có ý gì đâu.