Chương 320
Lưu Mộng Lị, là vợ chính thức của Đường Hạo.
Nhiều năm trước đây, dưới sự xúi dục của Đường lão thái thái, Đường Hạo liền cùng Lưu Mộng Lị kết hôn.
Năm đó, Đường Gia chỉ là gia tộc hạng ba, còn Lưu Gia đã là gia tộc hạng hai, nhằm mục đích để Đường Gia nhận được sự ủng hộ từ Lưu Gia, Đường lão thái thái liền ra lệnh cho Đường Hạo cùng Lưu Gia tiến hành liên hôn.
Lưu Mộng Lị này quả thật lớn lên cũng xinh đẹp, cũng là loại con gái mà Đường Hạo thích, cộng thêm việc xuất thân của Lưu Mộng Lị không kém, Đường Hạo cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Lưu Mộng Lị là một cô gái có tư tưởng bảo thủ, xuất thân từ Lưu Gia gia tộc hạng hai, cô đã sớm biết bản thân không cách nào thoát khỏi vận mệnh liên hôn này.
Đường Hạo lớn lên cũng không tệ, từ vóc dáng đến thân cao đều tuyệt vời, hơn nữa lại là nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên trẻ tại thành phố Trung Nguyên, Lưu Mộng Lị tất nhiên khá vừa ý với Đường Hạo.
Vừa bắt đầu, tình cảm hai người quả thật không tệ!
Chỉ đáng tiếc, Lưu Mộng Lị từ nhỏ trải qua một căn bệnh nặng, sớm đã mắt đi khả năng sinh con, dẫn đến hai người bọn họ kết hôn đã nhiều năm, vẫn luôn không có con cái.
Cộng thêm việc Đường Gia ngày càng phát triển, nhanh chóng đã vượt lên trở thành người dẫn đầu trong những gia tộc hạng hai, khiến cho phần tình cảm tôn trọng cuối cùng mà Đường Hạo dành cho Lưu Mộng Lị cũng tan biến theo làn khói.
Cũng vì không thể sinh con, nên thái độ của Đường lão thái thái những năm gần đây đối với cô cũng không được tốt, Những ngày gần đây, Đường Hạo giống như không khí, biến mắt không thấy tung tích, gọi điện thoại cũng không bắt máy, cô đã từng hỏi qua Đường lão thái thái, nhưng chỉ nhận được câu trả lời không biết từ bà.
Chuyện này quả thật khiến cho Lưu Mộng Lị gấp gáp không thôi, cô vô cùng hoài nghỉ Đường Hạo chính là ở bên ngoài ăn chơi với người phụ nữ khác.
Cô dù sao cũng là một người phụ nữ bảo thủ, tuyệt đối không cho phép người đàn ông của mình ở bên ngoài làm chuyện lăng nhăng.
Trước đây Đường Hạo đều dùng lý do tiếp khách hàng nên qua đêm ở bên ngoài, cộng với thái độ không ngó ngàng gì đến của Đường lão thái thái, nên Lưu Mộng Lị không có cách nào tra ra được tung tích của Đường Hạo.
Lần này, Đường Hạo đã liên tục mắt liên tục ba ngày ba đêm, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Lưu Mộng Lị biết Đường Hạo quá nữa đã ngoại tình bên ngoài.
Chính ngay giây phút Lưu Mộng Lị cảm thấy bất lực thì có người nói cho cô biết rằng Đường Hạo đang ở trong một căn hộ tại Thủy Ngạn Tân Thành.
Sau khi nhận được tin tức, Lưu Mộng Lị ngay lập tức xuất phát đến Thủy Ngạn Tân Thành.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Đường Hạo không chút chần chừ liền lập tức nhắc người đứng dậy, hắn cho rằng người đến chính là Nhiễm Trinh Trinh vừa đi ra ngoài mua đồ quay trở về.
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Lưu Mộng Lị, Đường Hạo hoảng hốt giật mình nói: “Em…em như thế nào lại đến đây?”
Lưu Mộng Lị lạnh giọng nói: “Đường Hạo, anh vẫn còn có mặt mũi hỏi em vấn đề này sao? Những ngày này anh ở nơi này làm gì? Gọi điện thoại của không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, có phải lén lút giấu em ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không?”
Bị Lưu Mộng Lị nhìn chăm chú như vậy, Đường Hạo có chút chột dạ.
Phải biết rằng, Lưu Gia tại thành phố Trung Nguyên này chính là gia tộc hạng hai, cùng Đường Gia ngang sức ngang tài.
Hắn không dám đắc tội với Lưu Mộng Lị, chỉ sợ rằng sẽ khiến cho người Lưu Gia Trung Nguyên đến tìm hắn gây phiền phức.
Trước đây hắn còn có thể tùy tiện lừa gạt vài câu, nhưng hiện tại Lưu Mộng Lị đột nhiên giết tới, triệt để khiến cho Đường Hạo sợ đến ngây người.
“Anh…anh không có!” Đường Hạo hoảng hốt vội vã trả lời.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của Đường Hạo, Lưu Mộng Lị liền một tay tóm chặt lầy Đường Hạo: “Em chính là không tin anh vậy mà lại không có người phụ nữ khác ở bên ngoài!”
Lưu Mộng Lị tiến vào trong phòng, lục soát một phen, căn bản không phát hiện ra bắt kỳ dấu vết nào của bát kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng cô rõ ràng có thể ngửi thấy được mùi nước hoa phụ nữ trên giường ngủ.
Đường Hạo lau mồ hôi chảy trên trán, may mắn Nhiễm Trinh Trinh lúc này đã đi ra ngoài, nếu không rắc rồi lớn rồi.
Đường Hạo lập tức vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Nhiễm Trinh Trinh, nói cho Nhiễm Trinh Trinh biết tạm thời đừng quay trở lại.
Lưu Mộng Lị chất vấn: “Mùi nước hoa trên chiếc giường này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Đường Hạo cố nặng ra một nụ cười: “Đây là chung cư ông nội đã mua khi còn sống, bà nội thỉnh thoảng cũng đến đây sống vài ngày, có chút mùi hương nước hoa không phải rất bình thường hay sao?”