Trong ánh đèn mờ ảo của buổi tối, Gia Khải lái xe với tốc độ nhanh chưa từng thấy, tay anh siết chặt vô lăng, tâm trí chỉ nghĩ đến Ngọc Lan. Cô đang gặp nguy hiểm, và anh không thể để bất cứ điều gì xảy ra với cô. Tin nhắn đe dọa của Mỹ Như cùng bức ảnh Ngọc Lan bị trói chặt đã làm dậy sóng trong lòng anh sự tức giận và lo lắng.
Bên cạnh anh, trợ lý Trần đang cầm bản đồ, chỉ đường đến địa điểm mà Mỹ Như đã gửi trong tin nhắn. “Anh Khải, chúng ta sắp đến rồi. Hãy cẩn thận.”
Gia Khải không nói gì, chỉ gật đầu. Mọi cảm xúc trong anh giờ đây đều dồn vào một mục tiêu duy nhất: cứu Ngọc Lan. Anh không thể để cô bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Khi đến nơi, một căn nhà bỏ hoang xuất hiện trước mắt họ, ánh đèn mờ ảo le lỗi từ bên trong. Gia Khải dừng xe, bước xuống mà không do dự. Trợ lý Trần vội vàng theo sau, nhưng ánh mắt của Gia Khải khiến anh ta hiểu rằng chỉ nên theo dõi từ xa.
Bên trong căn nhà, Ngọc Lan nằm im trên sàn, đôi tay cô bị trói chặt, mắt cô mờ đi vì đau đớn. Cô đã cố gắng chống cự nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của kẻ bắt cóc. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ có thể nghĩ về Gia Khải, mong rằng anh sẽ đến kịp.
Cửa nhà bất ngờ bật mở, và Gia Khải bước vào, ánh mắt lạnh lùng và quyết tâm. “Ngọc Lan!” Anh gọi to, tiếng gọi của anh vang lên đầy sự lo lắng.
Ngọc Lan quay đầu về phía anh, nước mắt tuôn trào khi nhìn thấy anh. “Anh Khải..”
Kẻ bắt cóc đứng bật dậy, nhưng trước khi hắn kịp làm gì, Gia Khải đã lao tới, tung một cú đấm mạnh vào mặt hắn. Trận chiến giữa hai người diễn ra quyết liệt, nhưng với sức mạnh và sự quyết tâm, Gia Khải nhanh chóng khống chế kẻ bắt cóc. Anh cúi xuống, cởi trói cho Ngọc Lan, đôi tay anh run lên khi chạm vào làn da mềm mại nhưng đang lạnh dần của cô.
“Ngọc Lan, em ổn chứ?” Giọng anh nghẹn lại, đầy sự lo lắng và hối hận vì đã để cô rơi vào tình huống này.
Ngọc Lan yếu ớt gật đầu, nhưng rồi cô cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực. “Anh Khải... Em... đau quá.”
Gia Khải nhìn xuống và thấy vết thương ở bụng cô đang chảy máu. “Chúa ơi, Ngọc Lan... em bị thương rồi!” Anh ôm chặt cô trong vòng tay, giọng nói đầy sự tuyệt vọng. “Em phải chịu đựng một chút, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Anh bế cô lên, vội vàng chạy ra khỏi căn nhà hoang. Trợ lý Trần đã chuẩn bị sẵn xe, và không mất thời gian, họ lao nhanh về phía bệnh viện. Gia Khải không thể ngừng nghĩ về việc phải làm sao để cứu được Ngọc Lan. “Em phải mạnh mẽ lên, Lan. Anh ở đây với em, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Ngọc Lan nhìn lên khuôn mặt anh, đôi mắt mờ dần vì mất máu, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười. “Em tin anh... Anh Khải..”
Tại bệnh viện, Gia Khải ngồi ngoài phòng cấp cứu, lòng anh như bị dao cắt. Anh cảm nhận được sự trống rỗng và bất lực khi không thể làm gì ngoài việc chờ đợi. Trong đầu anh liên tục vang lên những lời trách móc bản thân vì đã không bảo vệ được người mình yêu.
Một lúc sau, gia đình của Ngọc Lan và cả Ngô Gia cũng đã đến bệnh viện. Mẹ Ngọc Lan, với khuôn mặt lo lắng tột độ, hỏi dồn dập: “Ngọc Lan sao rồi? Con bé có sao không?”
Gia Khải cố gắng trấn an bà, dù chính anh cũng đang chìm trong lo lắng. “Bác sĩ đang làm mọi cách để cứu cô ấy. Con tin rằng Ngọc Lan sẽ ổn thôi.”
Mẹ Gia Khải cũng không giấu nổi sự lo lắng, nhưng bà hiểu rõ con trai mình. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, “Gia Khải, mọi chuyện sẽ qua thôi. Con đã làm mọi thứ có thể.”
Nhưng Gia Khải không thể chấp nhận việc phải chờ đợi trong vô vọng. Anh đứng dậy, bước tới cửa phòng cấp cứu, ánh mắt anh đầy sự kiên định. “Bác sĩ, làm ơn... hãy cứu cô ấy.” Anh thì thầm, như một lời cầu nguyện, dù biết rằng mình không có quyền can thiệp.
Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng. “Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương khá nặng. Chúng tôi cần theo dõi thêm.”
Gia Khải thở phào, nhưng trong lòng anh vẫn còn một nỗi lo lắng chưa thể giải tỏa. “Cảm ơn bác sĩ... Xin hãy chăm sóc cho cô ấy.”
Trong khi Ngọc Lan nằm trong phòng hồi sức, Gia Khải nhận được một cuộc gọi từ trợ lý Trần. “Sếp, chúng tôi đã bắt được Mỹ Như. Cô ta sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra.”
Gia Khải im lặng một lúc, rồi anh thở dài, “Cô ta tự chuốc lấy điều này. Hãy giao cô ta cho cảnh sát, để họ xử lý theo pháp luật. Tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
Trợ lý Trần đáp lời, rồi cúp máy, để lại Gia Khải với suy nghĩ lẫn lộn. Anh biết rằng chuyện này chưa thể kết thúc ngay lập tức, nhưng ít nhất Ngọc Lan đã được cứu thoát. Anh quay trở lại phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường Ngọc Lan, nắm lấy tay cô.
Ngọc Lan mở mắt yếu ớt, nhìn thấy Gia Khải bên cạnh mình. “Anh Gia Khải... Em không sao chứ?”
Gia Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, giọng anh đầy sự yêu thương, “Em sẽ ổn thôi, Lan. Anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương em nữa. Em hãy nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì cả.”
Ngọc Lan khẽ mỉm cười, cô cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ anh. “Cảm ơn anh... Anh Khải... Em yêu anh.”
Gia Khải siết chặt tay cô, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm, “Anh cũng yêu em, Lan. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau.
Cả hai cùng chìm vào sự yên bình của khoảnh khắc đó, bỏ lại phía sau những mưu đồ độc ác và sự đau đớn. Giờ đây, họ chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết không thể phá vỡ, dù cho cuộc sống có mang đến bao nhiêu thử thách nữa.