- Chú Cổ, không có chuyện gì, có vị khách tố cáo, chúng tôi đến giải quyết.
Chủ nhiệm Triệu thấy đoàn người có chú Cổ đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón nói.
- Ủa, Tiểu Trang, sao cậu lại ở đây? Có câu con gái xuất giá thì khó thể vào nhà, cậu đã vào cửa mà không đến gặp ông lão như tôi, thật sự dễ làm người ta nổi giận đấy nhé.
Cổ lão gia tử khẽ gật đầu với chủ nhiệm Triệu, sau đó thấy hai người thanh niên đứng trong cửa hàng kia, bọn họ chính là những người hôm qua lão được gặp. Lão có ấn tượn rất sâu với Trang Duệ có thể làm cho Tiền Diêu Tư phải đưa ra vật quý, như vậy cũng đủ làm lão coi trọng.
Trong nghành đồ cổ thật sự nói về sự truyền thừa nhưng quan trọng là anh phải có năng lực và thực lực, những biểu hiện của Trang Duệ vào ngày hôm qua khi giám định các món gốm sứ thật sự cũng làm cho Cổ lão gia tử có chút mặc cảm.
Khi thấy Cổ lão gia tử tỏ ra thân mật với Trang Duệ, hơn nữa còn tiến lên vỗ vỗ vai, thái độ giống như là ngang hàng, điều này không khỏi làm cho đám người bốn phía chợt trừng mắt há mồm, phó chủ nhiệm Triệu thiếu chút nữa thì lồi mắt ra ngoài, hắn không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Hội chợ triển lãm châu báu quốc tế lần này được Cổ lão gia tử đến tham gia có thể nói là giá trị tăng lên gấp bội, chưa nói đến chuyện đệ tử và con cháu của lão là rất nhiều, đồng thời danh vọng lại là cực cao. Nhưng lão cũng đã lớn tuổi, chỉ có thể nhận một chức vụ ở hiệp hội ngọc thạch quốc gia, tuy không chịu trách nhiệm cụ thể nhưng những gì được lão giám định thì thường sẽ có đủ uy tín.
- Lão gia tử, lần này bạn của cháu đến tham gia triển lãm, cháu đến giúp đỡ một chút.
Trang Duệ thấy Cổ lão gia tử nhiệt tình như vậy thì cũng có chút ngượng ngùng, từ khi khai mạc hội chợ triển lãm thì hắn đã thấy lão ngồi trên đài chủ tịch, nhưng hắn nghĩ rằng hai bên mới tiếp xúc một lần mà thôi, cũng không tiếp cận.
- À, Tiểu Trang, không ngờ người bị khách tố cáo lại là hai cô gái này, phó chủ nhiệm Triệu, đây là có chuyện gì?
Cổ lão gia tử nhìn thoáng qua đám người, lại nhìn nhóm Trang Duệ bị vây vào giữa, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hỏi vị ở bên cạnh.
- Không có gì, không có gì, Cổ lão gia tử, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Được rồi, được rồi, mọi người giải tán, không còn gì hay để xem nữa đâu.
Phó chủ nhiệm Triệu thấy Cổ lão gia tử có quen biết với Trang Duệ thì nào còn dám tiếp tục gây phiền? Phải biết rằng hắn không sợ rời khỏi chức vụ tạm thời ở ban tổ chức triển lãm, nhưng hắn thật sự sợ Cổ lão gia tử, nếu ông cụ nói một câu không hay cho mình, như vậy sẽ coi như đập nát chén cơm của mình.
- Hiểu lầm sao? Người này đùa giỡn phụ nữ, còn đi cáo trạng chúng tôi, ban tổ chức các vị không điều tra rõ ràng mà nói là hiểu lầm sao? Phó chủ nhiệm Triệu, anh có thể giải thích cho mọi người được không?
Lôi Lôi sau khi nghe rõ lời của phó chủ nhiệm Triệu thì không đồng ý, lúc đến gây phiền thì quá mạnh mẽ, bây giờ nói hiểu lầm thì đã muộn rồi.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tiểu Lưu, đến đây một chút.
Cổ lão gia tử nhíu mày, lão cũng không quá quen thuộc vị chủ nhiệm Triệu kia, vì vậy mà gọi đến một người quen trong đám người để hỏi thăm sự việc.
- Hồ đồ, đúng là hồ đồ, khi thấy người ta chỉ có hai cô gái tham gia triển lãm thì các anh có thể tùy ý để bọn họ phải dọn đi sao? Ban tổ chức các anh làm ăn thế nào vậy? Không điều tra rõ ràng đã ép người ta phải dọn gian hàng, như vậy là công tác của các anh sao?
Người đàn ông tên là Tiểu Lưu cũng không dám giấu diếm Cổ lão gia tử, hắn nói những gì vừa xảy ra, rõ ràng là chủ nhiệm Triệu đã thiên vị cho Vương Cổn, mà hắn là nhân viên công tác, chỉ có thể làm theo phân phó của lãnh đạo. Nhưng người này cũng không ưa gì Vương Cổn, vì vậy khi lên tiếng cũng nói rõ ngoại hiệu và lai lịch của đối phương.
Chỉ cần nghe đến ngoại hiệu Vương Nhất Côn thì Cổ lão gia tử nào còn quan tâm đến chuyện gì xảy ra, lão lập tức lớn tiếng khiển trách chủ nhiệm Triệu, còn tên cặn bã Vương Cổn thì không quan tâm.
- Chú Cổ, chú Cổ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, cháu về sẽ điều tra rõ ràng, sẽ có câu trả lời phù hợp...
Phó chủ nhiệm Triệu lúc này đã vã mồi hôi lạnh trên trán, hắn cũng không ngờ Cổ lão gia tử sẽ vì những người trẻ tuổi kia mà nổi giận, không nể mặt mình trước mắt bao người. Xem ra vừa rồi mình đã xem thường mối quan hệ giữa người thanh niên kia và Cổ lão gia tử.
- Chú Cổ, là bọn họ đánh người trước, cháu còn chưa làm gì cả, chú xử lý như vậy là không công bằng.
Vương Cổn lúc này thật sự không phục, hắn bị Lưu Xuyên cho một tát, vì vậy mà nổi giận. Hơn nữa hắn tuy có nghe qua danh tiếng của Cổ lão gia tử nhưng cũng không quá hiểu rõ, bây giờ hắn thấy lão già kia cậy già lên mặt, phó chủ nhiệm Triệu thì gật đầu như gà mổ thóc, vì thế nhịn không được mà lên tiếng.
- Cậu là tiểu tử nhà ai?
Cổ lão gia tử dùng ánh mắt chán ghét nhìn Vương Cổn rồi hỏi.
- Công ty châu báu Vương Thất Kim Lăng chính là nhà cháu, lần này cháu đến tham gia triển lãm bị bọn họ ẩu đả vô cớ, lão gia tử cũng không nên nặng bên này nhẹ bên kia được.
Vương Cổn ưỡn ngực nói, hắn thấy ở vùng đất Kim Lăng này thì công ty châu báu của nhà họ Vương xem như là cá sấu lớn, ông lão kia chắc chắn sẽ nể mặt vài phần. Nhưng hắn cũng không ngờ, cũng vì hắn tự lên tiếng nói ra công ty của nhà mình, sau này công ty châu báu nhà họ Vương bị nhiều hộ khách hủy hợp đồng, một thời gian sau cực kỳ khó khăn. Mãi đến cuối cùng bọn họ mới tìm ra được nguyên nhan, mới tìm người đến gặp Cổ lão gia tử, mà đây là những chuyện sau này, không nên đề cập đến.
- Cậu là người tham gia triển lãm, như vậy sẽ không còn là vấn đề khách hàng tố cáo gian hàng, hơn nữa cậu kia cũng không phải người của gian hàng này, cậu có thể đi báo cảnh sát, cũng đừng đứng đây nói này nọ. Chủ nhiệm Triệu, có phải người vây quanh còn ít nên anh còn chưa đưa người đi?
Lúc này vẻ mặt của Cổ lão gia tử rất khó nhìn, chủ nhiệm Triệu nghe nói như vậy thì nhanh chóng dẫn người bỏ đi. Vương Cổn còn đang định nói gì đó thì cũng bị chủ nhiệm Triệu lôi đi. Chủ nhiệm Triệu biết với năng lượng của Cổ lão gia tử thì hoàn toàn có thể làm cho công ty của Vương Cổn gặp phải vấn đề khó khăn về nguồn cung cấp, nếu Vương Cổn không biết điều thì sợ rằng chỉ có thể rước phiền toái cho gia tộc mà thôi.
Nhưng Lưu Xuyên vẫn rất khó chịu, Cổ lão gia tử kia sao lại giống như Lôi Lôi vậy, cứ động một tí lại muốn đưa người đến đồn công an? Huynh đệ tôi dù là người lớn lên trong nhà của cảnh sát nhưng cũng chưa từng đến đồn công an qua đêm lần nào.
- Được rồi, mọi người cứ đi trước, tôi sẽ ở lại chỗ này.
Cổ lão gia tử nói với những người bên cạnh, bên người chỉ để lại một người đàn ông trung niên mà thôi.
- Các cô gái, kiểu dáng châu báu của mọi người ở đây thật sự không dễ bán, tuy kim cương và phỉ thúy có cấp bậc khá cao nhưng cũng không tính là tốt nhất, người bình thương mua không nổi nhưng người có nhu cầu thật sự sẽ không mua nó, như vậy là không được.
Cổ lão gia tử đuổi đám người bên cạnh đi, sau đó lão đi đến nhìn các món đồ châu báu của Tần Huyên Băng một vòng, cuối cùng ngồi xuống nói ra ý nghĩ của mình.
Tần Huyên Băng dâng trà cho Cổ lão gia tử và người đàn ông trung niên theo bên cạnh, tất nhiên cũng không phải là Đại Hồng Bào như trong cửa hàng của Tiền Diêu Tư vào ngày hôm qua. Sau đó nàng mở miệng nói:
- Cổ lão gia tử, lần này chúng cháu tham gia triển lãm quá vội vàng, vì vậy còn có nhiều sản phẩm chưa được đưa đến đúng chỗ, những trang sức kim cương và phỉ thúy cực phẩm của chúng tôi ở Hongkong không phải là không có, nhưng vì thời gian không kịp nên không thể đưa đến. Đúng rồi, Cổ lão gia tử, chỗ này của chúng tôi vừa có một viên phỉ thúy vừa đến, mong ngài đánh giá một chút.
Trang Duệ nghe thấy lời nói của Tần Huyên Băng, đang định lên tiếng ngăn lại thì nàng đã lấy viên phỉ thúy ra. Từ sau khi Trang Duệ tặng thì nàng luôn mang nó theo bên người.
Những năm gần đây Cổ lão gia tử rất ít khi giám định châu báu cho thương gia, vì sợ bị bọn họ trộm lấy thanh danh của mình, nhưng lúc này thấy Tần Huyên Băng đã lấy phỉ thúy ra, cũng không nên từ chối. Vì vậy lão đưa tay ra, người đàn ông trung niên ở phía sau đưa đến một cặp kính lão và một chiếc đèn pin bằng đồng được chế tác tinh xảo, lão chậm rãi đeo kính, nhìn vào viên phỉ thúy trong lòng bàn tay.
- Viên phỉ thúy này là rất tốt, ủa?
Cổ lão gia tử vốn không quan tâm đến, lão thuận miệng nói một câu, nhưng sau khi chú ý đến phỉ thúy thì lập tức ngậm miệng không nói lời nào, bắt đầu mở đèn pin chiếu vào viên phỉ thúy.
Năm sáu phút sau Cổ lão gia tử mới đưa lại viên phỉ thúy cho Tần Huyên Băng, sau đó mở miệng hỏi:
- Cô gái, công ty châu báu của nhà cô ở Hongkong là gì?
Khi Cổ lão gia tử nghe nói đó là công ty châu báu Tần Thị Hongkong thì trong mắt bùng lên cái nhìn hiểu rõ.
- Ha ha, thì ra là cháu gái của bạn cũ, tôi biết ông nội của cô, cũng tính là đồng lứa. Viên phỉ thúy của cô toàn thân đầy màu xanh, là loại đến vương lục cực kỳ hiếm có, ông của cô an tâm cho cô mang theo bên mình sao?
Tần Huyên Băng nhìn thoáng qua Trang Duệ rồi thành thật nói:
- Đây là của Trang Duệ cho cháu, không phải lấy từ trong nhà ra, mà những phỉ thúy cấp bậc cao như thế này ở trong nhà đã được chế tác thành vật phẩm, những thứ phỉ thúy thế này cũng không còn.
Tần Huyên Băng nói với giọng điệu vui sướng, trong lời nói tỏ ra rất thỏa mãn với lễ vật của Trang Duệ.
Lưu Xuyên không biết sự quý giá của phỉ thúy, sau khi nghe được lời của Tần Huyên Băng thì cũng không có phản ứng, nhưng Lôi Lôi thì khác, tuy viên phỉ thúy kia không lớn nhưng giá trị của nó phải hơn năm triệu, không ngờ Trang Duệ lại hào phóng như thế, vì vậy mà không khỏi dùng ánh mắt giật mình nhìn Trang Duệ.
- Cậu Trang không những tinh thông gốm sứ còn có ánh mắt nhìn ngọc thạch rất cao đấy.
Cổ lão gia tử nghe nói đó là phỉ thúy của Trang Duệ cho Tần Huyên Băng thì cũng có chút kinh ngạc, lão biết viên phỉ thúy kia mới lấy ra chưa lâu, hơn nữa vì không cẩn thận mà có vài dấu vết, lão không ngờ đối phương có ánh mắt tốt như vậy.