“Lục tổng, tiểu thư nhất quyết đòi gặp ngài.”
“Bảo vệ sĩ tóm cổ cô ra đuổi ra khỏi Lục Thị!”
Lục Dương cau mày đập mạnh xuống bàn.
Không hiểu tại sao khi tin Vân Nãi mất tích được loan đi, Hàn Nhi luôn tìm cách tiếp cận hắn, bất kể là sáng sớm hay đêm muộn.
Hắn càng chán ghét Hàn Nhi bao nhiêu thì cô ta càng đeo bám lấy hắn bấy nhiêu.
“Lục Dương, tại sao lại không cho em gặp anh?”
Hàn Nhi cứ thế đẩy cửa bước vào nói lớn.
Trong Lục Thị nghiễm nhiên có nội quy riêng, đặc biệt là điều thứ nhất: đi nhẹ nói khẽ, tránh làm ồn ảnh hưởng tới người khác.
Lục Dương là chúa ghét những ai dám vi phạm nội quy mà hắn đề ra.
Có thể nhân viên của Lục Thị hắn sẽ bỏ qua, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt này thì hắn phải đích thân xử lý cho ra bã.
“Tôi không quen cô.”
Hắn hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng qua sợ anh buồn vì vợ mới mất tích nên em tới an ủi thôi.”
“Tôi chẳng cần ai an ủi, và tôi không muốn gặp cô.
Phong Khê tiễn khách!”
Một tiếng dạ vâng rõ ràng vang lên, một lúc sau chỉ còn tiếng của Hàn Nhi gào thét bên ngoài.
Lục Dương thở dài dựa lưng vào ghế, ngón tay day day trán.
Thiếu Vân Nãi bên cạnh, cảm giác như mọi chuyện càng phiền phức và tồi tệ hơn.
Có lẽ cô là thần hộ mệnh mà ông trời ban xuống cho hắn chăng?
“Thưa Lục tổng, lại có người muốn gặp ngài.”
Trợ lý Phong Khê phủi tay sau khi xong nhiệm vụ được giao, tức tốc lại có thêm một người khác muốn gặp mặt Lục Dương.
“Lần này là ai nữa vậy?”
Hắn ta có vẻ không vui, đôi mày đen nhánh nhíu lại.
“Là một người đàn ông nước ngoài, tôi cũng không rõ lắm.”
“Hửm? Cho người đó vào.”
Vài phút sau, một người đàn ông cao lớn bước vào, mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây xanh sẫm.
Lục Dương chưa từng gặp ông ta bao giờ, kể cả đó là đối tác nước ngoài cũng sẽ không đến gặp hắn đơn giản như thế này.
“Xin chào, ngài là Lục Dương đúng chứ?”
“Vâng, là tôi.”
Lục Dương cảnh giác đáp lại.
“Ồ rất vui vì được gặp ngài, tôi tên là Hugo.
Tôi đến đây là để đưa cho ngài thứ này.”
Hugo chậm rãi lấy ra một bọc giấy trắng từ trong túi áo sơ mi, đặt lên trước mặt Lục Dương.
Hắn hơi lưỡng lự nhìn bọc giấy trắng đó, cuối cùng vẫn mở ra xem thử bên trong kia là thứ gì.
Từng nếp giấy bung ra, thứ được gói lại cẩn thận kia khiến hắn sững sờ.
Một lọn tóc màu nâu hạt dẻ quen thuộc.
Không biết là Lục Dương đã quá nghiện hay ảo giác nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ lọn tóc kia.
“Tôi biết là ngài rất khó xử.
Mục đích tôi lặn lội từ Pháp đến đây chỉ để giúp vị tiểu thư kia.”
Hugo từ từ kể hết mọi chuyện cho Lục Dương nghe, từ việc ông gặp Vân Nãi thế nào, biểu cảm và hành động của cô ra sao.
Vừa nghe mấy câu đầu tiên, dòng máu trong hắn ta đã sớm sôi sục.
Tại sao hắn lại bất cẩn đến mức bỏ quên Đoạn Trường An chứ.
Ngay từ lần đầu gặp anh ta, hắn đã cảm thấy có gì đó khác lạ.
Cái lúc mà hắn đang gọi điện thoại với trợ lý Phong Khê tại khách sạn đấy, hắn có nhìn lướt qua lịch sử trả phòng.
Đoạn Trường An ở ngay phòng bên cạnh hắn ta và Vân Nãi đã ra về ngay trong cái đêm đó.
Lục Dương ném cái cốc nước bên tay mình xuống đất khiến nó vỡ tan từng mảnh.
“Mẹ kiếp, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn?”
Hắn đang cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.
Vân Nãi đang mang trong bụng cốt nhục của hắn, một bí mật là chỉ mình hắn biết.
Lỡ đâu Đoạn Trường An cưỡng bức cô, hay chỉ đơn giản là cô cảm thấy sợ hãi cũng đủ ảnh hưởng tới thai nhi rồi.
“Vậy hiện giờ Vân Nãi đang ở đâu?”
“Biệt thự x, nằm trên ngọn đồi phía đông ngoại ô W.”
***
Cũng đã gần một tháng kể từ khi Vân Nãi bị giam lỏng ở căn biệt thự tách biệt với đô thị sầm uất ngoài kia.
Dạo này tâm trạng của cô vô cùng thất thường, hay khóc hơn mọi ngày, ốm cũng thường xuyên hơn.
Đoạn Trường An thấy vậy đã vô cùng lo lắng, anh nghĩ món canh cá sẽ giúp cô bồi bổ cơ thể chút ít.
Anh bảo cô ngồi vào bàn ăn đợi mình một chút, sau đó vào bếp nấu bữa tối, và dĩ nhiên món canh cá sẽ là món chính.
“Chắc em đói rồi.”
Đoạn Trường An vui vẻ bưng bát canh cá ra, múc từng muỗng thổi phù phù.
Vừa ngửi thấy mùi cá, mặt Vân Nãi tái đi.
Cô bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn liên tục.
Đoạn Trường An hốt hoảng chạy vào theo vuốt lưng cô, ngữ điệu có chút hoang mang.
“Em không sao chứ?”
Cô không trả lời mà chỉ gục đầu vào hắn trông vô cùng mệt mỏi.
Bất chợt anh ta nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên kém đi.
Đoạn Trường An bế cô trở về phòng ném lên giường, bóp mạnh cằm nhỏ quát lớn:
“Em mang thai đúng không? Em mang trong mình giọt máu của tên Lục Dương kia đúng không?”
Vân Nãi sợ hãi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây cô và hắn đều dùng phương pháp bảo hộ an toàn, sao lại có chuyện đó được?
“Phá cái thai này ngay!”
Đoạn Trường An nổi cơn thịnh nộ thật rồi.
Anh ta kẹp chặt lấy eo cô hơn, tay bóp cằm nhỏ đến đỏ tấy trên da thịt.
“Đừng… đừng…”
Cô khóc.
Nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má.
Cô uất ức nhìn Đoạn Trường An với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm.
Cô không biết thực hư là như thế nào, nhưng đây là giọt máu của người đàn ông mà cô yêu, nhất quyết không thể nào từ bỏ.
Giọt lệ của cô thật sự có năng lực bẻ gãy được thanh thép.
Chẳng mấy chốc Đoạn Trường An lấy lại được lý trí, buông cô ra khỏi người mình.
Chỉ vì sợ cô khóc nên anh mới chưa dám làm gì, chỉ mới dừng lại ở ôm hôn và xoa đầu.
Ấy vậy mà người con gái mà anh ta yêu thương nhất lại mang thai con của kẻ khác, thử tự hỏi xem liệu bản thân có căm phẫn hay không?
Đoạn Trường An chua xót nhìn cô vẫn đang nức nở trên giường, quyết định đưa ra một lời đề nghị:
“Anh sẽ để em giữ lại đứa bé, nhưng sau đó em phải sinh con cho anh.”.