Cuộc gọi được kết nối.
Giọng điệu viện trưởng nhẹ nhàng mềm mại: "Bà Hoắc, tôi đã giải quyết theo phân phó của cô rồi... Vâng, đúng vậy, người như cô Đinh quả thật không thích hợp để nuôi dạy con cái, còn nữa tôi thay mặt bọn trẻ ở đây cảm ơn cô đã quyên góp năm trăm vạn, còn xây nhà mới cho bọn nhỏ."
Bên kia, Ôn Noãn mỉm cười.
Cô nói: "Không cần lo lắng về vụ kiện, cô cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt là được rồi.”
Cúp máy.
Ôn Noãn vẫn đứng ở bên cửa sổ, người giúp việc bưng một ly sữa nóng tới, nhỏ giọng nói nhỏ: "Ông chủ gọi điện thoại về, nói bà chủ uống sữa rồi ngủ một lát.”
Ôn Noãn cười nhạt: "Ông chủ của mấy người chăm tôi như trẻ con vậy.”
Cô luôn độc lập và rất biết chăm sóc bản thân.
Nhưng Hoắc Minh dù có bận rộn, một ngày cũng gọi bảy tám cuộc điện thoại về nhà, không phải như thế này thì là như thế kia... Có lẽ có chút vụn vặt, nhưng Ôn Noãn không cảm thấy gánh nặng chút nào.
Ngược lại còn rất ngọt ngào!
Đinh Tranh dùng hết mối quan hệ, cũng không thể tìm được đứa bé.
Cô ta hồn xiêu phách lạc.
Đêm đó, cô ta đến căn hộ của Cố Vân Phàm.
Lúc cậu ta mở cửa tóc còn nhỏ nước, trên người mặc áo choàng tắm, rõ ràng là mới vừa tắm xong.
Trong phòng, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.
Quả nhiên, một cô gái cao ráo đi ra từ phòng ngủ, quấn khăn tắm, từ phía sau ôm eo Cố Vân Phàm, đôi mắt xinh đẹp mang theo địch ý: "Vân Phàm, bà dì này là ai vậy?"
Sắc mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.
Cô ta đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa đến mức độ dì mà?
Cố Vân Phàm vỗ mông bạn gái, cũng không trách cứ, chỉ nói: "Về đi! Lần sau lại tìm cô tiếp.”
Cô gái nở nụ cười, xoay người rời đi.
Một lát sau, cô ta thay quần áo đi ra, trong tay xách một cái túi, hào phóng hôn Cố Vân Phàm một cái rồi rời đi.
Cho dù Đinh Tranh có thoáng đấng đến đâu, cũng có chút chịu không nổi.
Cô ta vào nhà, chất vấn: "Cố Vân Phàm, một ngày không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”
Cố Vân Phàm không thích cô ta lắm.
Cậu ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân dang rộng, châm một điếu thuốc lá nhìn cô ta: "Sẽ chết đấy!... Tôi nói này, giám đốc Đinh chị đây coi trọng cái gì ở tôi vậy? Tôi chính là lãng tử, cũng sẽ không kế thừa gia tài gì cả, chết tâm đi! Cửa ở bên trái!”
Đinh Tranh tức giận không chịu được!
Cô ta vì cậu ta mà hao hết tâm tư nịnh nọt Ôn Noãn, ăn nói khép nép với Bạch Ví.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!