Hai thiếu niên quấn quýt lấy nhau xong, Lạc Lâm Viễn nhớ đến vụ ban nãy nên không dám quá trớn, lưu luyến trượt xuống khỏi đùi Du Hàn, vừa như trách móc vừa như làm nũng nói: "Cứ lộn xộn mãi không thể nào học được, không thi được vào cùng trường với anh thì làm sao đây?"
Du Hàn cũng không biết hóa ra cậu có chí khí lớn như vậy, xoay bút trong tay, chống cằm nhìn cậu, ánh mắt chăm chú của anh khiến Lạc Lâm Viễn đỏ mặt, "Nhìn em như thế làm gì?"
Du Hàn nói: "Muốn học cùng trường với anh à?"
Lạc Lâm Viễn trừng mắt, "Anh không muốn học cùng chỗ với em sao? Có phải anh muốn không có ai quản anh khi bọn mình yêu xa không? Tay nắm người này, mắt nhìn người kia, miệng cắn người khác?!"
Du Hàn bị chọc cười, "Nói linh tinh gì đó." Mà nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy như thế lại có thể khích lệ được Lạc Lâm Viễn học tập bèn nói: "Muốn học cùng trường với anh, ít nhất phải thi vào được top 50 toàn khối. Bây giờ xếp hạng của em ở đâu? 500 à?"
Lạc Lâm Viễn vừa nghe vị trí trong top 50 toàn khối thì hai mắt tối sầm lại, "Chẳng phải anh nói không thi vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?!"
Du Hàn: "Nhưng nếu anh muốn vào trường em thi được thì cũng... hơi khó." Du Hàn nói rất khéo, đây cũng là thực tế.
Lạc Lâm Viễn cũng cảm thấy thế, Du Hàn và cậu thi đỗ cùng một trường Đại học là bất khả thi, không thể thuận lợi như mong muốn. Cậu rất muốn Du Hàn đến Thanh Hoa Bắc Đại, cùng lắm thì cậu tìm một trường thuộc top 3(*) ở Bắc Kinh, xem thử có trường nào mình thi vào được, học phí đắt một chút cũng không thành vấn đề, nhà cậu không thiếu tiền.
(*) Có thể hiểu đại khái như sau: Kỳ thi Đại học của Trung Quốc thường phân thành ba đợt, tương ứng với ba loại trường. Các trường nằm trong top 1 và top 2 sẽ thi trước, điểm đầu vào cao, học phí thấp, chất lượng tốt và bằng tốt nghiệp sau này sẽ có giá trị hơn. Còn các trường top 3 là kiểu trường dân lập tự chủ tài chính, cao đẳng, điểm thấp hơn và học phí rất cao.
Vấn đề là Du Hàn không cân nhắc tới việc học ở Bắc Kinh, chuyện này khiến cậu rất băn khoăn, nhưng cậu tôn trọng mong muốn của anh.
Du Hàn thấy dáng vẻ ỉu xìu của cậu thì không đành lòng, xoa đầu cậu dịu dàng nói: "Không sao, thầy Du giúp em." Anh tự gọi mình là thầy Du xong cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được cong khóe môi lên.
Lạc Lâm Viễn gục xuống bàn, nói: "Anh đã quyết định được thi vào trường nào chưa?" Cậu chỉ thuận miệng hỏi thôi, mấy cặp đôi đang yêu nhau thường tìm chủ đề để mặc sức tưởng tượng cho tương lai mà.
Không ngờ lần này Du Hàn im lặng rất lâu khiến Lạc Lâm Viễn căng thẳng, mãi mới thấy anh nói: "Đại học C."
Lạc Lâm Viễn thầm thở phào, vỗ ngực nói: "Dọa em rồi, trông anh đắn đo mở miệng như thế, em còn tưởng là trường nào rất khó thi." Đương nhiên, đối với học sinh dốt như cậu mà nói, trường nào mà chẳng khó thi vào.
Nhưng rất nhanh cậu đã biết vì sao nét mặt Du Hàn tỏ ra chần chừ, bởi vì anh nói: "Tiểu Viễn, anh đã qua vòng tuyển sinh tự chủ của Đại học C, chỉ còn lại vòng phỏng vấn thôi."
Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, đây là chuyện vui mà, "Thật sao?! Tốt quá rồi!" Bạn trai cậu đã vượt qua thành công.
Cậu cười toe toét, sau khi phát hiện ra vẻ mặt Du Hàn không hề vui vẻ gì thì mới cảm thấy chuyện này không đơn giản. Du Hàn nói: "Đợi qua được vòng phỏng vấn, anh sẽ không cần phải đến trường nữa."
Lạc Lâm Viễn cố gắng hiểu được ý này, dần dần cũng không cười nổi nữa, "Vậy... chúng ta có học bổ túc với nhau nữa không?"
Du Hàn thấy dáng vẻ mông lung tội nghiệp của cậu thì rất muốn ôm cậu, nhưng Lạc Lâm Viễn né tránh, cúi đầu xuống, "Em không khóa cửa, lỡ như bố lên đây tìm em, bị nhìn thấy thì không tốt."
Lạc Lâm Viễn lại ngẩng đầu bổ sung một câu, "Nếu như kỳ sau không được gặp nhau, còn bị bố phát hiện, lỡ ngay cả học thêm cũng bị hủy bỏ, vậy thì yêu xa thật rồi." Cậu gắng gượng nở nụ cười, nhưng thất bại.
Du Hàn nói: "Anh xin lỗi."
Lạc Lâm Viễn: "Có gì đâu mà phải xin lỗi, anh đừng cảm thấy áy náy vì sự xuất sắc của bản thân, yêu đương không phải vậy. Hơn nữa anh đã chắc suất đỗ vào Đại học C chẳng phải là chuyện rất tốt sao? Vẫn còn nửa năm để em nỗ lực, em sẽ đuổi theo anh."
Sắc mặt Du Hàn thay đổi, Lạc Lâm Viễn chủ động ngồi lên người anh, gằn từng chữ cam đoan, "Em sẽ đuổi theo anh, anh phải tin em."
Sau đó hai người họ học tiếp, Lạc Lâm Viễn đã nghiêm túc hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động bảo Du Hàn tăng lượng bài tập nhưng bị anh từ chối. Du Hàn nói dục tốc bất đạt, rốt cuộc anh vẫn thương cậu, vì vậy nói: "Cho dù không học cùng một trường cũng không sao, hàng tuần anh có thể đến tìm em..."
Lạc Lâm Viễn ra sức lắc đầu, "Miệng quạ! Sao anh biết em không thi đỗ? Lỡ đúng thì sao! Đừng có coi thường em, thành tích hồi cấp hai của em tốt lắm đó, chứ không cũng chẳng thể đỗ vào được ngôi trường hiện tại."
Đợi đến lúc bác Ngô lên gọi xuống ăn cơm, Lạc Lâm Viễn mới nhớ ra, nói với Du Hàn: "Bố em bảo anh ở lại ăn cơm cùng."
Du Hàn thu dọn sách giáo khoa, đeo cặp sách trên lưng, vốn dĩ định đi rồi, nghe vậy thì vẫn ở lại.
Trước khi ra khỏi phòng, hai người lại hôn nhau mấy lần, thân mật ngọt ngào, cặp đôi nào vừa mới yêu nhau cũng đều vậy cả.
Bọn họ còn nắm tay nhau xuống nhà, buông ra trước khi bị người khác thấy, nhìn nhau tủm tỉm cười, tất cả đều diễn ra trong âm thầm. Khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn ăn, mọi tâm tình ngọt ngào của Du Hàn hệt như bị dội một thùng nước đá, máu sắp đông cứng lại.
Lạc Đình đứng dậy, gọi Lạc Lâm Viễn qua rồi nói với Du Hàn, "Bạn học Tiểu Du đứng đó làm gì, mau qua đây ngồi đi. Tiểu Viễn làm phiền cháu nhiều rồi, hôm nay chú phải cảm ơn cháu cẩn thận mới được."
Ban đầu Lạc Lâm Viễn không hề nhận ra sự bất thường, nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền phát hiện ra Du Hàn quá im lặng, còn bố và chú Quan thì thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau.
Du Hàn được hỏi han rất nhiều trong bữa cơm, thật sự là quan tâm quá mức, khiến Lạc Lâm Viễn không nhịn được chen ngang cắt lời, "Bố, bố hỏi nhiều quá, Du Hàn không ăn cơm được!"
Lạc Đình cười to, "Bố hỏi nhiều thế còn chẳng phải do cậu bạn này quá xuất sắc nên mới quan tâm một chút thôi sao? Nhắc mới nhớ, thành tích của bạn học Du rất tốt, cháu có nghĩ đến chuyện ra nước ngoài không?"
Lạc Lâm Viễn vừa nghe đến đây thì nói ngay, "Cậu ấy không nghĩ đến chuyện này đâu, Du Hàn muốn học Đại học trong nước." Nói xong cậu liền hối hận, mím môi nhìn Du Hàn một cái, chủ yếu cậu lo câu tiếp theo bố cậu sẽ đưa ra lời đề nghị giúp đỡ.
Không phải bố cậu chưa từng làm việc này, Lạc Đình đã từng tài trợ cho rất nhiều sinh viên, những sinh viên này đều được đào tạo cẩn thận, sau này trực tiếp vào làm việc tại doanh nghiệp của Lạc Thị luôn.
Với lại lần trước Lạc Đình còn nói với cậu chuyện này ở phòng làm việc, cậu không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn bố cậu muốn giúp đỡ Du Hàn. Ra nước ngoài không chỉ là yêu xa nữa đâu mà còn là tình yêu xuyên quốc gia luôn đó!
Người cảm thấy hiếu kỳ về chuyện này trên bàn cơm là Quan Sóc Phong, ông ta giống Du Hàn, ngay từ khi bắt đầu không nói chuyện mấy, vẫn luôn uống rượu. Quan Sóc Phong nói: "Đã xác định rõ trường Đại học nhanh thế sao? Trường gì vậy con?"
Du Hàn không để ý đến ông ta, bầu không khí trở nên gượng gạo. Lạc Lâm Viễn càng muốn tự cắn lưỡi vì mình quản việc không đâu, đang yên đang lành chen ngang vào làm gì! Chắc chắn Du Hàn giận rồi!
Sau khi ăn xong, Du Hàn lấy hộp bút máy từ trong cặp sách ra, đi thẳng tới trước mặt Quan Sóc Phong, "Tôi nghĩ thứ này là của ông."
Quan Sóc Phong đang ngồi uống trà trên ghế sô pha, nhìn lướt qua chiếc bút máy, điềm tĩnh nói: "Người khác tặng quà, nếu đã nhận rồi thì đừng trả lại, rất thất lễ."
Lạc Lâm Viễn sắp hít thở không thông, chú Quan này đáng ghét quá! Không biết cách nói chuyện gì cả! Cậu nhìn thấy bàn tay cầm hộp bút của Du Hàn siết chặt lại, trở nên trắng bệch.
Du Hàn cũng dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Nếu muốn tặng quà thì đừng nên giấu đầu hở đuôi, đã nói rõ từ trước rồi, tôi không nhận gì hết."
Quan Sóc Phong nghe vậy, chậm rãi đặt chén trà xuống, "Sớm muộn gì con cũng phải nhận thôi."
Du Hàn: "Trước đây không cần, sau này cũng không cần, thứ này..." Giọng anh hơi dừng lại, "Không có giá trị đối với tôi."
Biểu cảm của Quan Sóc Phong vẫn bình thản, "Bố vốn dĩ rất thích con, cảm thấy con là một đứa trẻ thức thời, không ngờ tuổi vẫn còn trẻ, quá xốc nổi."
Du Hàn khom lưng, đặt hộp bút máy lên bàn ăn, hơi gật đầu rồi xoay người định đi. Không ngờ Quan Sóc Phong nói với theo: "Nếu không cần bất cứ một thứ gì, vậy công việc này thì sao?"
Du Hàn cứng đờ người, Quan Sóc Phong đan mười ngón tay vào nhau, ngồi ngay ngắn trên sô pha, ung dung cười tao nhã, "Con thông minh như thế, lẽ nào không đoán được ư?"