Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 67


Khi Liễu Ngân Tuyết tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau, trời sáng khí trong, hoa trong bình đã nở tộ, cánh hoa phấn hồng bay phất phới, trông rất đẹp mắt.

Cả người đau đớn khiến nàng cả đêm không ngủ được, mơ mơ màng màng, không sâu giấc.

Trầm Ngư Lạc Nhạn tiến vào hầu hạ, Liễu Ngân Tuyết ý thức thanh tỉnh một chút, hỏi: "Vết thương trên người Lâu Duẫn xử lý thế nào rồi?"

Lạc Nhạn dùng khăn thấm nước ấm lau mặt cho Liễu Ngân Tuyết, nhỏ giọng trả lời: "Đã thỉnh Độc Lang Trung tới chẩn trị ạ, Vương gia nghiêm lệnh chuyện hắn bị thương không được truyền ra ngoài, người biết cũng chỉ có mấy chúng ta, Vương phi yên tâm, sẽ không truyền ra ngoài đâu ạ."

Liễu Ngân Tuyết gật đầu.

Dùng kiếm đâm đương triều thân vương là tội danh không nhỏ, chỉ cần không truyền ra ngoài là được.

Dung mama tiến vào bẩm: "Vương phi, Nhị phu nhân với Tam phu nhân tới, nói là biết người bị thương nên đến thăm ạ."

Trầm Ngư hừ lạnh: "Cáo chúc tết gà, rõ ràng là tới chế giễu người, Vương phi, gặp bọn họ làm gì, bảo Dung mama tổng cổ họ về đi ạ."

Liễu Ngân Tuyết đúng là không có tinh lực nói chuyện với ai, nói: "Nói với họ là thân thể ta không tiện, không thể tiếp khách."

Dung mama đáp ứng, quay ra ngoài.

Trầm Ngư bất bình nói: "Vương phi, Thái tử phi hại người thảm như vậy, người tính sao ạ? Người từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như này? Hai mươi bản tử này suýt đánh nát đùi người đó!"

Vừa nói, hai nhà hoàn vừa lau nước mắt.

Liễu Ngân Tuyết hít một hơi, đau đớn bén nhọn trên người khiến nàng khó chịu như bị thiêu trên lửa, nàng chậm rãi nói: "Mấy lời này tạm thời đừng đề cập tới nữa, trước mắt cứ dưỡng thương cho tốt đã."

Dưỡng thương tốt mới có tinh thần đối phó với những kẻ âm hiểm xảo trá đó.

Lạc Nhạn giúp Liễu Ngân Tuyết vấn lại đầu tóc tán loạn: "Trầm Ngư, trong lòng Vương phi đều có tính toán, sau này ngươi chớ nên nói mấy lời này, để rơi vào tai người khác lại làm hỏng chuyện của Vương phi."

Trầm Ngư gật đầu.

Trong Chung Thúy Viện, Tần Hội Nguyên cắm hương vào lư hương, khấn vái Bồ Tát, mama bên cạnh đỡ bà ra khỏi Phật đường, đi đến hành lang, bà hơi dừng lại một chút: "Nghe nói Nhị phòng với Tam phòng đến thăm Liễu Ngân Tuyết, có gặp được không?"

Mama khom người trả lời: "Không gặp được ạ, Vương phi báo thân thể không khỏe, không tiếp khách."

Tần Hội Nguyên cười lạnh: "Lão vương trăm phương nghìn kế giúp Lâu Duẫn, tìm cho nó một hảo thê tử, đáng tiếc Lâu Duẫn kia lại không có mắt, không biết quý trọng."

Bà dừng lại một chút rồi lại nói: "Đáng tiếc, hai mươi bản tử thế mà không đánh chết được người."

Mama nghe xong, nửa chữ cũng không dám nói.

"Lâu Yến đâu?" Tần Hội Nguyên hỏi, "Sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?"

Mama thật cẩn thận nói: "Có người ở Quốc Tử Giám tới tìm, Ngũ thiếu gia theo bọn họ ra ngoài rồi ạ, hình như là có tiệc phẩm trà."

"Không được cái việc gì, ta sớm muộn cũng bị nó làm cho tức chết!" Tần Hội Nguyên hung hăng ném khăn trong tay xuống đất, "Thấy Lâu Duẫn tiếp nhận Kỳ vương phủ ngày càng vững chắc, nó lại chỉ biết phẩm thơ ngắm hoa, là chờ bị Lâu Duẫn đuổi đi sao?"

Mama không dám hé răng.

Tần Hội Nguyên phân phó: "Từ hôm nay trở đi, chặt đứt tiền bạc của nó, ta xem nó còn chơi bời thế nào."

Mama thấp giọng nói: "Đúng vậy."

Liễu Ngân Tuyết ăn điểm tâm sáng đơn giản rồi lại mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại đã là chính ngọ, Lạc Nhạn thấp giọng nói: "Vương phi, Vương gia bị triệu tiến cung rồi."



Liễu Ngân Tuyết trong cơn mê nháy mắt tỉnh táo lại, trên người Lâu Duẫn còn có thương tích, nếu bị phát hiện......

"Khi đi Vương gia mặc thập phần chỉnh tề, hẳn là sẽ không lộ ra chuyện gì, chỉ là nô tỳ không biết sao trong cung lại triệu Vương gia nên báo với Vương phi một tiếng thôi ạ." Lạc Nhạn nói.

"Còn vì sao nữa, đương nhiên là vì chuyện hôm qua."

Từ Ninh Cung, Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị ở chính điện, cửa chính điện mở rộng, giờ phút này Lâu Duẫn đang quỳ bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào người hắn, mồ hôi trên người chảy ra từng giọt từng giọt.

Cũng không biết là vì đau hay vì nóng.

Từ khi hắn tiến cung, Thái hậu lệnh cho hắn quỳ ngoài cửa điện, không cho đứng lên cũng không nói gì, chỉ bắt hắn quỳ như vậy.

Mama bên cạnh Thái hậu khuyên nhủ: "Thái hậu, đã một canh giờ rồi ạ, lại quỳ tiếp sợ là Vương gia không chịu nổi."

"Sao mà không chịu nổi? Nó trẻ tuổi, thân thể tốt, để cho nó quỳ tiếp đi." Thái hậu trầm mặt, "Ngân Tuyết bị đánh hai mươi đại bản đến mức hôn mê bất tỉnh, ta chỉ bắt nó quỳ là tốt cho nó lắm rồi."

Mama thở dài: "Người đành lòng sao ạ?"

"Không đánh lòng cũng phải bắt nó quỳ, nếu không sao có thể làm cho người Liễu gia nguôi giận," Thái hậu nói xong nghĩ lại, cảm thấy người Liễu gia căn bản không thể vì bà bắt Lâu Duẫn quỳ mà hoàn toàn nguôi giận, bổ sung nói: "Tiêu chút nào hay chút ấy."

Lâu Duẫn rất ngoan ngoãn, Thái hậu bắt hắn quỳ là hắn quỳ, nửa câu cũng không hỏi, nửa lời cũng chẳng than.

Quỳ tới thẳng chính ngọ, đến giờ cơm trửa, Thái hậu mới cho Lâu Duẫn vào.

Lâu Duẫn vào chính điện, hai đầu gối mềm nhũn, tiếp tục quỳ, đầu hắn hơi ong ong, sống lưng hơi cong xuống. Thái hậu trầm mặt, đặt chung trà trong tay lên bàn, phẫn nỗ nói: "Duẫn nhi, con biết tại sao ai gia tìm con tới không?"

Lâu Duẫn quỳ thẳng lưng: "Tôn nhi biết ạ."

"Con biết? Ta thấy con cái gì cũng không biết thì phải!" Thái hậu tức đến đỏ mặt, "Rốt cuộc con có biết ai mới là thê tử của mình không? Rốt cuộc con có biết vì sao Phụ vương con phải nhọc lòng để Liễu Ngân Tuyết gả cho con không? Trước mặt nhiều người như vậy, con thừa nhận mình khuynh mộ Thái tử phi, con có biết mặt mũi hoàng gia đều bị con ném đi hết rồi không!"

Lâu Duẫn trầm mặc không nói.

Thái hậu tức giận xong, khẩu khí hòa hoãn lại: "Ta cũng không biết sao con lại chọn Lạc Âm Phàm, con từ nhỏ không còn mẫu thân, Tần thị đối với con không nóng không lạnh, không thèm quản giáo, khiến con trở nên tính tình bất thường, mọi việc đều theo ý mình mà làm, bất kể hậu quả, nhưng con có nghĩ con dốc hết tất cả bảo vệ Lạc Âm Phàm, nàng ta lại không đáng để con làm vậy không?"

"Chuyện hôm qua vốn không liên quan đến con nhưng nàng ta vì để bảo vệ mình mà bất chấp lôi con xuống nước, khiến con với Liễu Ngân Tuyết từ đây phu thê bất hòa, khiến con từ nay đứng ở đầu sóng ngọn gió bị người chê cười, nữ nhân như vậy, thật sự đáng để con vì nàng ta mà mâu thuẫn với thê tử mình sao?"

Lâu Duẫn không lên tiếng, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thái hậu thở ngắn than dài: "Con có nghĩ tới Liễu Ngân Tuyết không? Tính tình nó cương nghị, ngay tại Giao Thái Điện đòi hòa li với con, lần này con không lựa chọn bảo hộ nó, sau này chỉ sợ vĩnh viễn Ngân Tuyết cũng không thể đối với con thiệt tình tương đãi."

Gương mặt tái nhợt của Liễu Ngân Tuyết hiện lên trong đầu Lâu Duẫn, hắn thấp giọng nói: "Con sẽ đền bù cho nàng."

Thái hậu lắc đầu: "Liễu gia muốn cái gì mà không có? Tiền tài quyền lợi, Liễu gia cái gì cũng có, người ta bị con tổn thương nhân tâm, cần con đền bù không? Con lấy cái gì đền bù?"

Lâu Duẫn: "Con lấy mệnh, lấy những gì con có."

Thái hậu: "Người ta cần mệnh của con à? Cần những gì con có à?"

Mặt Lâu Duẫn trắng bệch.

Thái hậu thấy bộ dáng nản lòng của hắn, ngược lại thấy đau lòng: "Ai gia thấy Liễu Ngân Tuyết chắc là đã hận con cực kỳ, hay là thế này, con để Ngân Tuyết đi đi, từ đây từ biệt đôi đàng, không còn liên quan đến nhau nữa, đối với con hay với Ngân Tuyết đều tốt, thế nào?"

Lâu Duẫn ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên tia hoảng loạn: "Hoàng tổ mẫu, con không hòa li đâu."



"Con không yêu Ngân Tuyết, sao không để nó đi?" Thái hậu nhìn chằm chằm Lâu Duẫn, "Thiên hạ này nữ nhân dạng nào mà không có? Chắc chắn sẽ có người hợp với con hơn Liễu Ngân Tuyết, ai gia nhất định sẽ tìm cho con một người."

"Không, phải là nàng." Lâu Duẫn lắc đầu.

Thái hậu sâu kín nhìn Lâu Duẫn một cái, gương mặt lão nhân đã có nét phong sương, đôi mắt sắc bén, bà bỗng nhiên như nghĩ thông suốt điều gì, hỏi Lâu Duẫn: "Ai gia hỏi con, con có tin Liễu Ngân Tuyết thật sự vô tình đẩy Lạc Âm Phàm không?"

Thái hậu khéo léo hỏi, kỳ thật là muốn hỏi hắn rốt cuộc tin tưởng Liễu Ngân Tuyết hay Lạc Âm Phàm.

Lâu Duẫn không đáp.

Thái Hậu bất mãn nói: "Tổ tôn chúng ta có gì mà không nói được? Con len lén nói cho Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu nghe tai này ra tai kia, tuyệt đối sẽ không nói với người khác, chẳng lẽ tổ tôn chúng ta mà chút tin tưởng này cũng không có sao?"

Đây là đang ép hắn nói, Lâu Duẫn cười khổ, trả lời: "Ngân Tuyết không đẩy ai cả."

Ánh mắt Thái hậu thêm vài phần thâm trầm, bà đứng dậy nâng Lâu Duẫn dậy, nói lời sâu sắc: "Duẫn nhi, con là người có mắt nhìn người, mọi việc đều có chủ ý của riêng mình, Hoàng tổ mẫu hy vọng con có thể nhìn thấu trái tim của chính mình, đừng để bản thân phải đi đường vòng."

"Chuyện của người khác không liên quan đến con, dù con có mang tâm oa tử đào cho người ta, người ta cũng chưa chắc đã nghĩ như con, con phải nhớ quan trọng nhất là người bên cạnh mình," Thái hậu vỗ vai Lâu Duẫn, "Ai gia già rồi, không chừng ngày nào đó sẽ đi đoàn tụ với phụ vương con, chỉ hy vọng các con có thể tốt."

Lâu Duẫn gục đầu xuống, tâm nặng trĩu: "Tôn nhi hiểu rồi ạ."

"Con về đi." Thái hậu nói.

Lâu Duẫn hành lễ, xoay người rời đi, mama nhắc nhở nói: "Cũng đã chính ngọ rồi, sao không lưu Vương gia lại dùng cơm trưa ạ? Vương gia đã quỳ hơn nửa ngày, nước cũng chưa được uống miếng nào."

"Ai gia bảo nó tới là để phạt nó, để người Liễu gia nguôi giận, nếu lưu nó lại ăn cơm trưa, cho nó uống nước thì việc ai gia phạt hắn chẳng phải giống như treo đầu dê bán thịt chó sao? Nó quỳ hơn nửa ngày còn có ý nghĩa gì nữa?" Thái Hậu phe phẩy cây quạt, "Ngân Tuyết tâm chí kiên định, Duẫn nhi không cho nó đi, chỉ sợ tương lai còn phải trầy da tróc vảy."

"Vậy người có định giúp Vương gia một phen." Mama đau lòng nói.

"Giúp cái gì mà giúp, đó là chuyện của đám người trẻ bọn chúng, huống hồ đây là con đường Duẫn nhi tự chọn, dù có sứt đầu mẻ trán nó cũng phải tự đi, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."

Lâu Duẫn vừa đi, Hoàng hậu đã tới vấn an Thái hậu, sau một hồi tuồng hôm qua, Tiêu quý phi vừa chọc giận Thái hậu, vừa chọc giận Hoàng thượng, tâm tình Hoàng hậu rất tốt.

Tới Từ Ninh Cung, hành lễ với Thái hậu xong, Hoàng hậu mỉm cười đoan trang, hỏi: "Nghe nói Kỳ vương vừa đi ạ?"

Thái hậu vẫy tay bảo Hoàng hậu đến ngồi bên cạnh bà: "Con tới đúng lúc lắm, chuyện hôm qua chân tướng thế nào, ai gia nghĩ trong lòng mọi người đều đã hiểu, hài tử Ngân Tuyết kia phải chịu ủy khuất, con thay ai gia tới Kỳ vương phủ một chuyến, hỏi thăm Ngân Tuyết."

Hoàng Hậu giật mình.

Bà chỉ nghĩ Thái hậu đang bực Tiêu quý phi, mình có thể mượn cơ hội này thân cận với Thái hậu một chút, kéo giãn quan hệ giữa Thái hậu với Tiêu quý phi, không ngờ Thái hậu lại nói với bà như vậy.

Vậy nghĩa là Thái hậu tin Liễu Ngân Tuyết vô tội, tin Lạc Âm Phàm đã vu hãm Liễu Ngân Tuyết?

Bà là Hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, chưa bao giờ có lệ Vương phi sinh bệnh, đương kim Hoàng hậu phải tới thăm, huống chi đối phương còn là bậc vãn bối, Thái hậu đây là đang muốn cất nhắc Liễu Ngân Tuyết?

Động tĩnh lớn đến vậy?

"Duẫn nhi tính tình cực đoan, hành sự không quá bận tâm hậu quả, phu thê bọn chúng bây giờ nháo đến như vậy, bất hòa là không tránh được, ai gia mong con có thể thay thế ai gia trấn an Ngân Tuyết, như thế, trong lòng Thái phó cũng được an ủi." Thái hậu nói.

Hoàng hậu đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tuân chỉ."

Hoàng hậu đang định đi, Thái hậu lại bổ sung nói: "Mang ít quà qua, lăng la tơ lụa, nhân sâm lộc nhung gì đó, không cần nương tay, cứ đưa hết cho Ngân Tuyết, để cho người khác biết chúng ta vẫn cực kỳ yêu quý Ngân Tuyết."

Đánh động đến mức này cơ à?

Hoàng hậu bỗng nhiên nhận ra, chỉ sợ động thái này của Thái hậu còn có ý cảnh cáo Đông Cung.