Thời gian thấm thoát trôi qua như một cơn gió thoảng. Ba đứa trẻ ngây ngô ngày nào giờ đã là những cậu trai mười sáu, mười tám tuổi. An Đồng cùng Khải Lương càng lớn càng ưu tú giỏi giang. Chỉ riêng An Hòa không giống hai người cũng như những thanh niên cùng lứa. Trí não của cậu có phần kém hơn họ rất nhiều. Chưa kể lại còn giống như một đứa con nít vô lo vô nghĩ không biết gì. Cũng vì vậy mà trong trường cậu thường hay bị bắt nạt. Nếu mà không có An Đồng cùng Khải Lương thì có khi đã chẳng thể an ổn...
- Hì hì, đẹp hông!!! Cho chị nè!!
An Hòa ngắt một bông hồng trong vườn sau đó hớn hở đem đến trước mặt của Lương Kỳ. Nhìn cái điệu cười ngốc của cậu trông thật khôi hài làm sao. Dẫu vậy, trong lòng Lương Kỳ lại nhói lên tia chua xót.
- Ừm, đẹp lắm! Cảm ơn Hòa Hòa nhé!
Lương Kỳ nhận lấy bông hoa từ tay đứa nhỏ. Sau đó nâng niu như trân bảo trong lòng bàn tay mình.
An Đồng thành tích học tập vượt trội nên đã có học bổng đi du học tận bên Mỹ. Còn An Hòa thì...
Do cậu có phần ngốc hơn người. Chưa kể lại không có An Đồng chung lớp nên phải nghỉ học ở nhà. Việc học hành cũng là do đích thân Lương Kỳ và bạn bè của bà dạy dỗ.
Lúc đầu, bọn họ vốn chỉ là sinh nghi mà thôi. Nhưng mà càng lớn, An Hòa lại cứ vẫn cư xử y như một đứa trẻ vậy. Tìm bác sĩ riêng đến khám liền biết được tin cậu có vấn đề ở trí não. Do đó tính cách có phần khù khờ, chậm chạp hơn so với người khác Chưa kể cậu lại vô tư hồn nhiên không khác gì trẻ nhỏ. Điều đó càng khiến cho hai vợ chồng họ Lam cảm thấy lo lắng.
Lương Kỳ nhớ lại lời bác sĩ nói mà không khỏi đau lòng. Số thằng bé sao lại khổ như vậy...chưa kể thằng bé lại còn giống như ba nhỏ của mình...có khả năng sinh sản giống phụ nữ. Thử hỏi như vậy..liệu rằng ai sẽ chấp nhận lấy cậu chứ?!
- Chị ơi!! Sao...sao vậy ạ? Chị...chị buồn hả?
An Hòa nghiêng đầu nhìn Lương Kỳ. An Hòa thấy đôi mắt của bà cụp xuống. Trông nét mặt có phần không vui liền tưởng rằng mình làm gì sai nên vội lúng túng.
- An... An Hòa sai gì ạ? Sao...sao chị bùn dậy?
Thấy đứa nhỏ lo lắng cho mình. Lương Kỳ cười khẽ một cái. Sau đó xoa lấy mái đầu nhỏ. Giọng nói có chút nghẹn ngào kiềm nén.
- Không có đâu! Hòa Hòa giỏi lắm luôn! Hòa Hòa ngoan như vậy sao có thể làm sai chứ?
- Hì hì!! Vậy...vậy chị, chị cười..cười lên iii!
Nhìn biểu hiện ngây ngô hồn nhiên đó. Lương Kỳ chỉ có thể dặn lòng phải chăm sóc cho cậu thật tốt cũng như mong rằng sau này An Hòa sẽ có thể có được hạnh phúc...
Nói chuyện một hồi cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Bất chợt, tiếng cổng nhà mở ra. Hai thân ảnh cao ráo chậm rãi tiến vào.
- A!! Anh Lương....anh Lương dề rồi!! Dề rồi!!!
Vừa nhìn thấy bóng hình quen thuộc. An Hòa đã y như con cún nhỏ mà chạy đến bên Lam Khải Lương. Hai mắt cậu long lanh y như sóng nước, hai hàng lông mi dài khe khẽ chớp lia lịa.
- Ừm, An Hòa hôm nay có ngoan không?
Lam Khải Lương nhìn cậu rồi khẽ cười một cái. Sau đó thuận tay xoa đầu cậu. Cái này tình ra cũng là một thói quen của hắn. Từ nhỏ An Hòa vốn đã rất bám lấy hắn rồi.
- An...An Hòa mún...mún chơi trò gia đình!! Trên ti, tivi ngừi ta...ngừi ta chơi trò, chơi trò gia đình vui lắm ấy!!! Anh Lương..anh Lương chơi trò gia đình với An Hòa nha!
Cậu cố gắng rặn từng chữ để nói. Nhưng mà vốn dĩ không ăn nói lưu loát nên phải mất vài phút mới xong ý muốn diễn đạt.
- Hôm nay không được đâu! Anh với Thất Thất còn phải làm bài tập với nhau! An Hòa ngoan, tự chơi một mình nhé!
Lam Khải Lương vừa nói, ánh mắt vừa khẽ nhìn qua cậu trai bên cạnh mình.
Đây là Lạc Thất - thanh mai trúc mã của hắn từ nhỏ. Và có một bí mật mà hắn vẫn chưa nói cho ai biết là hắn rất thích Lạc Thất. Tình cảm này hắn dành cho y cũng đã lâu rồi. Chỉ là hắn vẫn chưa có cơ hội để tỏ tình mà thôi.
Lạc Thất là một chàng trai với vẻ ngoài ôn nhu dễ nhìn. Y có đôi mắt đẹp, sóng mũi cao thẳng, khí chất lại mang đến cho người ta sự dễ chịu khó ai có được. Cứ như là người trong tranh bước ra vậy.
Lạc Thất sau khi chào Lương Kỳ thì nghe Lam Khải Lương gọi tên mình liền vui vẻ mỉm cười nhìn An Hòa. Sau đó lục lục trong túi áo một viên kẹo đưa cho cậu.
- An Hòa, cho em nè!
Nhận được kẹo ngon. Hai mắt An Hòa như có muôn vàn sáo sáng. Cậu vui vẻ nhận lấy viên kẹo từ người kia. Sau đó chúm chím môi nhỏ lắp bắp nói.
- An Hòa...An Hòa cảm ơn ạ! Mà...mà anh Lương...anh Lương học nhanh nhaa!! Sau đó còn chơi dới An Hòa nữa!
Thấy cậu đáng yêu như vậy, Lạc Thất cũng không nhịn được mà vui vẻ xoa đầu cậu. Kế đó Lam Khải Lương và Lạc Thất cũng rời đi. Còn An Hòa thì có chút rầu rĩ mà trở về chỗ ngồi.