Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 123: Đầu óc loạn thành đoàn


Ngoại trừ bị trực tiếp cue đến Văn Nguyên, vẫn là Khâu Dạng và hai vị viên chức khác, đều không khỏi có chút sửng sốt.

Khâu Dạng và hai vị viên chức hai mắt nhìn nhau, đều có chút khiếp sợ.

Mày Văn Nguyên đè ép xuống: "Cậu là ai?"

"Tôi tên Bành Khai Miểu." Bành Khai Miểu trả lời câu hỏi này, đứng đến thẳng tắp, hắn vốn dĩ biểu tình tương đối bình tĩnh, hiện tại nói xong tên của mình liền có chút kích động lên.

Hoặc là nói phẫn nộ.

"Cậu đi về trước đi, tình hình bây giờ, không thích hợp nói chuyện này."

Văn Nguyên vừa nói xong, Cù Ngôn liền dẫn năm người Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược tới cửa.

Nhưng khi Cù Ngôn nhìn thấy Bành Khai Miểu, hiển nhiên cũng là ngơ ngẩn một chút, rồi sau đó hỏi: "Tiểu Bành, cậu ở đây làm cái gì?"

Bành Khai Miểu nhìn chằm chằm cô ấy, lại nghe thấy giọng tổng giám đốc Văn Nguyên vững vàng nói: "Bành Khai Miểu, cậu về vị trí làm việc trước đi."

Bành Khai Miểu không có hé răng, nhưng hơi kiềm chế cơn tức giận của bản thân một chút, lại liếc mắt nhìn Cù Ngôn một cái, rồi sau đó chính mình xoay người rời đi.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn về phía Khâu Dạng, hơi chút nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, Khâu Dạng cũng là cùng khoản mê mang.

Nhưng nàng vừa mới nghe được Bành Khai Miểu nói rành mạch.

Tố cáo giám đốc Cù......

Tố cáo chính là cái gì vậy?

Khâu Dạng nhấp môi, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được đáp án thật sự.

"Tần tổng." Văn Nguyên đứng lên, thanh âm lôi suy nghĩ Khâu Dạng trở lại, người nàng cũng đứng lên theo.

"Văn tổng biệt lai vô dạng." Tần Duật trên mặt treo tươi cười.

Văn Nguyên bật cười: "Mau ngồi xuống đi."

"Được."

Thẩm Nịnh Nhược tiến lên một bước, vươn tay ra: "Văn tổng."

"Thẩm tổng giám." Văn Nguyên cong khóe môi, "Tôi thường xuyên nghe Tần tổng nhắc tới cô, tôi rất bội phục Thẩm tổng giám."

Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn Tần Duật một cái, rồi sau đó khẽ mỉm cười nói: "Văn tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Sau quá trình chào hỏi, tất cả đều ngồi xuống, Khâu Dạng áp xuống tất cả nghi hoặc trong lòng chính mình.

Cù Ngôn và Kha Diệp Tử là người hai bên chủ giảng, đem tiến độ hai công ty từ lúc ban đầu đến bây giờ đều từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà nói một lần.

Nhưng mà người giống Khâu Dạng này hiểu biết con người Cù Ngôn, nàng biết Cù Ngôn bởi vì Bành Khai Miểu xuất hiện, có một chút phân thần.

Bất quá Khâu Dạng ngẫu nhiên nhìn về phía Văn Nguyên, đều sẽ bắt đầu tự hỏi chuyện chính mình có phải bị sa thải hay không, cũng liền không hề ở trên người Cù Ngôn tốn tinh lực.

Nếu như nội dung Bành Khai Miểu tố cáo không quan trọng gì, Cù Ngôn nửa chuyện cũng không có, kết quả bản thân sẽ bị Văn Nguyên tự mình đuổi việc, vậy đến lúc đó mới khôi hài.

Tần Duật đã thu hồi bản thân vui cười, lấy ra biểu tình nghiêm túc, ngẫu nhiên thậm chí còn sẽ toát ra vấn đề.

Thẩm Nịnh Nhược biết năng lực nghiệp vụ bản thân Tần Duật rất mạnh, nếu không lúc trước còn trẻ như vậy liền sang cái công ty Kỳ Diệu này hơn nữa hiện tại quy mô còn ở liên tục lớn dần, nhưng thẳng thắn mà nói, cô cũng đích xác đã rất lâu chưa thấy được dáng vẻ Tần Duật nghiêm túc như vậy.

Bởi vậy cô hơi chút thả lỏng, ánh mắt lơ đãng mà bay tới chỗ Khâu Dạng rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần Khâu Dạng đều vẻ mặt ngưng trọng, cô mím môi, biết Khâu Dạng ở suy nghĩ cái gì.

Đặc biệt là cô còn bắt gặp thấy tầm mắt Văn Nguyên nhìn về phía Khâu Dạng, liền hết thảy đều có thể hiểu.

cuộc hội nghị này tổng thể tới nói rất thành công, trong lúc đó Cù Ngôn có vấp hai lần, nhưng cũng không có gì ảnh hưởng.

10 giờ rưỡi bắt đầu hội nghị, qua suốt 50 phút mới kết thúc, vài người có suy nghĩ riêng, cũng chưa biểu hiện ra ngoài.

Sau khi hội nghị kết thúc, Văn Nguyên chủ động mời nói: "Hôm nay giữa trưa Tần đại ca các anh cùng chúng tôi cùng nhau ăn đốn cơm xoàng đi? Không biết có thời gian hay không?"

"Có."

"Sao lại không có thời gian được chứ."

Tần Duật không chút do dự trả lời.

"Được, vậy giám đốc Cù dẫn đại ca Tần bọn họ đến văn phòng tôi một chút." Văn Nguyên phân phó một câu.

Cù Ngôn cung kính mà lên tiếng: "Vâng."

Thẩm Nịnh Nhược đi phía trước, lại liếc mắt nhìn Khâu Dạng một cái, theo sau thu hồi ý cười bên môi, đi theo đội ngũ phía trước.

Cù Ngôn mang theo người Kỳ Diệu rời đi, hoài phòng họp ngay lập tức trở lại cấu hình như năm mươi phút trước.

Văn Nguyên mặt trầm xuống dưới, tầm mắt quét về phía hai vị đồng sự bên cạnh Khâu Dạng: "Phiền đi gọi Bành Khai Miểu vào đây cho tôi."

"Vâng, Văn tổng." Hai viên chức sôi nổi đứng lên.

Khâu Dạng cũng muốn đứng lên, Văn Nguyên lại mở miệng: "Phó lớp trưởng Khâu, chị đừng đi, tôi còn có việc hỏi chị."

Khâu Dạng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, càng cảm thấy thấp thỏm, nhưng không thể không nói chính là Văn Nguyên dáng vẻ này thoạt nhìn rất có uy nghiêm.

Nếu Cù Ngôn bị Văn Nguyên phái đến văn phòng tổng giám đốc! Như vậy còn sẽ ở nơi đó đợi chiêu đãi người.

Công ty cũng có địa điểm chiêu đãi đối tác riêng, nhưng nếu Văn Nguyên kêu Tần Duật là "Đại ca Tần", như vậy liền sẽ không khách sáo như vậy.

Mà Tần Duật vừa mới từ phòng họp ra tới, tâm lại lạnh hơn phân nửa, sắc mặt của anh cũng đi theo trầm xuống dưới, Thẩm Nịnh Nhược rất rõ ràng mà cảm giác được, chỉ là không biết nguyên nhân.

Cù Ngôn dẫn bọn họ một trước một sau mà vào văn phòng tổng giám đốc, Kha Diệp Tử không chịu ngồi yên, lại đây hỗ trợ rót nước thêm trà.

"Quản lý Kha, cứ để tôi đi." Cù Ngôn khẽ mỉm cười, muốn lấy ly nước trong tay Kha Diệp Tử.

Kha Diệp Tử lắc đầu: "Không cần, giám đốc Cù."

Hai vị viên chức bình thường như cũ là ngồi đến đoan chính, đặc biệt là hiện tại còn cùng Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược ngồi mặt đối mặt, càng tra tấn hai người bọn họ hơn.

Lúc Thẩm Nịnh Nhược khi Cù Ngôn lại đây, nâng nâng mắt: "Giám đốc Cù, có thể phiền cô đưa quản lý Kha đi lấy ly cà phê không?"

Kha Diệp Tử ngẩn người, theo sau diễn khởi diễn tới: "Đúng vậy, giám đốc Cù, tôi thích uống cà phê, chỉ là không biết quý công ty có máy pha cà phê hay không?."

"Có có, tôi đây liền đưa quản lý Kha đi."

Thẩm Nịnh Nhược lại hướng tới hai vị viên chức kia nói: "Hai người cũng đi giúp một chút, hai người bưng không được nhiều cà phê như vậy."

Người ở đây không phải đồ ngốc, ai không rõ Thẩm Nịnh Nhược đây là có ý bảo người rời đi?

Không ai sẽ không phối hợp.

Thực mau, cửa liền đóng lại, chỉ còn lại có hai người Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược.

"Nói đi, anh." Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên, "Như thế nào một bộ trăm đắng nghìn cay vậy."

Tần Duật liếc xéo cô một cái, mí mắt xốc hạ, rồi sau đó ủ rũ cụp đuôi nói: "Anh cảm thấy anh không có cơ hội."

"Vì sao?"

"Anh không biết em có thấy được hay không, lúc họp ấy, cậu ấy luôn là nhìn về phía nữ bộ trưởng kia."

"Nữ bộ trưởng kia rất xinh đẹp."

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được mở miệng mắng: "Thần kinh."

Tần Duật "hey" một tiếng: "Em mắng anh làm gì?"

"Vậy anh không nhìn thấy em cũng luôn là nhìn về phía nữ bộ trưởng kia sao?"

"Anh nhìn em làm cái......" Tần Duật phản ứng lại đây, theo sau mở to hai mắt nhìn, "Sao lại thế này a, em không phải là nhìn người ta xinh đẹp, em liền muốn vứt bỏ bạn gái nhỏ của em chứ."

Thẩm Nịnh Nhược đầy mặt hắc tuyến, cô xem như biết Tần Duật không có lý trí là có bao nhiêu khờ, cô bưng ly nước lên uống ngụm nước, mới chậm rì rì nói: "Cô ấy chính là bạn gái nhỏ của em."

2

Tần Duật: "......?"

Tần Duật đôi mắt trừng lớn hơn nữa: "Thiệt hay giả vậy?"

Thẩm Nịnh Nhược trong lúc nhất thời có chút thất ngữ, cô đỡ trán, cuối cùng quyết định câm miệng.

Tần Duật lại như cũ thở dài: "Ai, thế không phải là rất kỳ quái sao? Em là bạn gái của nữ bộ trưởng, vậy nhất định cậu ấy không biết a, cậu ấy vẫn là nhìn về phía đối phương......"

Thẩm Nịnh Nhược nghe anh vừa nói như vậy, nhưng thật ra có thể lý giải, rốt cuộc trước mắt Tần Duật nhìn thấy chính là yêu thầm đối phương, như vậy nhất cử nhất động của đối phương đều sẽ bị mình quan sát chú ý tới, sẽ hiểu lầm Văn Nguyên đối Khâu Dạng có tâm tư cũng là bình thường?

Thẩm Nịnh Nhược lông mi phẩy phẩy, cô miệng trương một chút, rồi sau đó mở miệng liền chuyển hướng muốn nói: "Không có gì đâu, anh."

Cô không tính toán nói Khâu Dạng chính là chị gái của Văn Nguyên cho Tần Duật biết, cô thậm chí cảm thấy Tần Duật bị tra tấn một chút cũng khá tốt.

Ai bảo anh làm sếp mà phủi tay lâu như vậy? Làm cô bận đến không được.

Bầu không khí trầm mặc xuống, không bao lâu cửa đã bị đẩy ra, Kha Diệp Tử mang theo hai viên chức đã trở lại.

"Giám đốc Cù đâu?" Thẩm Nịnh Nhược chớp hạ đôi mắt.

Kha Diệp Tử đem cà phê đặt trên bàn trà: "Giám đốc Cù có việc, lại trở về phòng họp rồi."

Cô ấy nói hầm hạ: "Còn có Bành Khai Miểu, hắn bị kêu đi vào."

Thẩm Nịnh Nhược hơi ngưỡng thân thể về sau, dương hạ khóe miệng: "Có trò hay xem rồi."

Cù Ngôn đang trên đường đến gian nước trà, liền thấy Bành Khai Miểu vào phòng họp, tầm mắt hai người đối thượng, cô ấy càng thêm thấp thỏm.

Cô ấy nỗ lực duy trì mặt ngoài trấn định, mang theo ba người Kha Diệp Tử tới gian nước trà, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn là không lại vẫn duy trì lễ tiết, ném xuống một câu "Thật ngại quá, quản lý Kha, tôi còn có chút việc khácliền đi trước." 

Cô ấy nện bước có chút nôn nóng, khoảng cách phòng họp càng gần, cô ấy nện bước cũng càng thêm nặng nề.

Đám người đứng ở cửa phòng họp, cô ấy lại không có dũng khí mở cửa, cô ấy gắt gao mà cắn răng, nhìn chằm chằm cánh cửa sắc nâu đỏ trước mặt, đôi môi cũng căng thẳng.

Đáng tiếc phòng họp cách âm hiệu quả rất tốt, cô ấy cái gì cũng nghe không thấy, cô ấy chỉ có thể nghe thấy tiếng tim chính mình đập như sấm.

Cô ấy đứng ở chỗ này, dường như là đang chờ thẩm phán, trong đầu cô ấy toát ra rất nhiều ý tưởng, mà cái đó làm cô ấy càng thêm hoảng loạn.

Văn Nguyên và Khâu Dạng không biết Cù Ngôn đứng ở cửa, hai người bọn họ hiện tại lực chú ý đều đặt ở trên người Bành Khai Miểu.

Lúc Bành Khai Miểu tiến vào, cả người liền có chút trầm mặc, cảm xúc phẫn nộ cũng cơ hồ biến mất không thấy.

Văn Nguyên ngồi ở ghế trên, sau đó nhích lại gần, khinh phiêu phiêu hỏi câu: "Nói đi, muốn tố cáo giám đốc Cù cái gì?"

Đối với Văn tổng đem hành vi chính mình đơn độc ở lại đây, Khâu Dạng cũng như cũ không hiểu biết, bất quá nàng hiện tại càng tò mò vẫn là nội dung Bành Khai Miểu tố cáo.

Bành Khai Miểu cũng là một tổ viên trong hạng mục, tự nhiên cũng biết Vạn Danh và Kỳ Diệu hôm nay có một cuộc hội nghị phải mở, mà hắn lại đặc biệt chọn chuyện này, liền chứng minh hắn kỳ thật là muốn đem sự tình làm lớn.

"Tôi......" Bành Khai Miểu nuốt hạ nước miếng, hắn nhìn về phía Văn Nguyên, hốc mắt có chút phiếm hồng, hiển nhiên là bộ dạng ủy khuất.

Nhưng lại "Tôi" không ra cái nguyên cớ.

Văn Nguyên nhấp hạ khóe miệng, dương hạ đỉnh mày: "Cậu cái gì?"

"Cậu cố ý tìm thời gian hôm nay, tới nói với tôi chuyện này, chính là muốn tôi tới chủ trì công đạo, nhưng hiện tại cậu lại ấp úng, Bành Khai Miểu, cậu có phải là đàn ông không? Cũng chỉ muốn một khởi đầu đáng nhớ thôi sao?"

"Nếu bị uy lực của giám đốc Cù ép buộc, hoặc là nói chính cậu lại nghĩ thông suốt cảm thấy lại là hiểu lầm, vậy nếu cậu là không có cách nói rõ ràng minh bạch, không có thuyết phục được tôi, như vậy thật ngaih quá, buổi chiều cậu không cần tới công ty nữa."

Khâu Dạng nghe lời này tim đập đều lỡ một nhịp, hiện tại nàng quả thực chính là ngồi ở chỗ VIP, nhìn lão tổng phát hỏa từ cự ly gần.

Mặc dù thanh âm Văn Nguyên không nhẹ không nặng, lại như thể có uy lực rất lớn.

"Tôi......"

"Tôi tố cáo giám đốc Cù ác ý nhằm vào đồng sự."

"Vị đồng sự này là ai?" Văn Nguyên hỏi.

Bành Khai Miểu tức khắc nhìn về phía Khâu Dạng: "Là bộ trưởng Khâu."

Khâu Dạng:!!!

Cảm giác như thế nào khi xem một vở kịch và nhìn thấy đầu của chính mình!

Nàng cho rằng Bành Khai Miểu muốn tố cáo nội dung cùng chính mình không có liên quan, giữa nàng và Cù Ngôn, bất quá cũng là có liên quan đến chuyện Đào Tư Nhàn mà thôi.

Hơn nữa càng làm cho Khâu Dạng khiếp sợ chính là, Văn Nguyên vừa nghe Bành Khai Miểu nói lời này, nháy mắt đứng lên, ánh mắt lạnh vài phần, nhìn chằm chằm mặt Bành Khai Miểu, từng câu từng chữ hỏi: "Tại sao lại nhằm vào?"

Bành Khai Miểu lại nuốt hạ nước miếng, hắn nhìn sắc mặt Văn Nguyên, bản thân cũng có chút nhút nhát.

Nói đến cùng Văn Nguyên và hắn xem như bạn cùng lứa tuổi, nhưng là hai người lớn lên trong hoàn cảnh không giống nhau, khí thế cũng không giống nhau, càng không giống nhau vẫn là chức vị.

Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc, hắn không thể chần chừ nữa.

"Giám đốc Cù từng bảo tôi làm ảnh hưởng đến công việc của bộ trưởng Khâu, nhân đây sắp xếp tôi và bộ trưởng Khâu làm cộng sự, hơn nữa còn yêu cầu tôi...... Tìm cái thời gian địa điểm, cùng bộ trưởng Khâu phát sinh cái gì đó."

Bành Khai Miểu nói nước mắt liền rơi xuống: "Tôi vốn dĩ không muốn tố cáo, nhưng giám đốc Cù cô ta chỉ là đang lợi dụng tôi."

"Cô ta một bên đồng ý cùng tôi ở bên nhau, lại một bên yêu đương với người đàn ông khác, tôi......"

7

Khâu Dạng ngồi ở ghế trên, đầu óc loạn thành đoàn