– Mọi thứ đều ổn, mong cháu cũng vậy.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm di động, y tá tư vấn nhắc nhở cậu: “Anh trai nhỏ, bạn anh ra khỏi phòng khám kìa.”
“Hả? À vâng, cảm ơn cô.” Lâm Tùy Ý thu di động. Cậu đang ngồi đợi Lâu Lệ ở khu ghế chờ, trước mặt có cột nhà chặn tầm mắt, cậu không nhìn thấy Lâu Lệ từ phòng khám ra, Lâu Lệ cũng không biết cậu đi đâu.
Lâm Tùy Ý chạy chậm đến trước mặt Lâu Lệ, trước tiên xem tay anh xác định đã băng bó, mới kêu một tiếng “Lâu tiên sinh”.
Lâu Lệ nhìn mặt Lâm Tùy Ý mang ý cười: “Tôi bị thương mà nhìn cậu vui vậy.”
Lâm Tùy Ý oan uổng quá. Cậu mà vui thật thì sẽ không chơi xấu bắt Lâu Lệ băng bó vết thương. Cậu vội vàng giải thích: “Lúc ngồi chờ ngài, tôi có gửi tin nhắn cho chú.”
Tựa hồ Lâu Lệ không mấy hứng thú với đề tài này. Anh hỏi y tá vị trí phòng số 2 liền đi theo hướng được chỉ.
Lâm Tùy Ý cũng nhìn ra Lâu Lệ không quan tâm, hẳn là cậu nên thành thật đi theo Lâu Lệ tìm Chu Nguyệt, nhưng bên người cậu không có ai khác, chỉ có mỗi Lâu Lệ xa cách ngàn dặm.
Nhưng tâm tình Lâm Tùy Ý vui lắm. Cậu muốn chia sẻ niềm vui này.
“Lâu tiên sinh, chú trả lời tôi.” Lâm Tùy Ý đi phía sau Lâu Lệ.
Lâu Lệ ấn thang máy, trong lúc chờ thang máy liếc cậu một cái: “Trước kia không trả lời cậu?”
“Cũng không phải, rất ít trả lời, đặc biệt là sau khi tôi bỏ học, chú không trả lời tôi nữa.” Lâm Tùy Ý suy đoán nói: “Chắc là thấy tôi bùn nhão trét không lên tường, lười nói chuyện với tôi.”
“Cậu mở cửa hàng, làm chủ quán, không tính là bùn nhão.” Lâu Lệ ngữ khí nhàn nhạt.
Lâm Tùy Ý nghĩ Lâu Lệ đang an ủi mình, “Nhưng hôm nay chú trả lời tôi.”
Advertisement
Đinh…
Thang máy tới lầu một, lúc này còn sớm, không phải giờ cao điểm thăm bệnh, thang máy không có người.
Lâu Lệ bước vào, Lâm Tùy Ý theo sát. Cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, Chu Nguyệt ở tầng mấy?”
“Tầng sáu.” Chờ Lâm Tùy Ý ấn tầng tương ứng. Lâu Lệ đứng phía sau quét người Lâm Tùy Ý mới mở miệng: “Trả lời cái gì mà vui như vậy?”
“Trả lời cái gì không quan trọng.” Lâm Tùy Ý quay đầu lại, đôi mắt cong cong ngập ý cười: “Quan trọng là chú chịu nói chuyện rồi.”
Lâm Tùy Ý nhìn biểu tình Lâu Lệ là biết anh không hiểu vì sao mình vui. Cậu vui vẻ giải thích: “Lúc trước chú không để ý tới tôi, tôi sợ lắm, cảm thấy mình cô phụ ý tốt của chú, là con sói mắt trắng tội ác tày trời. Bây giờ chú đã chịu trả lời, nghĩa là tôi còn cơ hội chứng minh.”
Lâu Lệ cực kỳ không hiểu: “Chứng minh cái gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Mở quán ăn vẫn có tiền đồ. Tôi có thể kiếm tiền báo đáp chú.”
Lâu Lệ: “… Ừm.”
Nhìn Lâu Lệ thiếu hứng thú, Lâm Tùy Ý không nói chuyện nữa, nhưng mặt mày khóe môi đều cong cong.
“Đinh” thang máy tới số 2 nằm ở tầng sáu.
Lâm Tùy Ý vốn muốn hỏi Lâu Lệ có biết phòng cụ thể của Chu Nguyệt không, nhưng thấy Lâu Lệ nhấc chân đi thẳng như có sẵn mục tiêu, cậu liền đuổi theo.
Chu Nguyệt đã được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Cô bé đã vượt qua trạng thái nguy hiểm, chỉ là vẫn hôn mê không tỉnh lại.
Mẹ Chu nghe theo lời bác sĩ dặn dò, bóp chân ấn tay Chu Nguyệt. Mẹ Chu cảm giác được cánh tay con gái mình động dậy rõ ràng.
Mẹ Chu cứng đờ cả người, vội vàng nắm tay con mình: “Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt.”
Gọi vài tiếng không thể đánh thức con gái, mẹ Chu nhịn không được rơi lệ, coi như phát hiện vừa rồi là ảo giác.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Mẹ Chu tưởng bác sĩ kiểm tra phòng, đi đến mở cửa vội lau sạch nước mắt: “Bác sĩ, con tôi…”
“Cô là?” Mẹ Chu dừng miệng nghi hoặc nhìn ngoài cửa.
Ngoài cửa là một cô gái đen kính râm. Sau khi mẹ Chu mở cửa, cô gái tháo kính râm, lấy ra một danh thiếp kèm một tấm card, giao cả hai cho mẹ Chu.
“Chào dì, cháu là bạn Tiểu Nguyệt.” Cô gái nhìn vào trong phòng bệnh.
Mẹ Chu cảnh giác ngăn tầm mắt cô gái. Chu Nguyệt mới vừa vào đại học, mà cô gái này ăn mặc thành thục, nghiễm nhiên là dân đi làm.
Cô gái không ngại: “Trong thẻ có hai mươi vạn, xem như chút tâm ý cháu gửi bạn.”
Mẹ Chu mờ mịt nhìn cô gái, lúc này mới cúi đầu cầm danh thiếp, phát hiện dưới danh thiếp là một thẻ ngân hàng.
“Dì đừng lo lắng, Tiểu Nguyệt sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Cô gái nói: “Cháu có thể vào phòng chờ bạn tỉnh lại không?”
Mẹ Chu không để ý tiền, mà để ý câu “Tiểu Nguyệt sẽ tỉnh lại nhanh thôi” chọc vào tim bà. Mẹ Chu nghĩ một hồi thì tránh đường.
Cô gái liền đi vào phòng bệnh.
Đây là một căn phòng rất bình thường. Trong phòng có ba giường bệnh, cũng may hai giường còn lại tạm thời không có người bệnh. Cô gái đi tới ngồi lên giường gần Chu Nguyệt, nhìn ngắm Chu Nguyệt.
Mẹ Chu gọt táo mời khách, cô gái từ chối, Mẹ Chu đành phải bỏ táo qua một bên. Trên tay dính nước trái cây, bà lau lau lên áo, rồi trả danh thiếp cùng thẻ ngân hàng: “Cô à, tôi không thể nhận.”
Cô gái không nhận lại, khăng khăng phải cho: “Dì nhận lấy đi, về sau Tiểu Nguyệt trị liệu còn cần tiền.”
“Không được không được.” Mẹ Chu cũng khăng khăng muốn trả: “Chúng tôi sao có thể lấy tiền cô.”
“Tiểu Nguyệt bị thương chân, điều trị phục hồi sẽ tốn không ít tiền. Dì à, chẳng lẽ dì muốn Tiểu Nguyệt tàn phế sao? Em nó còn nhỏ, tương lai còn rất dài, sau này biết sinh hoạt như thế nào?” Cô gái nhẹ giọng chất vấn.
Mẹ Chu dừng lại, lắp bắp nói: “Tôi và ba Tiểu Nguyệt chuẩn bị bán nhà.”
Cô gái nói: “Bán nhà rồi biết ở đâu? Tiểu Nguyệt tỉnh dậy sẽ ở chỗ nào? Dì à, dì cứ nhận đi.”
Mẹ Chu do dự, thẻ ngân hàng trong tay trở nên nặng nề, nặng đến mức không cầm nổi, cũng không cố trả lại.
“Ăn quýt không?” Mẹ Chu hỏi.
Lúc này cô gái mới gật đầu: “Phiền dì.”
Mẹ Chu lột vỏ quýt, đang muốn đưa cho cô gái, bỗng nhiên nghe thấy: “Mẹ…”
Rất mỏng manh, mẹ Chu như bị sét đánh.
Bà đột ngột ngẩng đầu, thấy con gái đang nhìn mình, bà vội nhào lên, mừng phát khóc: “Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt của mẹ, Tiểu Nguyệt của mẹ tỉnh rồi.”
“Dì ơi.” Cô gái nhắc nhở: “Có phải nên gọi bác sĩ đến xem không?”
Mẹ Chu gật lia lịa: “Đúng đúng đúng.”
Bà nhờ vả cô gái: “Phiền cô giúp tôi chăm sóc con bé, tôi đi gọi bác sĩ.”
Cô gái nhìn nút khẩn cấp đầu giường, mẹ Chu kính động quá quên mất nó. Cô gái đứng lên, che khuất nút bấm: “Được, dì đi đi, để cháu chiếu cố Tiểu Nguyệt, vừa vặn cháu có lời cần nói với Tiểu Nguyệt.”
“Phiền cô phiền cô.” Mẹ Chu lao ra ngoài đi tìm bác sĩ.
Mẹ Chu đi ra ngoài rồi, Chu Nguyệt mới gom đủ ý thức. Cô bé thấy cô gái, hơi kinh ngạc: “Ninh… Chị Ninh Ninh?”
Ninh Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cho mẹ em hai mươi vạn, mẹ em cũng đã nhận. Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi em, hẳn là em sẽ không từ chối nhỉ?”
Chu Nguyệt co rúm: “Chị muốn hỏi cái gì? Em… em không biết gì hết.”
Ninh Ninh căn bản không tin: “Mẹ vì em chuẩn bán nhà. Nếu em đau lòng cho họ, em chỉ cần nói hai câu, hai mươi vạn liền thuộc về em.”
Mặc kệ Chu Nguyệt đáp ứng hay không đáp ứng, Ninh Ninh hỏi: “Em đã thấy gì trong núi!”
Chu Nguyệt biết Ninh Ninh tới vì việc này, cô bé cúi đầu: “Trong núi không có gì… Thật.”
“Sao có thể không có? Bằng không tại sao Thầy Giải Mộng kia lại dùng Hiệp Ước Thanh Tỉnh trao đổi với em. Chắc chắn em đã thấy, chỉ cần em nói cho tôi, hai mươi vạn sẽ là của em.” Cửa phòng bệnh không đóng, có tiếng bước chân ngoài cửa, Ninh Ninh tăng tốc độ nói: “Con bé này sao không biết suy nghĩ vì người nhà? Bán nhà rồi gia đình em ở chỗ nào? Kéo cái chân tàn phế cùng ba mẹ ngủ gầm cầu vượt hả?! Chu Nguyệt, mau nói cho tôi biết, em thấy cái gì. Em không muốn nói thì gật đầu là được, có phải Ứng Triều Hà mang thai không?”
Ninh Ninh là phóng viên giải trí, gần đây Ứng Triều Hà thông báo lùi không ít lịch trình chỉ ở trong nhà. Đám paparazzi mũi thính, đoán được đây là tin tức lớn.
Vấn đề là khu vực Ứng Triều Hà cư trú có an ninh nghiêm ngặt, bọn họ không vào được, trăm phương nghìn kế vất vả mãi mới trà trộn vào tiểu khu, trong nhà Ứng Triều Hà lại luôn che rèm kín mít. Bọn họ canh vài ngày vẫn chẳng thấy Ứng Triều Hà kéo màn ra.
Dần dà, đồng nghiệp liên tiếp bỏ cuộc, chỉ còn Ninh Ninh kiên trì.
Ninh Ninh biết, chắc chắn trong nhà Ứng Triều Hà có bí mật! Nếu đào được bí mật này bán trao tay Ứng Triều Hà hoặc trực tiếp đăng báo đều kiếm được khoảng tiền không nhỏ, số tiền lời không thể đo lường. Dù cô có tốn hai mươi vạn, bốn mươi vạn cũng không lỗ.
Nhìn Chu Nguyệt không gật đầu cũng không lắc đầu, Ninh Ninh nóng nảy: “Không mang thai? Người trong giới nói cô ta nuôi tiểu quỷ, có phải cô ta nuôi tiểu quỷ không? Có phải em thấy tiểu quỷ trong núi không, Thầy Giải Mộng kia không có biện pháp giải quyết, cho nên cần em hỗ trợ!”
Nhìn Chu Nguyệt dầu muối không ăn, Ninh Ninh cảm thấy thất bại. Cô nghẹn lời: “Em chê hai mươi vạn không đủ?”
“40 vạn.” Ninh Ninh nói: “Tôi cho 40 vạn, em chỉ cần gật đầu là được.”
Chỉ cần Chu Nguyệt gật đầu, chứng minh lời đồn đãi không phải tin đồn vô căn cứ, cô có thể tiếp tục điều tra theo hướng này.
“Đừng hỏi!” Chu Nguyệt chịu không nổi: “Em sẽ không nói, em cũng không thể nói.”
Nào biết Ninh Ninh lại bật cười: “Quả nhiên có nuôi tiểu quỷ?”
Chu Nguyệt sửng sốt: “Em không nói như vậy.”
“Vậy em nói đi, ở trong núi đã thấy cái gì.” Chu Nguyệt chỉ là một học sinh chưa trải đời, Ninh Ninh tự tin có thể bắt ép cô bé: “Nếu em không nói rõ ràng, tôi chỉ có thể cho rằng Ứng Triều Hà nuôi tiểu quỷ.”
Thấy Chu Nguyệt không hé răng, Ninh Ninh nói: “Cảm ơn em đã nói cho tôi.”
Chu Nguyệt nhìn cô, nghẹn lời: “Em không có…”
“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ viết bài Ứng Triều Hà nuôi tiểu quỷ. Hai mươi vạn này em cứ nhận, dù sao cũng nhờ em tiết lộ tin tức.”
Ninh Ninh cầm túi giả vờ bỏ đi.
“Em không có!” Chu Nguyệt gào lên, Ninh Ninh cũng dừng bước chân, quay đầu nói với cô bé: “Em không muốn tôi vu tội Ứng Triều Hà thì nói em đã thấy gì trong núi cho tôi. Đừng cảm thấy có gánh nặng, thân là nhân vật công chúng, cô ta vốn phải gánh chịu sự chú ý từ công chúng. Muốn kiếm tiền lại không muốn nguy hiểm, trên thế giới làm gì có chuyện tốt này. Có câu “Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng” đấy thôi. Em là sinh viên, hẳn là em biết đạo lý này.”
Ninh Ninh nhìn thoáng hướng ngoài cửa, áng chừng bước chân sắp đến phòng bệnh, nói: “Tôi đã đưa danh thiếp cho mẹ em, em vừa mới tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi cho tốt, lúc sau có thời gian thì liên hệ tôi. Cơ mà, nhanh lên nhé, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”
Cảm giác được Chu Nguyệt đắn đo, Ninh Ninh mới thật sự rời khỏi.
Cô biết vì sao Chu Nguyệt không dám nói, cũng đoán được là Thầy Giải Mộng kia đã nói nói gì đó với Chu Nguyệt. Cũng không lạ Chu Nguyệt sẽ nói gì nghe nấy, đắn đo sợ chủ nhân.
Ninh Ninh nghĩ như vậy, nào biết mới vừa đi ra phòng bệnh liền đụng phải chủ nhân.
Ninh Ninh: “…”
“Phải đi… Phải đi à?” Mẹ Chu dẫn theo bác sĩ tới. Bà sốt ruột muốn đi xem con gái mình, nhưng Ninh Ninh tự xưng là bạn tốt Chu Nguyệt, còn muốn giúp bọn họ, mẹ Chu đành dừng chân hỏi một tiếng.
“Vâng.” Ninh Ninh đeo kính râm lên: “Dì cứ vào đi, cháu có chút việc phải đi trước.”
“Đi thong thả nhé.”
Ninh Ninh vòng qua Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý, băng qua hành lang hướng đến thang máy.
Mẹ Chu không rảnh để ý hai người xa lạ mới xuất hiện, bà vội vàng cùng bác sĩ vào phòng bệnh xem Chu Nguyệt.
Lâm Tùy Ý nhìn bóng lưng Ninh Ninh, trong lòng hơi nôn nóng.
Lâu Lệ dự đoán không sai. Quả nhiên nữ phóng viên trong mơ tới tìm Chu Nguyệt.
“Xin lỗi.” Lâm Tùy Ý có chút hoảng loạn: “Tại tôi chậm trễ thời gian.”
Lẽ ra cậu và Lâu Lệ đến trước Ninh Ninh, nhưng do cậu lôi kéo Lâu Lệ đi xử lý miệng vết thương, nên bị Ninh Ninh nhanh chân đến trước.
Lâu Lệ nói: “Sớm hay trễ đều như nhau, cô ta đều sẽ tới một chuyến.”
Biết là thế, Lâm Tùy Ý vẫn không khỏi lo lắng.
Cậu không nghĩ Chu Nguyệt sẽ làm lộ bí mật trong mộng của Ứng Triều Hà, chỉ sợ Chu Nguyệt đơn thuần sẽ bị lời nói gây khó xử.
“Nếu có thu hoạch, cô ta sẽ không bỏ đi.”
Thấy bác sĩ đã kiểm tra xong Chu Nguyệt, Lâu Lệ mới đặt chân vào phòng bệnh. Lâm Tùy Ý do dự không biết có gõ cửa không, ngẫm nghĩ vẫn gõ hai cái.
Tâm trí mẹ Chu đặt hết trên người con gái, tuy rằng Lâm Tùy Ý gõ cửa tạo ít động tĩnh, bà cũng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua liền vội vàng dò hỏi bác sĩ về tình huống con gái.
“Không có vấn đề gì.” Bác sĩ cài bút vào túi: “Lát nữa làm thêm kiểm tra toàn diện.”
Mẹ Chu vội vàng gật đầu: “Tốt quá, cảm ơn bác sĩ.”
“Nguyệt Nguyệt, cảm giác thế nào?” Mẹ Chu lau nước mắt trên mặt Chu Nguyệt: “Sao lại khóc, có chỗ nào không thoải mái à?”
Chu Nguyệt thấp giọng khóc nức nở, ngẩng đầu muốn nói với mẹ Chu, thình lình thấy Lâu Lệ cách đó không xa. Nghĩ đến chuyện trải qua trong mộng, cô bé không khỏi co rúm lại.
Mẹ Chu thấy vậy mới nhìn sang Lâu Lệ. Lâu Lệ mang khí chất vượt trội, khiến người khác vô thức sợ sệt kính trọng. Nhưng Lâu Lệ dọa con gái mình, mẹ Chu không sợ anh, lạnh giọng hỏi: “Các anh là ai?”
Lâm Tùy Ý đi nhanh vào: “Chào dì ạ.”
“Mẹ.” Chu Nguyệt nhìn thấy Lâm Tùy Ý mới bớt sợ hãi, kéo tay áo mẹ Chu, giải thích: “Bọn họ là… Người tốt.”
Ý Chu Nguyệt là mình quen hai người. Mẹ Chu thắc mắc nhìn Chu Nguyệt, không biết Chu Nguyệt quen người như vậy từ khi nào.
Chu Nguyệt nói: “Nếu không nhờ họ, có thể con vẫn chưa thể tỉnh lại. Mẹ ra ngoài trước đi, họ có việc muốn nói với con.”
Mẹ Chu do dự, bị Chu Nguyệt thúc giục: “Mẹ cứ ra ngoài trước đi!”
“Được được được.” Mẹ Chu không yên tâm cũng chỉ có thể tạm ra ngoài. Bà không đóng kín cửa, muốn nghe nội dung nói chuyện trong phòng bệnh.
Lâu Lệ ném cho Lâm Tùy Ý một ánh mắt. Lâm Tùy Ý đi đóng cửa lại, trước khi đóng nói với mẹ Chu: “Ngại quá dì ạ, chuyện cơ mật.”
Mẹ Chu ngẩn người: “À được.”
Lâm Tùy Ý lúc này mới đóng cửa lại.
Chu Nguyệt chờ Lâm Tùy Ý đóng cửa xong, mới nước mắt lưng tròng mà nhìn Lâm Tùy Ý: “Anh Tùy Ý, vừa nãy chị Ninh Ninh đã tới.”
“Có gặp.” Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Em không làm lộ chứ?”
Chu Nguyệt nghẹn ngào kể lại chuyện vừa phát sinh cho bọn họ: “Chị ấy ép em. Rõ ràng em không có ý đó, em không nói Ứng Triều Hà nuôi tiểu quỷ.”
“Không sao, đừng sợ.” Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra, an ủi: “Trong tay cô ấy không có bằng chứng không dám viết bừa, bằng không đã sớm viết rồi, sẽ không tiêu tiền nhờ người khác mang mình vào mộng. Cô ấy hù dọa em thôi.”
Chu Nguyệt hơi giật mình: “Thật vậy chăng?”
“Ừ.” Lâm Tùy Ý rút hai tờ giấy cho Chu Nguyệt, theo sau quay đầu nhìn Lâu Lệ: “Đúng không, Lâu tiên sinh?”
Chu Nguyệt lén nhìn Lâu Lệ.
Lâu Lệ nói câu đầu tiên kể từ đi bước vào phòng bệnh: “Phí trị liệu hậu phẫu thuật tôi sẽ trả cho cô.”
Chu Nguyệt không ngờ Lâu Lệ sẽ nói cái này. Qua một hồi lâu mới nhấp miệng, sắc mặt trắng nhợt: “Em biết làm người cần có điểm mấu chốt. Em sẽ không tham tiền nói lung tung, ngài không cần thu mua em.”
“Hiệp Ước Thanh Tỉnh không có hiệu lực.” Lâu Lệ ngữ khí nhàn nhạt: “Cho nên phí trị liệu là giá trao đổi vào núi. Tôi không nợ nhân tình.”
Chu Nguyệt sửng sốt.
Lâm Tùy Ý trộm ngắm Lâu Lệ một tí, càng nhìn càng thấy Lâu Lệ đẹp trai, càng thêm khẳng định tâm sinh từ tướng. Lâu Lệ quả là đẹp trai nhất thế giới, vừa giúp Ứng Triều Hà giải quyết vấn đề lộ bí mật vừa giúp Chu Nguyệt.
Tuy rằng người lạnh lùng, lời nói ra cũng lạnh băng.
Lâu Lệ nói: “Lần sau cô ta đến, trực tiếp đuổi thẳng.”
Chu Nguyệt nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, nghe Lâu tiên sinh chuẩn không sai.”
Nói xong Lâm Tùy Ý đưa số di động của mình cho Chu Nguyệt: “Cần anh hỗ trợ thì nói nhé, đừng khách khí.”
…
Việc hôm nay coi như xong xuôi, chuyện ngoài ý muốn duy nhất là Lâu Lệ bị thương, và xe Lâu Lệ xe bị đụng. Không biết xe bị đâm có nghiêm trọng không, Lâm Tùy Ý đang muốn đi xem tình trạng đuôi xe thì Lâu Lệ gọi cậu: “Lâm Tùy Ý.”
“Dạ?” Lâm Tùy Ý dừng bước.
“Tôi quên lấy thuốc.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý chủ động xin ra trận: “Ở đâu, tôi lấy cho Lâu tiên sinh.”
Lâu Lệ vốn định nói ‘còn chưa mua thuốc’ đến bên miệng lại đổi thành: “Không nhớ, tìm hộ tôi.”
Lâm Tùy Ý không bực tí nào: “Được.”
Cậu xoay người đi tìm thuốc Lâu Lệ bỏ quên. Lâu Lệ lại gọi cậu: “Tìm không được thì bỏ đi.”
“Nhất định có thể tìm được.” Lâm Tùy Ý nói: “Tuyết lại rơi. Lâu tiên sinh ngài lên xe chờ tôi, tôi sẽ về lẹ.”
Lâu Lệ không nói chuyện. Anh không vào xe mà đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng dáng Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý chạy nhanh vào tòa nhà bệnh viện, anh như cũ đứng lặng.
Trong mắt anh, sương mù màu xanh lơ vờn quanh bệnh viện. Đó là biểu hiện của âm khí.
Lâu Lệ cúi đầu khảy tấm bùa trong tay giống cái của Lâm Tùy Ý. Bùa trừ tà đuổi quỷ nào có đuổi được âm khí, chỉ có không cho Tà Ám tới gần Lâm Tùy Ý mà thôi. Âm khí sẽ dính đủ vào người Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý tìm một vòng bệnh viện không thấy thuốc Lâu Lệ đánh rơi, bó tay đành phải đi phòng thuốc mua một phần.
Thở hồng hộc kéo cửa xe, Lâm Tùy Ý quơ quơ túi thuốc: “Lâu tiên sinh, ngại quá, để ngài chờ lâu. Tôi không tìm được nên mua thuốc mới.”
Cậu ngồi vào ghế phụ, cúi đầu nghịch túi thuốc.
Lâu Lệ liếc sang, thấy Lâm Tùy Ý chú tâm xếp tờ hướng dẫn sử dụng thuốc uống và thuốc thoa ngoài da ở vị trí dễ thấy nhất, rồi cột hai quai túi plastic lại.
Trên người cậu dính chút đốm xanh lục, xem ra chuyến này đi dạo bệnh viện dính không ít âm khí.
Phát hiện Lâu Lệ đang nhìn mình, Lâm Tùy Ý không biết anh đang quan sát mình, ngược lại lo lắng hỏi: “Lâu tiên sinh, tay ngài bị thương còn có thể lái xe không?”
Đồ ngốc.
Lâu Lệ đánh giá trong lòng.
Anh lái xe, hoàn thành công việc cần làm. Trên đường đến xe bị đụng đuôi làm Lâm Tùy Ý hết hồn, hên là đường về xe đi an ổn.
… Ít nhất Lâm Tùy Ý không nắm tay vịn nóc xe.
Trở lại đường Kim Hoa, Lâm Tùy Ý trước theo Lâu Lệ về cửa hàng 108. Cũng may lão Vương cách vách tối hôm qua thiếu ngủ, đang nằm trên container ngủ gà ngủ gật không thấy cậu, không thì lại lôi kéo cậu hỏi đông hỏi tây.
Đưa Lâu Lệ về, Lâm Tùy Ý mới vội vàng về quán ăn Tùy Ý mở cửa.
Cậu cầm xẻng xào hai món ăn chay. Hồi sáng gặp sự cố, Lâu Lệ còn chưa ăn sáng đâu.
Xào món xong, Lâm Tùy Ý kéo cửa cuốn xuống nửa, cầm đồ ăn đến cửa hàng 108.
Cậu giao cơm rồi trở về tiếp tục mở cửa hàng. Hôm nay buôn bán không tồi, Lâm Tùy Ý bận rộn như con quay. Chờ cậu kết thúc một ngày lao động vất vả, quét dọn quán ăn về nhà, thời gian đã gần 11 giờ tối.
Buổi sáng cậu tắm rồi, lười quá nên chỉ rửa mặt đơn giản liền nằm lên giường.
Biết mình sẽ mơ mộng xuân, Lâm Tùy Ý nhắm mắt lẩm bẩm một câu: “Ngại quá, Lâu tiên sinh.”
Đêm nay lại mạo phạm ngài trong mơ.
Lâm Tùy Ý khá dễ ngủ, thêm việc bận rộn một ngày, gáy dính gối đầu liền ngủ o o.
Cậu biết mình đang nằm mơ, nhưng hình như giấc mơ hôm nay khang khác. Mọi khi trực tiếp nằm trên giường lớn, hôm nay lại được thấy ‘dạo đầu’.
Trời đổ tuyết, nơi giao lộ vắng người.
Có đứa trẻ quấn tã yếu ớt khóc nỉ non.
Tuy rằng Lâm Tùy Ý biết mình đang nằm mơ, nhưng cậu vẫn vội vã đi lên.
Thời tiết quá lạnh, người trưởng thành còn bị lạnh đến run bần bật, càng miễn bàn một đứa trẻ.
Chờ cậu vội chạy đến gần, chợt liếc thấy một người ở giao lộ đối diện.
Một người đàn ông cao lớn đến trước cậu, ngồi xổm bế đứa trẻ bị bỏ rơi lên, ngón tay thon dài dịu dàng phủi tuyết trắng trên mặt đứa trẻ.
Lâm Tùy Ý ngơ ngác nhìn cảnh này. Trong trí nhớ cậu không có cảnh này, nhưng một cảm giác quen thuộc xông lên, Lâm Tùy Ý bỗng nhớ dì ở viện phúc lợi từng nói cậu được nhặt vào ngày tuyết rơi.
“Chú… Chú?”
Lâm Tùy Ý không biết sao mình lại liên tưởng đến chú. Suy đoán lớn mật hoang đường sinh sôi biến thành khẳng định.
Sửng sốt mười mấy giây, thấy người đàn ông ôm đứa trẻ chuẩn bị đi mất, Lâm Tùy Ý theo bản năng đuổi theo.
“Xin chờ một chút.”
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Tùy Ý chạy tới nắm lấy tay người đàn ông từ phía sau.
Người đàn ông dừng chân, chậm rãi xoay người…
Buổi sáng tỉnh lại, Lâm Tùy Ý không dám lộn xộn, sợ mình quên mất cảnh trong mơ. Nhưng vắt hết óc suy nghĩ, Lâm Tùy Ý chỉ nhớ được người đàn ông bế đứa trẻ quay đầu lại. Không biết vì ngược sáng hay tuyết phản quang chói mắt, Lâm Tùy Ý không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Khúc sau thì giống như trước, một chiếc giường lớn, một Lâu tiên sinh không mặc quần áo.
Lâm Tùy Ý đoán là do hôm qua theo Lâu Lệ đi bệnh viện, trên người lây dính âm khí nên nhớ thêm một ít nội dung trong mộng.
Cậu khẳng định bối cảnh giấc mơ của mình rất khổng lồ. Chỉ tiếc cậu chỉ nhớ được hai hình ảnh, còn lại vẫn không biết.
Xác nhận mình không thể nhớ được hoàn chỉnh giấc mơ, Lâm Tùy Ý mới rời giường.
Kéo rèm ra, cửa kính bao trùm sương mù trắng xóa. Lâm Tùy Ý mở cửa sổ thông gió trong nhà, để gió lạnh mang đi kiều diễm mà mộng xuân đêm qua lưu lại.
Hôm nay cần đến chợ nông sản mua nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tùy Ý tranh thủ thời gian rửa mặt, nấu bữa sáng cho mình và Lâu Lệ.
Cậu vừa đi vừa ăn, đi đến trước cửa hàng 108 thì nhét cái sủi cảo cuối cùng vào miệng, sau đó kéo rèm cửa cửa hàng 108. Lâu Lê ở cửa chờ cậu. Lâm Tùy Ý giao bữa sáng cho Lâu Lê, hỏi: “Tay Lâu tiên sinh tốt hơn chưa?”
“Không tốt lắm.” Lâu Lê gục mặt: “Em không biết thay thuốc.”
Lâm Tùy Ý thử thăm dò: “Thế giữa trưa anh đưa cơm thì thay thuốc hộ Lâu tiên sinh nhé?”
Lâu Lê vui vẻ lên, nhận bữa sáng Lâm Tùy Ý gửi: “Tốt quá!”
Lâm Tùy Ý bận buôn bán tại quán ăn. Tới giờ trưa, cậu cầm cơm trưa đi cửa hàng 108. Vì cần đổi thuốc cho Lâu Lệ nên cậu qua hơi sớm.
Tới nơi, cậu thấy trước cửa hàng 108 đậu một chiếc xe.
Ngày hôm qua Lâu Lệ kêu người kéo xe đi sửa rồi, chiếc này không phải của Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm xe, đoán là khách cửa hàng 108.
Lâu tiên sinh bận rộn ghê, Lâm Tùy Ý nghĩ.
Cậu không muốn quấy rầy người ta, tính chờ bên Lâu Lệ kết thúc rồi đi vào. Nhưng đợi mãi không thấy ai đi ra, Lâm Tùy Ý đành kéo rèm gọi tên Lâu Lê.
Cậu không thể chờ lâu, quán ăn Tùy Ý còn có khách.
Cũng may Lâu Lê hô đáp, vén rèm lên.
Lâm Tùy Ý ngượng ngùng đưa cơm trưa giao cho Lâu Lê: “Buổi tối anh qua đổi thuốc cho Lâu tiên sinh vậy.”
Lâu Lê không bắt bẻ, nói đồng ý.
Lúc chạng vạng, Lâm Tùy Ý lại đến cửa hàng 108, chiếc xe thế mà vẫn đậu bên ngoài. Đang lúc cậu chuẩn bị đứng chờ một lát, có người vén rèm đi ra.
Là Ứng Triều Hà và người đại diện.
Lâm Tùy Ý vội tránh qua một bên, nhường đường cho hai người.
Ứng Triều Hà đi sát qua vai cậu, chân dừng bước. Cô quay đầu nhìn Lâm Tùy Ý, “Cậu… cậu là Lâm Tùy Ý?”
Lâm Tùy Ý hoang mang nhìn Ứng Triều Hà: “Là tôi.”
Trạng thái Ứng Triều Hà khá ổn, cô hỏi: “Đêm trước là cậu gọi điện cho tôi?”
Lâm Tùy Ý gật đầu.
Ứng Triều Hà nói từ đáy lòng: “Cảm ơn cậu.”
Cuộc gọi đó quá kịp thời. Nếu không có cuộc gọi đó, Ứng Triều Hà không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Cô lấy một tấm thẻ, đưa cho Lâm Tùy Ý: “Chút lòng thành của tôi.”
Lâm Tùy Ý kinh ngạc, vội xua tay: “Không không không, không cần.”
“Cậu đã giúp tôi.” Ứng Triều Hà nói: “Xin cậu nhận lấy, nếu không lòng tôi…”
“Nghe Lâu tiên sinh nói, là cậu đề nghị gọi điện thoại cho tôi.”
Đúng vậy, Lâu Lệ cao cao tại thượng sao có thể chủ động liên hệ với người cầu xin anh giải mộng. Cô cưỡng ép nhét thẻ vào tay Lâm Tùy Ý: “Tiền không nhiều lắm, chỉ đại biểu tôi cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, dù có giải được mộng tôi cũng không sống nổi. Cậu là ân nhân của tôi.”
Ứng Triều Hà thành kính nói, nhưng Lâm Tùy Ý nào dám nhận tiền. Số tiền to nhất cậu từng nhận là mười mấy đồng tiền cơm.
“Nhận lấy đi.” Lâu Lê không biết từ đâu nhảy ra, thúc giục: “Lâu tiên sinh còn đang chờ anh thay thuốc kìa.”
Ứng Triều Hà nói: “Vậy không quấy rầy mọi người nữa.”
Ứng Triều Hà và người đại diện lái xe rời đi, Lâm Tùy Ý chỉ có thể co quắp nắm thẻ trong tay.
“Trong thẻ chỉ có mười vạn.” Lâu Lê mang Lâm Tùy Ý vào cửa, nói: “Ứng Triều Hà vốn phải cho anh nhiều hơn. Lâu tiên sinh nói anh không dám nhận, mới cho anh con số này. Nhìn tiền đồ của anh kìa.”
Đúng là Lâm Tùy Ý chỉ có chút éc tiền đồ. Cậu cảm thấy mười vạn rất nhiều, cầm thẻ ngân hàng muốn phỏng tay.
Vào cửa hàng, Lâm Tùy Ý đi thay thuốc cho Lâu Lệ trước, không chú ý Lâu Lê mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần, tới mau biến mất cũng mau.
Phòng tiếp khách im ắng.
Lâu Lệ nhìn bộ dáng Lâm Tùy Ý chuyên tâm, mở miệng nói: “Lâu Lê nói buổi trưa cậu đứng ngoài cửa đợi lâu. Sao không đi vào?”
Lâm Tùy Ý nhìn vết thương bôi thuốc cho Lâu Lệ, nghe vậy nâng mắt: “Tôi nghĩ Lâu tiên sinh đang bận, không dám quấy rầy ngài.”
“Cô ấy nán lại lâu như vậy vì mời tôi giúp giải quyết tiểu quỷ.” Lâu Lệ nói: “Nếu cậu vào đã được nghe giảng, đứng ngoài cửa lãng phí.”
Thay thuốc băng bó xong, Lâm Tùy Ý đứng dậy. Cậu không giải thích mình không biết là Ứng Triều Hà tới, chỉ hỏi: “Lâu tiên sinh giúp hả?”
“Ừ, cho một lá bùa.” Lâu Lệ nói: “Tiểu quỷ là cô ấy tự mình mời đến, nào có đạo lý dùng xong liền vứt. Cho một lá bùa, ngăn không cho âm khí tiểu quỷ quấn thân, về sau tiễn đi dần.”
Nói đến âm khí quấn thân và bùa chú, Lâm Tùy Ý nghĩ tới tấm bùa hôm qua Lâu Lệ cho mình, hình như… Tác dụng không lớn. Cậu nhớ được thêm một ít nội dung trong mơ.
Lâu Lệ liếc cậu một cái, đoán được tâm tư Lâm Tùy Ý nhưng không nói thẳng, chỉ ám chỉ: “Mỗi giấc mộng là một kinh nghiệm. Cậu đã bán mộng cho tôi, biết thêm kinh nghiệm. Nếu có thể nhớ mộng của mình thì cũng có thể giải mộng.”
Lâm Tùy Ý không nghĩ nhiều mà nghĩ lầm: “Lại phải nhập mộng hả?”
Lâu Lệ: “…”
Anh ám chỉ hai lần. Một, bất cứ lúc nào Lâm Tùy Ý cũng có thể trực tiếp ra vào cửa hàng. Bên ngoài trời giá rét, không biết lạnh à?
Hai, ám chỉ Lâm Tùy Ý có rảnh thì cân nhắc về giấc mơ của mình.
Cả hai lần Lâm Tùy Ý đều nghe không hiểu.
Lâu Lệ lạnh lùng gằn từng chữ: “Việc làm ăn không dễ. Nửa năm mới có một đơn hàng lớn.”
Lâm Tùy Ý cân nhắc câu “đơn hàng lớn”. Mặt chữ điền xin giải mộng, Lâu Lệ nhích mép một xíu liền thu hai trăm vạn. Nếu muốn anh vào mộng, chỉ sợ giá cả cao tới mức dân thường như cậu khó có thể tưởng tượng.
“Khá tốt.” Lâm Tùy Ý nói.
Cậu là một người dễ thỏa mãn, có mười vạn trong tay là quá đủ. Thay vì nghĩ ‘không chê tiền nhiều’, cậu chỉ cảm thấy giấc mơ hung hiểm, có thể không vào mộng là tốt nhất, nhận vài đơn nhỏ lẻ cũng đủ sống sung sướng rồi.
So với tiền, mạng vẫn là quý giá nhất. Người không còn, tiền nhiều cũng chẳng để làm gì. Dù sao thì tiền cũng không mua được mạng.
Lâm Tùy Ý thật sự tin Lâu Lệ nửa năm nhận một đơn lớn.
Nào biết qua hôm sau, có một đơn hàng lớn tìm tới cửa hàng 108.
Vừa lúc cậu đi giao cơm trưa, chân trước cậu vừa vào, sau lưng liền có một người đàn ông trung niên mập mạp lăn vào cửa hàng 108 như bóng cao su.
“Lâu tiên sinh, Lâu tiên sinh, xin ngài cứu mạng!” người đàn ông trung niên nhào đến trước bàn trà thác nước của Lâu Lệ, cá nhỏ trên bàn hoảng hốt chạy trối chết.
Lâu Lệ không thích tiếp xúc cùng người lạ, dù có cách một cái bàn thác nước cũng không được. Anh lãnh đạm nhìn người tới.
Dưới ánh mắt lạnh băng, người nọ giật mình phản ứng lại. Người giới thiệu có nói với ông ta những việc cần chú ý, trong đó nhấn mạnh không được đứng quá gần Thầy Giải Mộng này.
Người nọ lui về ngồi trên ghế, vội vàng xin lỗi. Ông ta quá nóng nảy, chưa chào hỏi gì đã nhào tới đây, bất lịch sự vô phép tắc.
Lâu Lệ liếc nhìn Lâm Tùy Ý: “Cậu ở lại.”
Lâm Tùy Ý cách người đàn ông trung niên một cái ghế, ngồi xuống.
Chờ Lâm Tùy Ý ngồi xuống Lâu Lệ mới hỏi: “Mơ thấy gì.”
Lâm Tùy Ý thấy trong lúc Lâu Lệ hỏi, tay đã cầm ba đồng tiền. Có vẻ Lâu Lệ đoán trước được đây là một giấc mơ không tốt lành.
Người đàn ông trung niên thấy Lâu Lệ chịu nghe chuyện, vội nói: “Tôi mơ thấy hình như tôi trộm thứ gì đó, lại không giống ăn trộm, hình như món đồ đó là của tôi. Tôi rất sợ món đồ bị bọn họ tìm được nên giấu đi, nhưng vẫn bị tìm ra. Tôi bị đưa lên một con thuyền, thuyền sắp chìm, tôi kêu cứu mãi nhưng không ai cứu tôi.”
Lâu Lệ hỏi ông ta: “Thuyền gì, đã chìm hay chưa?”
Chi tiết này người đàn ông trung niên không nhớ rõ, thịt trên mặt ông ta run giần giật: “Không… Tôi không nhớ.”
Lâm Tùy Ý ở bên cạnh lắng nghe, không đủ chi tiết khó có thể giải mộng, cố giải cũng sẽ không chuẩn. Xem ra lại phải vào mộng nhìn toàn cảnh.
Trong khoảng thời gian này, cậu thường đọc sách khi rảnh.
Cậu nhớ trong sách có câu: Mộng thuyền trầm thủy đế, đại hung hiện ra. Phàm mộng này giả, vãng kiển lai liên, mộc phù thủy phiếm, có hung vô cát.
Nếu ông ta thật sự mơ thấy thuyền chìm, dựa theo Giải Mã Giấc Mơ, mộng của ông ta so ra còn hung hơn mộng Ứng Triều Hà.