Gả Cho Địch Tướng

Chương 132: Người thật sự rất phiền


Đoạn Càn Hạ tạo phản!

Vốn từ một tứ hoàng tử không có tiếng tăm gì dựa vào chiến công trong lúc nguy cấp đánh lui Man tộc mà biến thành tâm phúc trước mặt hoàng đế, nhưng đâu ai ngờ, khi ba gã hoàng tử Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân rời xa quê đến dao Nam Quốc giao lưu học tập, Đoạn Càn Hạ dám cử binh tạo phản.

"Sao có thể?!"

Đoạn Càn Mục mày kiếm khẩn ninh, biểu tình nghiêm túc.

Trước mắt, đoàn người bọn họ đều ở trong phủ Trấn Tây tướng quân.

"Từ khi Đoạn Càn Hạ thay thế đại ca đánh lui Man tộc, phụ hoàng đã giao năm vạn đại quân trấn thủ Tây Bắc cho hắn thống lĩnh, chỉ có điều....."

Vuốt cằm, Đoạn Càn Thuần cũng cảm thấy sự tình không quá thích hợp, "chỉ có điều trong thời gian ngắn, Đoạn Càn Hạ có thể làm cho năm vạn đại quân nhất mực trung thành với hắn? Thậm chí cam tâm tình nguyện giúp hắn tạo phản?"

"Không......" Lâm Vân lắc đầu, "Không có khả năng, Đoạn Càn Hạ trị quân mới được bao lâu thời gian, sao có thể......"

"Vậy nếu hắn có được mảnh hổ phù hoàn chỉnh thì sao?"

Tô Khanh Hàn gợn sóng bất kinh thả một câu khiến tất cả mọi người ở đây đại kinh thất sắc, im như ve sầu mùa đông.

"Hàn Hàn, ý của ngươi là......"

Trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục hiểu rõ ý tứ của Tô Khanh Hàn, "Vậy cái hổ phù kia......"

Đột nhiên, bóng dáng người nào đó xuất hiện ở trong đầu Đoạn Càn Mục.

"Chẳng lẽ nói...... Thừa Ngọc?"

Tên Phạm Thừa Ngọc lập tức chọc đau màng nhĩ Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn tuy rằng biết bản thân không nên quá lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà Phạm Thừa Ngọc người này hắn thật sự không thích.

Khoanh tay ôm ngực, hắn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi gọi Phạm Thừa Ngọc coi bộ thân thiết quá nhỉ!"

"Ách......" khóe miệng Đoạn Càn Mục giật giật, lập tức giải thích: "Không phải Hàn Hàn, ta chỉ là gọi theo thói quen, Phạm Thừa Ngọc là ta ân nhân cứu mạng, chỉ thế mà thôi, ta với hắn không có ý khác."

"Ha ha!" Tô Khanh Hàn cố ý cười lạnh trào phúng Đoạn Càn Mục.

"Hàn Hàn......" Sợ Tô Khanh Hàn tức giận, Đoạn Càn Mục nhéo vạt áo Tô Khanh Hàn lúc ẩn lúc hiện, dẩu miệng, vẻ mặt làm nũng, "Ngươi phải tin tưởng ta, ta và Phạm Thừa Ngọc thật sự không có gì, ta đời này người ta yêu cũng chỉ có ngươi."

"Ha hả! Ha hả!"

"Hàn Hàn......"

Thẳng đến lúc này, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân mới ý thức được Tô Khanh Hàn với Đoạn Càn Mục tựa hồ đã hòa hảo, nếu không dựa vào tính cách Tô Khanh Hàn căn bản không thể mặc Đoạn Càn Mục tùy ý lôi kéo ống tay áo làm nũng, hơn nữa làm trò những người khác mặt như vậy.

"Này...... thủ đoạn của Đại ca quả nhiên cao minh, vậy mà có thể thu phục Tô Khanh Hàn." Tiến đến bên tai Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần nhỏ giọng nói thầm.

Lâm Vân nhìn Đoạn Càn Mục, lại nhìn Tô Khanh Hàn, nhoẻn miệng cười, "Hay lắm, điện hạ truy hồi được Thái Tử Phi, ta không cần phải cảm thấy lo lắng cho tương lai Dực Bắc Quốc nữa."

Thân là người Lâm gia vẫn luôn phụ tá Đoạn Càn Mục, Lâm Vân gánh vác giúp Đoạn Càn Mục ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sứ mệnh vì Dực Bắc Quốc mang đến phồn vinh hưng thịnh.

Nếu trong lòng Đoạn Càn Mục vương khúc mắc không thể cởi bỏ, chỉ sợ tương lai cũng rất khó trở thành một vị minh quân.

Bởi vậy trong mắt Lâm Vân, Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục nối lại tình xưa có trăm lợi mà không một hại, về công về tư hắn phải nên thay hai người cảm thấy vui vẻ.

"Lâm Vân, nhìn dáng vẻ của em thật sự không hề chung tình với đại ca?" đôi mắt sáng Đoạn Càn Thuần cong thành huyền nguyệt.

Lâm Vân giật mình, bị Đoạn Càn Thuần nhìn chằm chằm đến mức đỏ mặt.

"Ta hiện tại chung tình với ai, người không biết?"

"Hắc hắc!" Đoạn Càn Thuần nhếch môi, tươi cười càng thêm tự tin.

Mà lúc hai người bọn họ không coi ai ra gì mà nói nhỏ với nhau, Tô Khanh Hàn đang phân tích cho Đoạn Càn Mục hiểu chuyện Đoạn Càn Hạ tạo phản.

"Lúc trước ngươi không phải làm mất hổ phù sao? Khi đó người ngươi ở trong cung, hổ phù cũng ở trong cung, có lẽ không phải hổ phù bị ngươi làm mất, mà là dứt khoát có người ở trong cung của ngươi trộm mất hổ phù."

Theo lời Tô Khanh Hàn, sắc mặt Đoạn Càn Mục càng ngày càng khó coi.

Hoảng hốt, hắn nhớ lại lúc ấy Phạm Thừa Ngọc đã từng đến thăm hắn, bởi vì hắn sau khi mất đi Tô Khanh Hàn vẫn luôn buồn bực không vui mượn rượu tưới sầu, sống như xác không hồn.

"Chẳng lẽ nói......"

Cẩn thận ngẫm lại, đúng là sau khi Phạm Thừa Ngọc đến thăm hắn, hắn mới phát hiện không thấy hổ phù.

"Quả nhiên là...... Phạm Thừa Ngọc......?"

Đoạn Càn Mục hít hà một hơi, vẻ mặt khó có thể tin.

Tô Khanh Hàn biết Đoạn Càn Mục chịu đả kích rất lớn, bởi vì cho tới nay, Đoạn Càn Mục đều cực lỳ tín nhiệm Phạm Thừa Ngọc, rốt cuộc Phạm Thừa Ngọc chính là ân nhân cứu mạng của Đoạn Càn Mục.

Vỗ vỗ bả vai Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn thở nhẹ một hơi, "Phạm Thừa Ngọc trước trộm hổ phù của ngươi, khiến hoàng đế Dực Bắc Quốc giận chó đánh mèo với ngươi, như vậy Đoạn Càn Hạ có thể xung phong nhận việc thay thế ngươi đại phá Man tộc, lập chiến công hiển hách, tiến tới nắm năm vạn đại quân Tây Bắc trong tay mình...... Chờ đến khi ngươi và nhị hoàng tử, thất hoàng tử rời khỏi Dực Bắc Quốc, hắn lại đem hổ phù trộm được ở chỗ ngươi giao cho Đoạn Càn Hạ, kể từ đó, Đoạn Càn Hạ liền có được hoàn chỉnh hổ phù, hắn chỉ cần thả tin tức nói hoàng đế bệnh nặng, trong cung có người nhân cơ hội bức vua thoái vị, liền có thể dùng hổ phù hiệu lệnh đại quân sát Tây Bắc tiến cung, gọi là cứu giá, thật là mưu phản."

"Khanh Hàn nói không tồi!"

Lúc này, Bạch Mạnh từ ngoài sân đi vào sảnh ngoài.

"Ta hỏi thăm qua, tuy rằng chúng ta đều biết Đoạn Càn Hạ tạo phản, nhưng dân gian Dực Bắc Quốc đồn đãi lại không phải như vậy...... Bọn họ đều nói Hoàng Thượng bệnh nặng, bị giam lỏng ở tẩm cung, Đoạn Càn Hạ xuất quân tiến đến cứu giá."

"Quả nhiên." Tô Khanh Hàn đè thấp mi mắt, mày khẩn ninh.

"Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ?" lòng Đoạn Càn Thuần nóng như lửa đốt, "Cứ không thể như vậy tùy ý để Đoạn Càn Hạ suất đại quân đánh vào Hàm Phong, tiến vào trong cung? Đến lúc đó......"

"Đến lúc đó chúng ta căn bản không thể quay về Dực Bắc Quốc, dù cho trở về cũng là tử lộ." Đoạn Càn Mục tiếp lời Đoạn Càn Thuần, mặt mày càng thêm nhăn nhó.

"Hình như chúng ta đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan......" Đoạn Càn Lân phồng má, cũng theo đó sốt ruột.

Tuy nói ngày thường hắn với chính sự không có gì hứng thú, nhưng hắn dù sao cũng là thất hoàng tử, tạo phản có bao nhiêu nghiêm trọng hắn không thể không biết.

"Đối phương có năm vạn đại quân...... Chỉ bằng vào mấy người chúng ta chắc chắn không được." Đoạn Càn Lân đầu lẩm bẩm tự nói.

Đoạn Càn Lân nói cũng đúng là chuyện lo lắng Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Thuần.

Trước mắt, trong tay bọn họ không có hổ phù, cũng không có một binh một tốt, dù tự thân bọn họ võ công cao cường, với năm vạn đại quân cứng đối cứng cũng là lấy trứng chọi đá.

"Làm sao bây giờ?" Đoạn Càn Thuần gãi gãi đầu.

"Chỉ còn một cách......" Đoạn Càn Mục khẽ mở môi, một bên nói một bên ném ánh mắt lên người Bạch Mạnh, "Chúng ta chỉ có thể mượn binh với Dao Nam Quốc."

Nhìn Đoạn Càn Mục chắp tay ôm quyền với hắn, Bạch Mạnh trợn to hai mắt, ăn cả kinh không nhỏ.

"Không biết ý Bạch đại tướng quân như thế nào?"

"Này......" Bạch Mạnh khó xử.

Trước không nói chuyện không phải chỉ mình hắn có thể làm chủ, quan hệ cá nhân giữa hắn và Đoạn Càn Mục cũng không thể tùy ý đến nông nỗi cho mượn binh?

Bạch Mạnh nhịn không được nhíu mày.

Huống chi, hắn và Đoạn Càn Mục là tình địch, trước mắt Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục có vẻ đã làm hoà, chuyện này làm cho thành kiến của hắn với Đoạn Càn Mục lớn hơn nữa.

Tưởng tượng đến chuyện Tô Khanh Hàn, sâu trong nội tâm Bạch Mạnh cầm lòng không đậu mà bừng lên một ngọn lửa.

Hắn thật vất vả...... Thật vất vả mới kéo Tô Khanh Hàn về bên người.

Kết quả không đợi hắn lấy hết can đảm tỏ rõ lòng mình từ lâu với Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn lại bị Đoạn Càn Mục đoạt đi rồi.

Bạch Mạnh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

"Bạch đại ca......"

Ý thức bay xa bị Tô Khanh Hàn gọi trở về, Bạch Mạnh giật mình, biểu tình có chút xấu hổ, "...... Xin lỗi, ta thất thần."

Cứ cảm thấy Bạch Mạnh phản ứng hơi kỳ quái, Tô Khanh Hàn nghiêng đầu, cũng không để ý, "Tuy nói chiến sự khẩn cấp, nhưng mượn binh không phải chuyện nhỏ, Bạch đại ca vẫn phải báo cáo với Thánh Thượng trước!"

"...... Ừ, được." Bạch Mạnh nhìn Tô Khanh Hàn gật gật đầu, chần chờ một chút mới xoay người rời đi.

"Ta đi cùng ngài!"

Đoạn Càn Lân giơ cao cánh tay, nhảy nhảy ở phía sau Bạch Mạnh cũng chạy đi ra ngoài.

"Chúng ta trước mắt tựa hồ cũng chỉ có thể trông chờ Dao Nam Quốc cho mượn binh, không biết có thể thuận lợi hay không." Đoạn Càn Thuần nhún nhún vai.

"Nếu chỉ đơn phương đòi lấy chỉ sợ rất khó thành công, muốn khiến hoàng đế dao Nam Quốc đồng ý, chúng ta bên này cũng phải bày thành ý có lợi hơn với họ."

Nghe được Đoạn Càn Mục nói như vậy, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân sôi nổi tỏ vẻ tán đồng.

Trợ giúp giữa quốc và quốc, đều là ích lợi tương quan, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

"Ba người các ngươi cái cũng đừng có xị mặt như đưa tang nữa." Tô Khanh Hàn nhìn Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân ba người nói: "Dực Bắc Quốc xem như cố hương thứ hai của ta, ta cũng không hy vọng nó rơi vào tay kẻ xấu, có điều bây giờ các ngươi ở chỗ này mặt ủ mày ê cũng vô dụng, không bằng nhân cơ hội bắt đầu định ra lộ tuyến hành quân, kế hoạch tác chiến, còn có hướng phát triển của dư luận, để tiết kiệm thời gian...... việc Mượn binh, tin tưởng Bạch đại ca sẽ nghĩ cách, ta cũng sẽ không ngồi yên không nhìn đến."

"Hàn Hàn......"

Không ngờ Tô Khanh Hàn lại có cảm tình thâm hậu với Dực Bắc Quốc như vậy, từ đáy lòng Đoạn Càn Mục cảm động không thôi.

Rõ ràng Dực Bắc Quốc là nơi tổn thương Tô Khanh Hàn sâu nhất.

"Ta tin tưởng ngươi, Hàn Hàn."

Đoạn Càn Mục làm trò trước mặt Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân nắm lấy tay Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn đối diện với Đoạn Càn Mục, nhoẻn miệng cười, cũng không rút tay từ lòng bàn tay Đoạn Càn Mục ra.

Cảm giác giữa Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục phảng phất hình thành một tầng không khí mập mờ, người ngoài rất khó tham gia, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân không hẹn mà cùng quay đầu đối diện, đồng loạt nhún vai, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đi ra sảnh ngoài.

Bên ngoài mặt trời lên cao, Bạch Mạnh nhanh chóng tiến cung diện thánh, bước chân bay nhanh.

Đoạn Càn Lân đi theo bên người hắn giống như trùng theo đuôi.

"Ai Bạch Mạnh, ngài đi quá nhanh, chậm một chút...... Từ từ đợi ta!"

Bạch Mạnh không nghỉ chân, chỉ là thoáng thả chậm bước, quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Lân, "Người đi theo ta làm gì? Ta muốn đi diện thánh......"

Nhấp môi, Đoạn Càn Lân xoay đầu, một bên suy tư một bên trả lời: "Ta cũng không biết tại sao, chỉ là muốn đi theo ngài...... Hơn nữa ta cảm thấy ngài......"

Nói rồi, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Mạnh một phen.

Bạch Mạnh hôm nay vẫn mặc áo giáp tơ vàng như cũ, từ đầu đến chân tản ra khí phách của võ tướng mới có.

"Hơn nữa ta cảm thấy ngươi hình như đang không được vui, gặp chuyện gì không vui sao?"

Bỗng chốc, Bạch Mạnh dừng bước chân, xoay người lại mặt đối mặt với Đoạn Càn Lân.

Có ảo giác nháy mắt bị khí thế Bạch Mạnh áp đảo, hầu kết Đoạn Càn Lân lăn lộn, nuốt nước miếng, "Như, như thế nào?"

"Người biết rõ tâm tình ta không làm tốt cần gì một hai phải theo ta cho bằng được? Người có biết người thật sự rất phiền hay không!"