- Mau gọi Dương đại ca.
Tiêu Tiêu gõ đầu Tiêu Vô Trần một cái.
- Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ cũng là Võ Thần cảnh giới, thế nhưng cùng Dương đại ca so sánh, ngươi kém xa.
- Dương đại ca.
Tiêu Vô Trần nhìn thiếu niên này so với mình lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng trong lòng thì thật tình bội phục, không tới hai năm từ Võ Sư cảnh giới đạt đến Võ Thần, này là sự tình mình nghĩ cũng không dám nghĩ tới, mình có thể ở cái tuổi này, đạt đến Võ Thần cảnh giới, không biết dùng bao nhiêu Linh Dược phụ trợ, tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, lúc này mới ở trước đây không lâu tiến vào Võ Thần cảnh giới.
Hơn nữa mình và hắn cùng là Võ Thần, bất quá một chút cũng không cảm giác được khí thế của hắn, nhìn không thấu đối phương chút nào, này liền cho thấy, tu vi của hắn so với bản thân muốn lợi hại hơn nhiều.
- Tiêu Vô Trần, ta gọi ngươi Vô Trần có thể chứ?
Dương Lỗi nhìn thiếu niên có chút ngại ngùng, thiên tư kỳ cao, nhưng hết sức e ngại tỷ tỷ mình này, có chút ngạc nhiên, tu vi của hắn so với Tiêu Tiêu mà nói, muốn cao hơn không ít, lại không nghĩ rằng hắn sẽ sợ Tiêu Tiêu như thế, đối với nàng nói gì nghe nấy.
- Dương đại ca gọi ta tiểu Trần là được rồi.
Tiêu Vô Trần nói:
- Không biết Dương đại ca bây giờ là cảnh giới gì, làm sao ta không cảm giác được khí thế của Dương đại ca chút nào?
Dương Lỗi cười cười nói:
- Cái này rất đơn giản, bởi vì ta có Liễm Tức giới chỉ, cho nên ngươi không cảm giác được khí thế của ta.
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng thầm nói, mình bây giờ đã là Thông Huyền cảnh giới, tiểu tử ngươi nếu có thể cảm thụ được hơi thở của ta, cái kia mới là lạ, trừ khi chính mình đem khí tức thả ra, bằng không thì thêm vào Liễm Tức giới chỉ, cho dù là Lục Đạo Luân Hồi, thậm chí là Thất Tinh Luyện Cương cảnh giới Võ Giả, cũng không thể phát hiện mảy may.
Ngược lại là Cổ Thu Hàn còn có Tiêu Thanh Thạch để Dương Lỗi cảm giác có một loại cảm giác bị nhìn thấu, mình ẩn giấu đi tu vi, bọn họ không phải là xem thấu chứ? Dương Lỗi liền không rõ ràng lắm, dù sao tu vi của bọn họ cực kỳ lợi hại, e sợ cho dù không có đạt đến Tạo Hóa Cảnh, hoặc là Ngưng Thần cảnh giới, nhưng cũng cách biệt không xa.
- Liễm Tức giới chỉ?
Tiêu Vô Trần kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới là trả lời như vậy.
Lúc này Dương Lỗi lại nói:
- Tiểu Trần ngươi là tiền đồ không thể đo lường a, so với tỷ tỷ ngươi mạnh hơn nhiều.
- Dương đại ca, này nói chính là nói cái gì, chúng ta cùng Dương đại ca so sánh, quả thực là một trời một vực.
Tiêu Vô Trần vội nói.
- Ta cái này không giống, có kỳ ngộ mới có thể như vậy, phải biết, ta ở trước đó nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi Tiêu Tiêu, là cái phế vật nổi danh, mười sáu tuổi ngay cả Luyện Khí cũng không thể đột phá, có lẽ là ông trời mở mắt, để ta chiếm được Vô Danh cường giả truyền thừa, đạt được Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan, lúc này mới thay đổi thể chất, tu vi tăng nhanh như gió, nhưng cùng ngươi so với, chung quy là căn cơ bất ổn, cho nên tiểu Trần ngươi không cần cho ta lời tâng bốc, tình huống của ta, chính mình biết rất rõ.
Dương Lỗi cười cười nói.
- Mới không phải, tiểu Trần Trần, ngươi đừng nghe Dương đại ca nói bậy, Dương đại ca thật lợi hại, còn có thể bày trận, còn có thể chế phù, Dương đại ca còn có thể chế tác Ẩn Thân phù đây này.
Tiêu Tiêu nghe xong bất mãn, nghĩ không ra Dương Lỗi vì sao lại ẩn giấu thiên phú của mình, liền đối với đệ đệ mình nói.
- Thật sự sao? Dương đại ca, ngươi lại biết chế tác Ẩn Thân phù?
Tiêu Vô Trần trợn to hai mắt, một bộ sùng bái, Ẩn Thân phù là Tiêu Vô Trần ngay cả trong mơ cũng thèm khát, đây chính là Tông Sư cấp Phù sư cũng chưa chắc có thể chế tạo ra, vậy mà Dương Lỗi, rất có thể là Đại Tông Sư Phù sư, điều này làm cho hắn sao không cảm thấy khiếp sợ.
Ánh mắt của Tiêu Vô Trần, để Dương Lỗi sợ hết hồn, giống như nhìn thấy đại mỹ nữ gì như thế, ghê gớm, tiểu tử này sẽ không phải là có loại khuynh hướng kia chứ? Đáng tiếc một mỹ thiếu niên như thế, trong lòng Dương Lỗi không khỏi hít một tiếng, mình phải cách tiểu tử này xa một chút, nghĩ đến hắn là loại người kia, trong lòng Dương Lỗi liền sợ hãi.
- Tiểu Trần, ngươi đừng nhìn ta như vậy, khiến người ta cảm thấy trong lòng có điểm là lạ.
Dương Lỗi ho khan một tiếng nói.
- Dương đại ca, ngươi... ngươi...
- Cái gì? Ta không phải là loại người ngươi nghĩ tới kia, ngươi tuyệt vọng đi.
Dương Lỗi sợ hết hồn, vội nói.
Tiêu Vô Trần ánh mắt tối sầm lại:
- Dương đại ca không muốn dạy ta chế phù sao? Cũng đúng, đây là tuyệt kỹ của Dương đại ca, là không thể tùy tiện ngoại truyện, bất quá... bất quá, Dương đại ca, ta... ta có thể bái ngươi làm thầy.
Ánh mắt Tiêu Vô Trần cực kỳ kiên nghị, nhìn Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là vì học chế phù thuật, thực sự là dọa mình nhảy một cái, còn tưởng rằng hắn là một tên Gay. Chỉ cần không phải cái loại này, như vậy liền tốt.
- Dương đại ca, ta có thể bái ngươi làm thầy, theo ngươi học tập chế phù sao?
Tiêu Vô Trần lại nói.
- Không được, cái này không được.
Dương Lỗi vẫn không nói gì, một bên Tiêu Tiêu lập tức không đồng ý, la lớn.
Dương Lỗi cùng Tiêu Vô Trần đồng thời nhìn Tiêu Tiêu, trong lòng buồn bực, chuyện này cùng nàng quan hệ gì? Làm cho nàng phản ứng to lớn như vậy?
Gặp Dương Lỗi cùng đệ đệ Tiêu Vô Trần đều nhìn mình, Tiêu Tiêu trên mặt ửng đỏ.
- Tại sao không thể?
Tiêu Vô Trần nói.
- Ta nói không được là không được.
Tiêu Tiêu gặp đệ đệ mình chất vấn, không khỏi cả giận nói.
- Tại sao không được, ngươi phải nói ra lý do mới được.
Tiêu Vô Trần cũng mặc kệ, cao giọng nói, Tiêu Vô Trần ngoại trừ muốn trở thành một cao thủ ra, mơ ước lớn nhất, nguyện vọng lớn nhất là có thể trở thành một tên Phù sư xuất sắc, cho nên luôn luôn muốn tìm một Đại Tông Sư cấp Phù sư bái sư học nghệ, bất quá trong Huyền Thiên tông, căn bản không có một Đại Tông Sư cấp Phù sư, bởi vậy tâm nguyện vẫn không có được đền bù, bất quá ý nghĩ này chưa từng từ bỏ, tuy rằng không có bái sư, nhưng hắn ngoại trừ tu luyện ra, chính là học tập tri thức phương diện phù triện, đương nhiên những thứ này đều là mình lén lút tiến hành, dù sao hắn thiên tư cao như vậy, cha mình Tiêu Thanh Thạch, còn có mẹ cũng không thể đồng ý mình chia một bộ phận tinh lực đi học tập chế phù.
- Không có lý do gì, ta nói không cho chính là không cho.
Tiêu Tiêu trừng mắt, nhìn đệ đệ mình nói.
- Tại sao không cho?
Tiêu Vô Trần lần này gan lớn, mắt mở thật to, lớn tiếng nói.
- Ngươi... Ngươi thực sự là tức chết ta rồi, ta đánh ngươi a.
Tiêu Tiêu nổi giận, giơ lên một cước đá vào trên người Tiêu Vô Trần, Tiêu Vô Trần nhất thời chưa sẵn sàng đánh cái lảo đảo.
- Ngươi... Ngươi thực sự là không thể nói lý.
Tiêu Vô Trần tức đến nổ phổi, đối với tỷ tỷ này, lại không dám động thủ.