Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 25


Sáu giờ sáng bình mình còn mờ hơi sương.

Lạc Hiểu Nhiên giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng thỉnh thoảng cứ đeo bám cô. Cô mở mắt ra, bật dậy ngồi trên giường. Có lẽ do động tác bật dậy của cô khá lớn, nên Hoắc Cao Lãng cũng tỉnh dậy theo, anh nhìn đồng hồ treo trong phòng thì không vui lên tiếng.

- “ mới có giờ này em thức làm gì. Nằm xuống ngủ thêm một lúc”. Dứt lời liền kéo cô nằm xuống.

Thói quen của Lạc Hiểu Nhiên là mỗi lần gặp được cơn ác mộng đó không bao giờ cô ngủ lại được và phải lập tức đi tắm như vậy thì cô mới miễn cưỡng an tâm một chút. Cô vội đẩy tay anh ra: “ anh ngủ đi, tôi không ngủ lại được”.

Lúc này Hoắc Cao Lãng như đã tỉnh táo lên một chút, anh mới thấy được mặt cô đã đổ đầy mồ hôi và rất nhợt nhạt, anh như bị cô doạ sợ quan tâm hỏi: “ em bị làm sao, có chỗ nào không thoải mái”.

Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu không trả lời.

- “ em gặp ác mộng”. Hoắc Cao Lãng,thấy sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên gần như trắng bệch, liền ngồi dậy.

Lạc Hiểu Nhiên vẫn ngồi im nhìn anh, nhìn đến khi anh lại gần ôm cô, nhìn đến khi anh ân cần vươn tay xoa đầu cô, cứ thế, cô nhìn anh không hề dời mắt.

Cô biết cô đã thoát ra khỏi cơn ác mộng, bởi vì trước kia sau cơn ác mộng thì chỉ có một mình cô chống chọi, nhưng lúc này đây lại có Hoắc Cao Lãng.

- “ tôi vào nhà vệ sinh đây”. Dứt lời cô liền đột ngột quay người đi xuống khỏi giường.

Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhíu mi tâm, rõ ràng anh cảm nhận được cô rất sợ, rốt cuộc cô gặp giấc mơ như thế nào mà khiến cho cô gái nhỏ luôn quật cường chống đối với anh lại sợ như vậy.

Nhìn cô như vậy anh có chút đau lòng, anh thừa nhận ngay từ đầu đối với cô, anh chỉ có hứng thú muốn chinh phục, nhưng dần tiếp xúc với anh biết rõ cô không phải loại người để tìm đến vui vẻ. Bắt buộc cô làm tình nhân của anh là vì không muốn cô lui tới những chỗ kia, bắt buộc cô bên anh là vì cô là người phụ nữ của anh và anh là người đầu tiên của cô.

Nói anh là một người ít kỉ khốn nạn anh cũng chấp nhận, bởi vì những thứ anh còn hứng thú anh không muốn bắt cứ ai đụng đến.



Cô không giống những người phụ nữ kia, chỉ cần là anh họ sẽ vui vẻ mà lấy lòng, những người phụ nữ kia nếu anh đưa ra điều kiện làm tình nhân của anh sẽ không cần suy nghĩ mà lập tức nhào vào lòng anh, còn cô thì tất cả anh đều cho bậc thang bước xuống nhưng cô vĩnh viễn không muốn bước xuống và không bao giờ có nguyện ý muốn chung đụng với anh.

Nếu không phải lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn để cô đến tìm anh có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa nắm giữ được cô.

Lạc Hiểu Nhiên vừa vào tolet liền lập tức đứng dưới vòi nước lạnh, chỉ có như thế mới giúp cô thoát khỏi ra cơn mộng và mới có thể giúp cô bình tĩnh trở lại. Cô không biết rốt cuộc cơn ác mộng này sẽ đeo bám cô đến lúc nào, mỗi lần cơn ác mộng này tìm cô đều nhớ đến những chuyện xảy ra lúc nhỏ, cô đều nhớ đến mẹ của cô đã ghét bỏ cô như thế nào. Mặc dù bà ấy chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của cô, nhưng trong lòng cô luôn không hề oán tránh bà ấy, mà ngược lại càng muốn được gặp bà ấy, được gần gũi bà ấy, được ở trong vòng tay yêu thương của bà ấy, nhưng tất cả đều chỉ là suy diễn của cô.

Lạc Hiểu Nhiên ngửa mặt lên khóc thật lớn, cô không biết được đâu là nước mắt bởi vì nó và dòng nước lạnh kia đã hoà lẫn với nhau. Khóc đến khi cô điều chỉnh lại tâm trạng cô vệ sinh sạch sẽ thay quần áo mới bước ra ngoài, cô thấy Hoắc Cao Lãng còn ở trong phòng đang ngồi ở sofa, cô không nghĩ là anh còn trong phòng nên cô hơi mất tự nhiên, ái ngại nói: “ tôi xuống nhà trước”.

Từ lúc cô bước ra Hoắc Cao Lãng nhìn sắc mặt của cô đã biết cô vừa mới khóc xong, anh không trả lời câu nói của cô, sau vài giây trầm lặng, Hoắc Cao Lãng rốt cuộc cũng đi đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên, đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt còn chút đỏ trên khuôn mặt tinh xảo của cô, nói bằng giọng từ tốn nhẹ nhàng, "Sao lại khóc?"

Không biết vì sao, giọng nói của anh rõ ràng không hề ẩn chứa ý tứ giễu cợt nào, nhưng cô lại không thể xem lời nói của anh như một câu quan tâm bình thường.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của anh, cô nhẹ lắc đầu: “ không có, tôi xuống nhà trước”. Cô quay người bước đi đến cửa, cửa vừa được mở ra thì nghe anh nói.

- “ tôi không thích người phụ nữ của tôi khóc, cho nên về sau em không được khóc”.

Lạc Hiểu Nhiên quay người lại mở to mắt nhìn anh, một lúc sau cô mới nhếch môi tỏ rõ thái độ: “ tôi không làm được”.

Đôi môi mỏng của Hoắc Cao Lãng mím chặt, nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ cường quật, anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, lời nói dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo quen thuộc, "về sau không được khóc trước mặt tôi nữa”.

Ngay lập tức, đã thành công kích sự bứt bối dồn nén của cô từ sáng đến giờ, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng hét lên: “ Hoắc Cao Lãng, khốn kiếp, anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi. Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng có cảm xúc của bản thân, anh lấy cái quyền gì mà cấm đoán tôi”.

Hoắc Cao Lãng hơi nheo đôi mắt lại, nhìn cái miệng nhỏ của cô, trong phút chốc anh đã đến gần cô không chậm trễ gì mà hôn mạnh lên môi cô. Không một chút nhẹ nhàng.



Bất ngờ bị anh hôn Lạc Hiểu Nhiên khó khăn chấp nhận khẽ “ưm” một tiếng liền đẩy anh ra, nhưng đều không được.

Anh hôn nồng nhiệt, không cho cô cơ hội kháng cự, cố gắng cạy hàm răng cô ra.

Đã lâu như vậy rồi, mặc dù đã trải qua không ít những động tác ngày càng thêm thân mật, nhưng cô vẫn không học được cách kháng cự lại anh …

Trái tim cô đập điên cuồng như đánh trống, mặc cho Hoắc Cao Lãng ôm chặt thân thể nóng bỏng của cô, mặc cho anh chiếm cứ môi miệng cônhư cuồng phong bạo vũ. Ngay cả lưỡi của cô anh cũng không bỏ qua, dùng cách thức cô không thể tưởng tượng được liên tục dây dưa.

Sau nụ hôn nóng bỏng, cô không thể ổn định hô hấp, ngực cô phập phồng kịch liệt, nội tâm cũng đang thấp thỏm xem anh sẽ có phản ứng tiếp theo thế nào.

Bỗng dưng, anh đóng chặt cửa phòng.

“Uỳnh!” một tiếng, cô đã dự cảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Thân thể cô trở nên căng thẳng, hai bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh vì khẩn trương.

Anh bỗng đi tới trước mặt bồng cô lên.

“A!”. Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Lạc Hiểu Nhiên không nhịn được hét lên một tiếng.

Hoắc Cao Lãng ôm cô đi đến bên giường và trực tiếp ném mạnh cô xuống giường sau đó chính mình cũng đè lên người cô. Anh không chần chừ mà hôn lên môi cô dần dần trượt xuống cổ cô.

Lạc Hiểu Nhiên cố né tránh: “ anh làm gì vậy, buông ra”.

Mới sáng sớm làm sao có thể làm chuyện xấu hổ này được, cô vùng vẫy né tránh anh. Nhưng rất tiếc cô đã bị anh giữ chặt lại.