“Oáp”
Vân Nãi mơ màng tỉnh dậy, cảm giác gò bó đã không còn.
Cô quay sang bên phía Lục Dương, hắn ta không có ở đó.
Cô ngồi dậy vươn vai một cái, cầm bộ đồ được xếp gọn để trên bàn nhỏ đầu giường mặc vào.
“Chà đẹp quá đi”
Suốt 18 năm có lẽ đây là lần đầu tiên cô được mặc đẹp như thế này.
Ở nhà cũng vì thương mẹ mà cô chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Cô nhớ tới mẹ, lòng lại quặn đau.
Bà và Cố Quân có sống tốt hay không?
Cô tự hỏi.
Vân Nãi bước xuống lầu, dưới phòng khách Dịch quản gia đã chờ sẵn.
“Tiểu thư tối qua ngủ có ngon không?”
“Dạ có”
“Vậy mời tiểu thư dùng bữa sáng”
Trong bàn phòng ăn bày la liệt những món sơn hào hải vị mà tầng lớp thượng lưu mới có thể chạm đến.
Cô nhìn vào miếng thịt bò bít tết trước mặt, đẩy nó sang một bên.
“Ơ tiểu thư thấy không hợp khẩu vị ạ?”
“Bác cho con ngũ cốc với sữa là được rồi, ăn mấy cái này, con không quen…”
Dịch quản gia trố mắt ngạc nhiên nhìn Vân Nãi, lưỡng lự một chút rồi đem mấy món ăn kia cất trở lại vào bếp, đem ra một bát ngũ cốc trái cây cho cô.
“Bác, cho con xin lỗi…”
Vân Nãi cúi gằm mặt lí nhí.
“Tiểu thư có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi?”
“Tại vì hôm qua không cẩn thận ngã xuống hồ, để bác bị Lục Dương mắng…”
“À không sao, Lục thiếu không trách tôi, tiểu thư không sai mà”
Hôm qua đích thân Dịch quản gia xin lỗi Lục Dương, trái ngược với suy nghĩ của ông, hắn ta không trách mà chỉ nói lần sau nhớ chú ý Vân Nãi hơn.
Hắn biết ông đã có tuổi, dẫm lên mấy hòn đá nơi mép hồ đó nguy hiểm dễ như chơi.
“Bác Dịch, để con làm việc nhà cho”
“Ơ không được đâu, Lục thiếu trách tôi mất”
“Nhưng con chỉ là vật thế nợ, con không muốn thành đứa vô dụng”
“Lục thiếu gia đã dặn tôi không được để cho tiểu thư làm bất cứ việc gì”
Bỏ ngoài tay lời nói của Dịch quản gia, Vân Nãi xắn váy lên lau chùi toàn bộ căn biệt thự Lục gia.
Lục gia đã lâu không có người quét dọn, vài căn phòng bị mạng nhện dính đầy, vương bụi.
Căn bản vì Lục Dương không chấp nhận người hầu nữ, mà nam thì không có ai chịu nhận công việc dọn dẹp cả, Dịch quản gia tuổi cao càng không thể làm việc nhà, nên Lục gia nhìn chẳng khác gì căn biệt thự bỏ hoang trong những bộ phim kinh dị.
“Nhà gì lắm phòng ghê!”
Cô hì hục lau sàn từng phòng một, chùi từng kẽ cửa sổ, chẳng mấy chốc quét ra một đống bụi.
“Khụ khụ, giờ mới biết Lục Dương lười biếng cỡ nào”
Thân là con trai lớn trong nhà, đánh nhẽ ra phải dọn dẹp nhà cửa đi chứ.
Vân Nãi thầm nghĩ.
Dịch quản gia ái ngại nhìn cô lau chùi miệt mài như thế, sợ Lục Dương về mắng ông mất.
Dù gì thì lao đã đâm rồi, ông đành xắn ống tay áo vào dọn dẹp giúp cô.
Chưa đầy 3 tiếng, Vân Nãi và Dịch quản gia đã lau dọn xong, Lục gia nhìn sáng sủa, tươi mới hẳn lên.
“Hơn 30 năm nay tôi mới được thấy lại Lục gia lúc mới xây đấy!”
Dịch quản gia cười tít mắt.
Vân Nãi chạy ra vườn cắt vài bông hoa hồng cắm ở phòng khách, làm một bó hoa oải hương xinh xinh để trên bàn làm việc của Lục Dương.
“Bíp bíp”
Ngoài cổng vang lên tiếng xe của Lục Dương.
Hắn về rồi.
Dịch quản gia tức tốc mở cổng, cúi đầu chào hắn.
Vừa bước vào nhà, Lục Dương đưa tay lên dụi mắt, vỗ vỗ vào má khiến Vân Nãi phì cười.
“Đây có phải Lục gia không vậy?”
“Nhà của anh mà cũng không nhớ à?”
“Tại nó đẹp quá”
Bất ngờ hắn quay phắt sang lườm Dịch quản gia một cái, giọng trầm lắng đục xuống:
“Đừng có nói với tôi là ông để Tiểu Nãi dọn nhà đấy nhá!”
Nghe hắn nói thôi mà Dịch quản gia nổi hết cả da gà, lắp bắp nghẹn ứ cả cổ họng.
“Anh đừng có trách bác Dịch, cái đó là tự em tình nguyện làm đấy!”
“Nhưng tôi đã dặn Dịch quản gia cấm không cho em làm bất cứ việc gì rồi cơ mà!”
Vân Nãi run run nhìn hắn ta, đôi mắt xanh dương non nớt chớp chớp rồi nhỏ lệ.
Cô nức nở quỳ thụp xuống sàn:
“Nhưng em chỉ là vật thế nợ, em không muốn bản thân mình bất tài như thế!”
“Ai cho em nói em là vật thế nợ?”
“…”
“Em là người của tôi, là vật lấy từ tay cha mẹ em thuộc quyền sở hữu chỉ riêng mình tôi”
Dịch quản gia rón rén lủi đi mất, vì ông không dám đứng đó làm phiền hai người.
Lục Dương bế xốc cô lên, đặt xuống sofa, tiết chế vẫn chưa thể kìm xuống.
Hắn gầm gừ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Sau này em dám nói mình là vật thế nợ nữa thì đừng trách tôi ác.
Nên nhớ, em là thỏ nhỏ, tôi sẽ bắt em bỏ vào lồng, lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Khóe mi Vân Nãi ướt đẫm nhìn Lục Dương tức giận bỏ đi lên phòng thay đồ.
Cô chỉ muốn giúp một chút gì đó thôi mà, cần gì phải nặng lời đến thế.
Bản thân cô chẳng giống một vật thế nợ chút nào, cô có cái gì mà đáng giá hơn 60 tỷ cơ chứ?
“Mình không muốn là đứa bất tài…”
Vân Nãi bật khóc.
Trên lầu, Lục Dương đứng đó khẽ quan sát cô, hắn không nói gì.
Tay định đưa điếu thuốc lên miệng, nhưng lại thôi..