Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 29: Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh


“Cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có định đưa tiền không? Nếu anh không đưa, tôi tin chắc là có rất nhiều người muốn có video này.”

Hoắc Bạch là thiếu gia của nhà họ Hoắc, là nhân vật đứng nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để giới truyền thông trắng trợn đưa tin, đừng nói đến video có tính kích thích cực mạnh như thế này.

Nếu anh ta không mua, giới truyền thông sẽ mua.

Nếu giới truyền thông không mua, vẫn còn kẻ thù của Hoắc Bạch, có lẽ không cần chờ tới sáng hôm sau, trong ngày hôm đó là anh ta đã nằm trên hot search rồi.

Nhưng Giang Lê Thanh cũng không ngốc.

Cô nói lời này chỉ để lừa anh ta mà thôi.

Mặc dù video lộ ra ánh sáng có thể khiến cho Hoắc Bạch tạm thời mang tiếng xấu, nhưng cô cũng không có kết cục gì tốt, dù sao sau lưng Hoắc Bạch là tập đoàn Hoa Thịnh.

Chuyện gi/ết địch một ngàn tự tổn tám trăm như này cô sẽ không làm.

Cô chỉ cần năm mươi vạn!

Giang Lê Thanh buông Hoắc Bạch ra, giả vờ định rời đi.

Ánh mắt Hoắc Bạch rơi vào bóng lưng cô, trong mắt giống như có lửa đang cháy, Giang Lê Thanh hiểu, lúc này anh ta đang đấu tranh tư tưởng.

Khi bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa, anh ta khàn giọng thỏa hiệp: “Đợi đã.”

Giang Lê Thanh nhếch môi, ngoái đầu lại nhìn: “Hoắc thiếu gia nghĩ thông rồi sao?”

Hoắc Bạch day trán, đầu óc choáng váng, có lẽ là bệnh nặng thêm, cũng có lẽ là do bị Giang Lê Thanh chọc giận.

“Đọc số thẻ, tôi chuyển tiền cho cô.”

Giang Lê Thanh đọc vanh vách một dãy số, sau đó còn không quên nhắc nhở: “Nhớ ghi chú chuyển khoản là tự nguyện cho tiền, vĩnh viễn không thu hồi.”

Ngón tay Hoắc Bạch dừng lại, anh ta giễu cợt: “Lòng tham không đáy.”

Giang Lê Thanh tán đồng: “Đúng vậy, hay là anh cho tôi thêm 2 vạn đi, tổng thành 52.”

Hoắc Bạch: “...”

Chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy.

Hoắc Bạch cắn răng gửi 50 vạn qua, nét mặt lạnh lùng: “Chuyển xong rồi, cô xóa video cho tôi!”

Giang Lê Thanh cũng không dài dòng, trực tiếp xóa bỏ video kia ngay trước mặt anh ta.

“Còn phần ở nhà cô nữa…”

“Hoắc thiếu gia yên tâm.” Giang Lê Thanh cười ngọt ngào: “Tôi lo lắng cho sự tôn nghiêm của anh, nên vừa cop vào đây thì tôi đã xóa camera rồi, nhất định sẽ không mang thêm phiền phức cho anh đâu. Nếu anh không yên tâm, có thể cùng tôi tới nhà họ Giang check lại.”

“Không cần.” Hoắc Bạch cười lạnh: “Tôi tin cô không dám làm gì, cầm tiền rồi biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”

“Đúng vậy.” Giang Lê Thanh đắc ý vì kiếm được 50 vạn, tự nhiên nhìn Hoắc Bạch cũng thấy giống như một thỏi vàng di động, cô duỗi tay mở cửa, không quên căn dặn: “À quên, quà tôi mang cho anh rồi đó, nhớ chậm rãi hưởng thụ.”

Quà?

Hoắc Bạch liếc qua chiếc túi tinh xảo.

Lửa giận không tên bỗng xông thẳng lên đầu.

Tiếng thông báo điện thoại vang lên liên tục, Hoắc Bạch tùy tiện mở ra.

Vương Cường Cường: “Anh Hoắc, nghe Nặc Nặc nói con nhà quê kia tới thăm anh à? Ha ha ha ha! Anh không gọi người đánh cô ta một trận đấy chứ? Thật không biết xấu hổ, còn dám sang nhà tìm anh…”

Triệu Minh: “Cô ta đúng là không biết tự lượng sức mình. Anh Hoắc, anh nói mấy câu đi, anh đã làm cho cô ta đẹp mặt chưa?”

Những lời trêu chọc không ngừng xuất hiện.

Quả thực, Hoắc Bạch sống tới từng này rồi, làm gì có ai dám trêu chọc anh ta? Càng đừng nói đến uy hiếp!

Nhưng lần này lại lòi đâu ra một Giang Lê Thanh!

Hoắc Bạch đọc toàn bộ tin nhắn trong nhóm chat, bàn tay cầm di động nổi hết cả gân xanh, hơi thở dần trở nên hổn hển, chỉ khoảng hai phút, anh ta đột nhiên bùng nổ, ném điện thoại vào vách tường, vẫn không cảm thấy hả giận, nhìn thấy túi quà bên cạnh, anh ta không hề do dự mà ném nó ra ngoài.

Một chiếc bình văng ra khỏi túi, rơi xuống mặt sàn, gạo trắng sền sệt hòa với chất lỏng và cá nằm bung bét giữa mảnh vụn thủy tinh.

Rất nhanh, mùi thối lan ra, Hoắc Bạch không biết nên miêu tả thế nào, giống như mùi cá chết, lại giống như mùi tất của ông chú 50 tuổi đi 7 ngày không giặt, có mùi chua gắt hòa cùng với mùi thối, còn có sát thương hơn cả vũ khí sinh học nữa, mùi thối bay đầy trong không khí.

“Ọe…”

Hoắc Bạch nôn.

Anh ta tức đến hoa mắt chóng mặt, vừa nghĩ tới đó là “món quà” mà Giang Lê Thanh mang tới tặng, hai mắt anh ta lập tức đỏ bừng lên.