Trans: Thuỷ Tích
Còn có rất nhiều tiết học cần lên lớp.
Việt Diệc Vãn không thể không cầm theo vài quyển vở, thay phiên làm note để ghi nhớ điểm quan trọng.
Buổi sáng chỉ có hai tiết học nhưng có rất nhiều kiến thức. Đã muốn cậu nhớ kỹ những thay đổi trong trăm năm nay của hoàng gia, quan hệ dòng họ hoàng tộc, còn phải bổ túc thêm lịch sử cận đại của nước Lâm, xem như là một sự kính trọng đối với văn hóa của nước nhà.
Buổi chiều không nhất định là tiết lễ nghi, cũng có thể là tiết chỉnh sửa cách phát âm, tiết huấn luyện hình thể, lại hoặc là tiết học ứng biến trong đối đáp.
Làm Thái tư phi của đất nước này, tương lai rất có khả năng trở thành Hoàng hậu.
Chỉ làm bình hoa thôi cũng đã khó khăn lắm rồi.
Cần phải nhớ rõ bốn lễ hội lớn vào bốn mùa trong năm, quy trình của những lễ hội khác nhau thì lễ nghi sẽ càng phức tạp hơn.
Cần phải nhận phỏng vấn của phóng viên khi có yêu cầu, khéo léo hóa giải các câu hỏi lắt léo, phải biểu hiện ra thật ung dung bình tĩnh trước trực tiếp của Đài truyền hình quốc gia.
Khéo léo, tao nhã, phong độ, thiếu một thứ cũng không được.
“Phát âm của em cần phải hạn chế nhấn mạnh âm F và H,“ Giáo viên lớn tuổi mang mắt kính rất dày nghiêm túc nói: “Âm cuối không thể kéo dài, hạn chế ngắt nghỉ khi nói chuyện. Bây giờ đọc lại bài văn cổ này cho tôi nghe một lần.”
Việt Diệc Vãn vốn cho rằng bản thân đã nói tiếng phổ thông trôi chảy lắm rồi, nhưng sau khi được vị giáo viên này uốn nắn một hồi mới phát hiện bản thân mình tựa như là người nông dân đã nói hơn hai mươi năm tiếng địa phương vậy.
Cũng trong thời gian này, phía hoàng gia có hoạt động thăm hỏi quân đội. Mấy ngày nay, Hoa Mộ Chi đều theo Đế Hậu ra ngoài, chỉ còn một mình cậu cô đơn lẻ loi ở trong thâm cung học tập lễ nghi mà thôi.
Thật sự rất là thê thảm.
Đợi bốn tiết học buổi sáng và buổi chiều kết thúc, thỉnh thoảng còn phải thêm tiết ôn tập, buổi tối còn phải đi xử lý Tịch Thanh Các của mình nữa.
Việt Diệc Vãn vực dậy toàn bộ tinh thần, trang trí phòng sách theo phong cách mình thích. Dưới lầu bỏ thêm xích đu, trên lầu thêm ghế bập bênh và ghế lười. Cả hai lầu đều có máy tính và nguyên bộ thiết bị kết nối internet.
... Phải nói rằng, tốc độ internet trong hoàng cung rất nhanh, mà còn có hệ thống mã hóa với độ an toàn cao.
Chơi trò chơi không bị lag, không cần nhập mã PIN, tận hưởng cảm giác lướt web vô cùng mượt mà và sung sướng.
Sảnh trước ở lầu một được sửa đổi như một phòng triển lãm, trưng bày rất nhiều tác phẩm của cậu.
Váy mỏng lộ vai màu xanh nhạt, áo khoác ngoài kiểu Trung Quốc màu xám lông chuột, lại hoặc là bốt cao cổ như được làm thời Victoria.
Cậu còn có ý định sáng tạo ra thương hiệu của riêng mình. Trước đây, cậu đã làm nhiều bản thiết kế cho các nhãn hiệu lớn được vài năm cũng xem như đã có kinh nghiệm rồi.
Hoàng Thái tử đi lần này mất năm sáu ngày, nghe nói đều phải thăm viếng trao đổi với cả ba bộ phận hải quân, lục quân và không quân, đúng là rất vất vả.
Thái Tử không ở, thỉnh an được định ra vào sáng chiều đều được miễn, mấy ngày nay cậu cũng khá nhàn rỗi.
Vừa có rảnh rỗi, Tiểu Việt Tử tựa như mèo con đi tuần tra lãnh địa, bắt đầu đi dạo loanh quanh trong Đông Cung.
Tạm thời còn chưa dám đi lung tung trong hoàng cung, cậu sợ đi lạc sẽ gặp phải nữ quỷ ngàn năm.
Tổng quản Tào là một ông cụ rất nghiêm túc, ngày thường ngay cả các ngự thị cũng sợ ông.
Việt Diệc Vãn muốn hỏi thử có thể nướng BBQ linh tinh trong sân hay không, bỗng nhiên lại nhớ tới Hoa Mộ Chi.
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó vẫn chưa có hồi kết, đến trưa Hoa Mộ Chi đã rời khỏi đình Tố Minh, sau đó vẫn luôn đi theo Hoàng đế tiếp nhận thăm hỏi.
“Ông Tào, Hoàng Thái tử... Là người thế nào?”
Ông cụ trả lời hợp với quy củ, không ngoài dự kiến là một ít lời khen.
Không được, hỏi vậy cũng không nghe ra được gì cả.
Việt Diệc Vãn suy nghĩ trong chốc lát, quyết định dùng cách hỏi càng khéo léo hơn mới được.
“Vậy những năm nay, anh ấy có từng từ bỏ cái gì không?”
Ông Tào là người chăm sóc Thái Tử từ nhỏ đến lớn, vừa nghe tới câu hỏi này, vẻ mặt lập tức thả lỏng rất nhiều.
“Làm sao có thể không hy sinh chứ?”
Ông bắt đầu kể những món đồ chơi và sở thích mà Thái tử từng từ bỏ, vứt bỏ đôi giày sandals và truyện tranh thời niên thiếu vào một xó, còn tặng tấm vé vào cửa cuối cùng của buổi biểu diễn cho người khác.
Từ nhỏ Thái tử là một đứa trẻ rất hoạt bát nhưng hoạt bát sẽ làm rối loạn phép tắc trong cung.
Anh thích cho mèo hoang trong cung ăn, cũng sẽ chơi đùa với ngự thị cùng tuổi, không ít lần bị ba mẹ răn dạy nhắc nhở.
Sau đó khi hiểu chuyện rồi, dần dà cũng bớt phóng túng lại, từ bao giờ đã không phạm sai lầm. Hiện nay cũng tập được luôn nở nụ cười ở trước mặt người ngoài.
Những thứ đó đều xuất phát từ lễ nghi, nụ cười cho người ngoài xem.
“Mấy năm gần đây, lúc Thái tử ở một mình đều không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì cả.” Tổng quản Tào thở dài, vẻ mặt cũng khá bất đắc dĩ: “Đây là chuyện không thể thay đổi được.”
Việt Diệc Vãn ngồi bên cạnh uống trà ăn bánh hạnh nhân, vô cùng tập trung lắng nghe: “Còn có nữa không?”
Bình thường ông cụ cũng là người vô cùng nghiêm túc, một khi máy hát được bật lên cũng không nhịn được nói thêm vài câu.
“Lúc trước Thái tử có nói với tôi là muốn ra nước ngoài học, giấy tờ đã làm xong hết rồi thì người trong hoàng gia khi ra ngoài gặp phải bạo loạn, cuối cùng tuy không bị gì nhưng bệ hạ lại không dám tùy tiện cho cậu ấy xuất ngoại nữa.”
Anh vốn đậu vào đại học OFFER mình mong muốn, cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại trong thâm cung tiếp nhận giáo viên trong nước phụ đạo riêng.
Thật là đáng tiếc...
Việt Diệc Vãn hơi khựng lại, bỗng nhiên đã có thể hiểu được ngữ khí nói chuyện của anh ngày đó.
“Trước đây, Thái tử điện hạ muốn đi học y nhưng làm sao có thể được chứ.” Tổng quản Tào lại nói: “Người hoàng gia, sao có thể đụng chạm vào những việc dơ bẩn trong bệnh viện?”
Đúng là học y là phải giải phẫu thi thể, tiếp xúc với bệnh tật.
Các loại mụn mủ máu đã rất dơ bẩn rồi, thậm chí còn phải giúp đỡ xử lý bộ phận bài tiết và bộ phận sinh dục cho bệnh nhân nữa.
Thành viên hoàng gia có thể nhập ngũ, có thể làm kinh doanh, đó là hai lựa chọn thuận theo thời đại và xã hội bây giờ.
Ngay cả hoàng gia Anh Quốc cũng như thế, vừa phải quan tâm đến xuất thân mà cũng phải giữ thể diện nữa.
“Sau đó... Đều từ bỏ cả sao?”
Việt Diệc Vãn sững người một chút, bỗng hiểu được mấy câu trên bách khoa Baidu.
Đúng thật là... Đều không bệnh mà chết.
Phải trơ mắt nhìn hết thảy sở thích và mục tiêu của mình hóa thành bọt nước sẽ tàn nhẫn tới cỡ nào chứ.
Có lẽ đề tài này khá nặng nề, ông cụ chuyển đề tài bỗng nhiên hỏi: “Tôi dẫn cậu đi tham qua phòng sách của điện hạ nhé?”
Việt Diệc Vãn sững sờ, hỏi: “Tôi vào đó được sao?”
“Trước khi đi, điện hạ đã căn dặn, trong Đông Cung trừ các tài liệu công việc không thể đụng vào ra thì những nơi khác cậu đều có thể xem được.”
Đúng thật là không xem mình là người ngoài mà...
Gần đây nơi Việt Diệc Vãn đi học đều ở trong phòng sách mới sửa lại của bản thân, đúng là chưa từng đi tới điện Bão Phác bao giờ.
Cung điện nọ nằm ở phía Bắc của sân, đấu củng (*) và mái cong đều theo phong cách cổ xưa. Nghe nói là nơi để Thái tử xử lý việc chính trị.
(*Đấu củng: Vì để cho phần mái hiên của cung điện có thể vươn ra xa nhất, các kiến trúc sư thời cổ đại đã sử dụng kết cấu đấu củng. Đấu củng là một loại kết cấu đặc biệt. “Đấu” là những miếng gỗ đệm thường có dạng khối hình gần vuông có xẻ rãnh, đóng vai trò khớp nối chèn vào giữa các củng. Còn “củng” là những thanh gỗ ngang hoặc cong nối giữa cột và xà, đóng vai trò bệ đỡ. Đấu củng thường được dùng ở dưới mái hiên hoặc giữa các thanh xà.)
Điện chính có phòng sách, sảnh chính và phòng nghỉ.
Lầu hai còn thiết kế nơi tiếp khách và bạn bè, bên ngoài được trang trí bởi một bức tranh sơn thủy.
Lúc nghỉ ngơi ở nơi này có thể ngồi trên sofa xem điện ảnh. Bức tranh sơn thủy sẽ theo trục âm được kéo lên trên chừa ra không gian, để lộ ra TV giấu ở trên tường.
Cũng giống như điện Triều Minh mà họ nghỉ ngơi sinh hoạt vậy.
Việt Diệc Vãn đi dạo một vòng trong điện Bão Phác, nhìn vài bức chữ do Hoa Mộ Chi tự tay viết. Nghe nói bức hoành trước điện cũng là vào năm anh trưởng thành đã tự viết ra.
Trong phòng sách không nhiễm một hạt bụi, cũng đặt một ít tiểu thuyết và sách cổ.
Bước chân cậu chợt khựng lại, bỗng nhiên nhìn lướt qua một ít đồ giấu trên kệ sách.
Ở giữa “Hội chợ phù hoa” và “Gào Thét” là quyển “Du học” của Yêu Châu.