Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 124: Nàng không cảm thấy đó là giả


Lúc trước Khâu Dạng cảm thấy đằng sau việc Bành Khai Miểu được sắp xếp làm cộng sự với bản thân, có lẽ là bởi vì Cù Ngôn đã nhìn ra Bành Khai Miểu thích nàng, cho nên muốn ám chọc chọc mà tác hợp nàng với Bành Khai Miểu, mặc dù Cù Ngôn biết nàng không thích đàn ông, mà là thích phụ nữ.

Nhưng mà cô ấy sai rồi.

Thật ra người Bành Khai Miểu thích không phải nàng, mà là Cù Ngôn, hơn nữa sau việc cộng sự, càng làm cho nàng lông tơ dựng đứng, cả người rét run.

Nàng không biết vì sao, Cù Ngôn phải đối xử với mình như vậy, đặc biệt là còn muốn bảo Bành Khai Miểu và mình phát sinh cái gì đó.

Những ý tứ của lời này không cần nói cũng biết.

Mày Khâu Dạng thật sâu mà ninh lên, nàng khó có thể tưởng tượng nếu là Bành Khai Miểu thật sự thừa dịp chính mình chưa chuẩn bị, đối chính mình làm chút gì đó mà nói, vậy sẽ tạo cho nàng bao lớn bóng ma tâm lý.

Khâu Dạng không thích đàn ông, cũng có nghĩa là không thích cùng đàn ông tiếp xúc thân thể, nàng nghĩ nghĩ bản thân nếu như bị Bành Khai Miểu cưỡng hôn hoặc là sàm sỡ......

Nàng không dám nghĩ.

Nhưng Bành Khai Miểu nói cũng có thể trực tiếp giải thích nghi hoặc của Khâu Dạng, đó chính là sau khi hắn đưa thuốc cho mình bị từ chối, cũng không biểu hiện ra ngoài nhiều cảm giác bi thương, ngược lại như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì người Bành Khai Miểu thích căn bản không phải mình, mà là Cù Ngôn.

Khâu Dạng hai mắt có chút đăm đăm, nàng đoán ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng không biết vì cái gì.

Vì sao Cù Ngôn lại đối xử với mình như vậy?

Các nàng rõ ràng quen nhau lâu như vậy không phải sao?

Khâu Dạng lông mi phiến hạ, lại nhấp môi tập trung tinh thần, nhìn về phía Bành Khai Miểu và Văn Nguyên.

Bành Khai Miểu lau nước mắt, hắn vẫn là trẻ tuổi, sau khi bị lừa gạt tình cảm vạn phần ủy khuất hòa khí, hắn lại nói với Văn Nguyên: "Văn tổng, tôi cái gì cũng không có làm bộ trưởng Khâu, chị ấy vô tội, tôi không muốn tổn hại chị ấy."

"Tôi biết rồi." Văn Nguyên quanh thân bầu không khí đều rơi xuống điểm đóng băng, cậu cầm chặt cây bút máy trong tay, lực độ càng lúc càng lớn, móng tay cái đều nổi lên màu trắng, giây tiếp theo, cậu lại lạnh giọng hỏi, "Còn nữa không?"

Bành Khai Miểu lắc lắc đầu: "Hết rồi."

Lúc hắn nói chuyện, còn có chút giọng mũi.

Phòng họp rất lớn, hiện tại chỉ có ba người bọn họ, cũng liền có vẻ có chút trống trải.

Bành Khai Miểu nói xong nhìn phía Khâu Dạng, hắn vẻ mặt xin lỗi, hơn nữa còn đổi trở lại xưng hô: "Chị Tiểu Khâu, thực xin lỗi."

Khâu Dạng không có cách nào nói ra "Không sao", nàng nghĩ nghĩ, Bành Khai Miểu đối chính mình thật sự cái gì cũng không có làm, chính là thỉnh thoảng phiền một chút, thích ở bên cạnh mình ríu rít.

Cũng may cái gì cũng chưa làm, nếu không nàng hiện tại khả năng cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.

"Cảm ơn cậu." Khâu Dạng hít vào một hơi, nàng cũng thấy Văn Nguyên nhìn lại đây, cũng một chút đều không hề thấp thỏm.

Bị Cù Ngôn tính kế như vậy, nàng chỉ cảm thấy khó chịu, nàng cho rằng chuyện Cù Ngôn chỉ là có ngầm qua lại với Đào Tư Nhàn mà thôi.

Kết quả cùng rút cà rốt giống nhau, giấu ở trong đất, mới là để cho người trong lòng run sợ.

Bành Khai Miểu lại là lắc đầu: "Chị Tiểu Khâu, chị đừng nói cảm ơn, tôi vốn dĩ đã đồng ý với cô ta, chỉ là không qua được lương tâm của bản thân."

Chuyện tới hiện giờ, hắn cũng đến vì chính mình nói chút lời dễ nghe.

Văn Nguyên nhìn sắc mặt Khâu Dạng, đôi môi nhấp thành thẳng tắp, cậu thấp thấp mi, nói: "Bành Khai Miểu, cậu đi về trước đi."

"Tôi cũng cảm ơn cậu."

Khâu Dạng có chút nghi hoặc, nghe thấy Văn Nguyên tiếp tục nói: "Loại chuyện ác ý nhằm vào đồng sự này, là điều từ trước đến nay tôi đều ghét cay ghét đắng, cậu tố cáo đối với công ty rất hữu dụng."

Cậu vừa nói như vậy, cũng không phải không có đạo lý.

Bất luận là công ty nào, đều sẽ không chịu đựng có u ác tính tồn tại như Cù Ngôn vậy.

Khâu Dạng nháy mắt liền không nghi ngờ nữa, chỉ là cảm thấy cả người mỏi mệt, rõ ràng nàng chỉ là bị Văn Nguyên lưu lại, nàng chỉ là muốn làm một cái bàng thính sinh, kết quả cuối cùng là Bành Khai Miểu nói đều có liên quan đến bản thân.

Giống như là người qua đường một chút liền biến thành nhân vật chính, làm nàng phát ngốc, làm nàng muôn vàn cảm xúc tập hợp tới cùng nhau.

Bành Khai Miểu nắm chặt vạt áo mình, "ừm" một tiếng, mới giống như trút được gánh nặng giống mà xoay người.

Hắn kéo cửa phòng họp môn, lại chậm rãi đóng nó lại, nhưng trong lúc còn nhìn Khâu Dạng.

Khâu Dạng không có nhìn lại hắn, mà là chính mình cúi đầu, nhìn cuốn sổ bày ở trước mặt, mặt trên có ghi chép lại cuộc họp hôm nay của nàng, nàng lại cái gì nhìn cũng không vào.

Sau khi cửa đóng lại, có nho nhỏ "ầm" một tiếng, nhưng thật ra gọi nàng trở lại với suy nghĩ của mình.

Nàng lại nâng mắt lên, khép lại cuốn sổ, cầm chặt bút, nhìn về phía Văn Nguyên: "Văn tổng, vậy tôi trở về tiếp tục làm việc."

Văn Nguyên như cũ là đứng tại chỗ, nghe thấy Khâu Dạng nói, cậu há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là "ừm" một tiếng: "Được."

"Trở về đi."

Khâu Dạng lập tức đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng họp, chỉ là trở lại vị trí làm việc, cảm xúc nàng như cũ không có lắng đọng lại xuống dưới.

Ở một bên Tề Dung nhìn sắc mặt nàng không tốt, lại lướt qua tới quan tâm hỏi: "Dạng Dạng, làm sao vậy?"

"Không sao ạ." Khâu Dạng nói là nói như vậy, chóp mũi lại có chút chua xót.

Lúc biết được Cù Ngôn và Đào Tư Nhàn ngầm có liên hệ, Khâu Dạng chỉ là cảm thấy rất thất vọng, nguyên nhân căn bản nàng không có làm tốt cùng Cù Ngôn đối tuyến chính là nàng cảm thấy Cù Ngôn đối với chính mình kỳ thật vẫn rất tốt, bởi vì cũng không có tạo cho nàng thiệt hại đáng kể nào.

Có thể nói nàng đang giải vây cho Cù Ngôn, bởi vì Cù Ngôn là người chiếu cố nàng khi mới vào công ty, các nàng cùng nhau công tác bốn năm.

Bốn năm này, nàng được Cù Ngôn quan tâm rất nhiều lần, cũng làm nàng cảm nhận được rất nhiều sự ấm áp từ nơi làm việc.

Nàng không cảm thấy đó là giả.

Nhưng mà Bành Khai Miểu nói, cũng không phải là giả.

Tề Dung cũng không phải người sẽ không xem sắc mặt, nghe thấy Khâu Dạng nói như vậy, cô ấy liền biết bản thân Khâu Dạng cần một mình yên lặng một chút, lại yên lặng mà về tới vị trí của mình.

Khâu Dạng rũ xuống mí mắt, kéo ngăn kéo ra, đem viên chocolate lúc trước Cù Ngôn chia cho chính mình kia ra.

Nàng xé lớp giấy gói màu vàng và cho viên chocolate mà nàng vẫn luôn không thích vào miệng.

Miệng đầy vị đắng, không có nửa điểm ngọt, Khâu Dạng biết, đây là bởi vì tâm tình và tâm cảnh của chính mình hiện tại, làm nàng không thể nếm được hương vị chocolate này.

Khâu Dạng ăn ăn, bịt kín mắt chính mình, nàng không thể rơi nước mắt.

Ít nhất không thể rơi nước mắt ở văn phòng.

Thẩm Nịnh Nhược hiện tại ở Vạn Danh, còn chưa có trở về, nhưng bởi vì công việc, bây giờ nàng cũng không thể liền liên hệ với Thẩm Nịnh Nhược, nàng sụt sịt cái mũi, ngạnh sinh sinh mà đem nước mắt nhịn trở về, rồi sau đó chính mình bưng ly nước lên, rót cho mình một ly nước lớn.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược thật ra có chút ngạc nhiên Cù Ngôn rất mau đã trở về, cô cho rằng Cù Ngôn đến thật lâu mới trở về.

Kha Diệp Tử càng ngoài ý muốn: "Giám đốc Cù, không phải cô vào phòng họp sao?"

"Không có." Cù Ngôn mỉm cười nói, "Chưa vào."

Thẩm Nịnh Nhược gõ gõ đầu gối, cô nhìn Cù Ngôn, mặt không đổi sắc mà đề ra một câu: "Tôi phát hiện một chuyện rất trùng hợp."

Cù Ngôn ngồi xuống sô pha: "Tên viết tắt của giám đốc Cù và bộ trưởng Khâu, giống nhau như đúc."

Tần Duật "Ai" một tiếng: "Cùng tôi cũng giống nhau như đúc."

"Đúng vậy." Cù Ngôn cười nhận lấy cốc cà phê, nhưng tay lại có chút khống chế không được mà khẽ run, bên ngoài cô ấy vẫn duy trì tươi cười, lại tiếp tục nói, "Đúng là bởi vì điểm này, tôi liền phá lệ thích Dạng Dạng."

Thẩm Nịnh Nhược kéo dài quá âm cuối: "Nga ~"

"Như vậy a."

Kha Diệp Tử ngồi bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược, nghe vậy nội tâm đã bắt đầu run lên, cô ấy lại không phải những người khác, cô ấy biết quan hệ Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược quan hệ, cũng chính bởi vì vậy, cô ấy mới cảm thấy bầu không khí bây giờ phá lệ kỳ quái và không thích hợp.

Dựa theo hiểu biết của cô ấy đối với Thẩm Nịnh Nhược, Thẩm Nịnh Nhược tuyệt đối sẽ là không duyên cớ mà nhắc tới chuyện chữ cái đầu này.

Nhưng cô ấy cũng không phải người mới ở chức trường, hoang mang sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, cô ấy nhìn Cù Ngôn, nội tâm yên lặng địa điểm một trản ngọn nến.

Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đốt cái sáp chuẩn trước không sai.

Cô ấy thậm chí còn chính mình hồi tưởng lại lúc trước thời điểm hai công ty cùng nhau ăn cơm, chắn việc giữa Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược.

Kha Diệp Tử:!!!

Còn may tổng giám bảo đã quên rồi, nếu không cô ấy cảm thấy cũng có thể cho chính mình đốt một ngọn nến.

"Đúng là như vậy." Cù Ngôn nói xong mới uống ngụm cà phê, rồi sau đó đem cái ly cấp buông xuống.

Không khí như vậy có chút trầm mặc và xấu hổ, Tần Duật nâng xuống cổ tay nhìn thời gian, đang lúc anh hơi hơi nhíu mày, cửa liền khai.

Văn Nguyên đẩy cửa đi vào, rồi cửa đóng lại, trên mặt cậu mỉm cười, dường như không có chuyện gì xảy ra, có chút thẹn thùng mà nói câu: "Thật ngại quá, đại ca Tần, Thẩm tổng giám, để mọi người đợi lâu rồi."

"Tôi vừa mới đặt phòng ở nhà hàng, hiện tại liền có thể xuất phát qua đó."

"Văn tổng."

"Chuyện đặt phòng, giao cho tôi là được."

Cù Ngôn đứng lên cười nói câu.

"Tôi không có thư ký sao?" Văn Nguyên nhăn lại mi trở về một câu, "Giám đốc Cù là cảm thấy chính mình công việc quá ít?"

Cù Ngôn sửng sốt, biểu tình có chút xấu hổ: "Không phải."

Văn Nguyên không lại để ý tới cô ấy, chỉ là nói với Tần Duật: "Đại ca Tần, đi thôi."

"Được." Đám người Tần Duật này đứng lên.

Văn Nguyên lại giống vừa định lên cái gì, lại nhìn về phía Cù Ngôn: "Giám đốc Cù, bữa tiệc lần này, cô không cần đi nữa."

Thẩm Nịnh Nhược ở một bên nhẹ nhướng mày, cô rất muốn biết Bành Khai Miểu đã nói gì với Văn Nguyên, làm thái độ Văn Nguyên lại như bây giờ.

"Khoảng cách tan tầm còn có nửa giờ, cô tiếp tục trở về làm việc đi." Văn Nguyên lại nói câu.

Cù Ngôn nhấp môi dưới, che giấu bản thân không vui: "Vâng."

Lúc này Văn Nguyên lại đi hướng bàn làm việc, gọi điện thoại nội bộ cho thư ký: "Thư ký Lâm."

"Thông báo đến bộ trưởng Khâu một chút, bảo cô ấy tham gia bữa tiệc trưa nay."