Ban đêm hoàng thượng không được thỏa mãn, ứng phó với hoàng quý phi một đêm, nghe nàng nói liên miên cằn nhằn những chuyện cũ, trong lòng không nhiều cảm giác, chỉ cảm thán lão thái hậu hồ đồ, ánh mắt càng ngày càng tệ.
Muốn nữ tử như hoàng quý phi tiến cung, rõ ràng chính là cản trở.
Hậu cung chính là nơi đấu đá quyền lực, tại sao lại có chân tình?
Mà hoàng quý phi sống trong cung năm năm, thái hậu bảo hộ quá tốt, đến nay còn chưa có tỉnh ngộ mà còn cho rẳng thái hậu đang cản đường nàng.
Có đồng tộc như vậy, nếu thái hậu biết hoàng quý phi đang tìm cách, chỉ sợ là phiền muộn đến thổ huyết.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không hảo tâm cho người đi báo với thái hậu, còn phân phó người đem chuyện hoàng quý phi đến Di Xuân điện giấu giếm xuống. Nếu để lộ tin tức, người thứ nhất hoàng quý phi sẽ không tha cho chính là Ứng Thải Mị.
Hắn không muốn Ứng Thải Mị lao vào vũng nước đục này, chỉ muốn nhìn hoàng quý phi và thái hậu đấu đá nhau........
Trước khi Hoắc Cảnh Duệ lâm triều thì đã cùng Ứng Thải Mị triền miên trên giường một hồi, lúc này mới sảng khoái tinh thần mà rời khỏi. Liên tục ngủ lại Di Xuân điện mấy đêm liền đã khiến cho các phi tần hậu cung đỏ mắt, nhưng cũng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Quan hệ giữa thái hậu và hoàng thượng ngày càng rạn nứt, bây giờ thái hậu buộc hoàng thượng sủng hạnh Ứng quý nghi, làm sao hoàng thượng có thể vui vẻ?
Ứng quý nghi bây giờ phong quang, sau này không chừng ngã đau thảm thiết, các phi tần hậu cung không thể chờ đợi muốn nhìn thấy nàng thảm hại.
Ứng Thải Mị lại thư thái tiếp tục nằm trên giường, tùy ý để Thanh Mai hầu hạ rửa mặt chải đầu, hé miệng ngậm lấy quả mơ trong tay Bạch Mai, ăn được nhiều nhất có thể.
Nàng lười biếng ôm chăn gấm, sáng sớm bị hoàng thượng quấn lấy một phen, bây giờ đan điền ấm áp, toàn thân khoan khoái, trên mặt hiện lên mấy phần vui vẻ chân thật.
Thanh Mai nhìn thấy tâm tình của Ứng Thải Mị vui vẻ, nhịn không được nhắc nhở nàng: "Chủ tử, hoàng thượng giống như giống trống khua chiên mấy ngày nghỉ ở Di Xuân điện, sợ là muốn rước lấy phiền phức."
Ứng Thải Mị khoát khoát tay, ý bảo Bạch Mai châm trà mật, cúi đầu nhấp một ngụm mới nói: "Sợ cái gì, hoàng thượng tự có quyết đoán."
Hoàng đế rất giảo hoạt, phỏng chừng hai ba ngày đầu chạy tới Di Xuân điện, xác thực sẽ rước lấy nhiều bất mãn. Thế nhưng lấy tính tình của hắn, khẳng định họa thủy chạy về hướng đông cũng sẽ làm cho thái hậu chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Các ngự sử dù muốn can thiệp, hoàng thượng nói đây là ý tứ của thái hậu, đây là đại hiếu, triều thần còn có thể nói cái gì?
Về phần những phi tần không có phẩm cấp gì, trừ ăn không được nho cảm thấy nho chua, cũng lăn qua lăn lại không làm ra trò trống gì.
Phiền toái nhất chính là hoàng quý phi, tối hôm qua bị hoàng đế nói dăm ba câu đã được dỗ dành, trong lòng đầy tâm tư muốn đối phó với thái hậu, nơi nào sẽ đụng tới mình?
Nói đi nói lại, Ứng Thải Mị cảm giác mình ở trong cung ngoại trừ đối phó với hoàng thượng, còn lại cũng không có gì lo lắng.
Thanh Mai tự giác ngậm miệng, chủ tử nhà mình đã dự liệu trước, lại được hoàng thượng sủng ái, xác thực không có gì phải lo lắng.
Chính là tối hôm qua vốn là ngày Ứng Thải Mị thị tẩm, lại để cho hoàng quý phi tu hú đẻ nhờ, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Mai nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy: "Chủ tử cũng thật là, tối qua sao lại đem cơ hội thị tẩm nhường cho hoàng quý phi?"
Theo tính tình của hoàng quý phi, chờ nàng ta xoay người, người thứ nhất không thể tha chính là Ứng quý nghi!
Nàng là hoàng quý phi, vẫn là hoàng hậu trước đây, chất nữ của thái hậu, đích nữ trong tộc, quay đầu lại bị một quý nghi nho nhỏ đem cơ hội thị tẩm bố thí cho mình, chuyện mất mặt như vậy sao có thể lưu lại nhược điểm?
Bạch Mai nghĩ đến chuyện này, Thanh Mai cũng có chút không hiểu, mín môi không đồng ý nhìn về phía chủ tử nằm trên giường.
Ứng Thải Mị nhìn thấy bộ dạng thâm cừu đaị hận của hai vị cung nữ, nhịn không được nở nụ cười: "Các ngươi a, chính là nghèo bận tâm."
Hoàng quý phi có thể xoay người được hay không, vẫn không thể đoán trước được, hà tất phải bận tâm đến chuyện không có khả năng?
Bạch Mai nghiêng đầu không rõ, Thanh Mai lại thay đổi sắc mặt.
Xem ra, thời tiết trong cung bắt đầu thay đổi!
Thiếp thân ma ma đỡ thái hậu ngồi xuống trước bàn, một bàn đầy thức ăn nhưng làm cho bà không muốn ăn, thần sắc mệt mỏi, quay đầu thấp giọng nói: "Uyển Lăng còn đang cáu kỉnh, tự giam mình trong tẩm điện?"
Lão ma ma nhỏ giọng hồi đáp: "Chủ tử, nghe nói quý phi nương nương đã ra khỏi tẩm điện, sáng nay còn truyền thiện."
Bà nói đơn giản sáng nay quý phi dùng đồ ăn sáng bao nhiêu, thái hậu nghe được trong lòng bình phục.
Mặc dù đối với chất nữ nhà mình tiếc hận rèn sắt không thành thép, tóm lại là quan tâm. Vào cung làm bạn năm năm, đến mèo con chó con cũng có chút cảm tình, huống chi là một người sống?
Chất nữ thông minh nhu thuận, thái hậu vẫn rất thích. Nghe nói nàng thường xuyên không dùng thiện, rõ ràng là lấy thân thể của mình ra chơi đùa, thái hậu rất lo lắng.
May mà chất nữ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Chờ cho tiểu thái giám đằng trước đến bẩm báo, nói quý phi cho người đưa đến một chén tuyết lê tổ yến do mình đích thân nấu. Tiểu cung nữ dâng thức ăn lên là một người mồm miệng lanh lợi, thuật lại ý tứ của quý phi, nói những ngày qua không hiểu chuyện đã làm cho thái hậu bận tâm.
Thái hậu nghe được cảm thấy thoải mái, thấy chất nữ đau một trận đã tỏ tường, không khỏi cười híp mắt nói với lão ma ma: "Nghe một chút, đứa nhỏ này vẫn có tâm, không làm cho ai gia uổng phí tâm cơ bồi dưỡng."
Lão ma ma cười theo, hầu hạ thái hậu uống xong hơn phân nửa bát tổ yến, còn lại được thái hậu ban xuống, bà hoan thiên địa hỉ uống xong, đỡ thái hậu ra tiền điện, cười lấy lòng nói: "Chủ tử, nghe nói hoa ở ngự hoa viên nở vô cùng đẹp, hay là đi dạo một chút cho tiêu thực?"
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, biết chất tử của lão ma ma được phân đến làm việc ở ngự hoa viên, dù sao cũng là nô tài thiếp thân của mình, liền cười: "Cũng tốt, lớn tuổi nên đi nhiều vòng một chút."
Lão ma ma tươi cười: "Thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương đứng chung một chỗ, người nhìn thấy đều nói là tỷ muội đấy."
Không có người nào mà không thích nghe tán dương, nhất là nử tử đã lớn tuổi. Thái hậu đem cây trâm mình thích thưởng cho lão ma ma, hai người liền một trước một sau đi đến bên cạnh cái ao lớn trong ngự hoa viên.
Hoa sen đã nở rộ, xác thực rất đẹp, thái hậu không để ý nhìn mặt mũi lão ma ma nhắc nhở chất tử của nàng một chút, lúc này định mở miệng thì bất ngờ trước mắt liền tối sầm, ngã gục xuống.
Vừa ngay trước mặt chính là cái ao, tức khắc thái hậu rơi vào trong nước, cũng không ngoi lên được nữa.
Lão ma ma bối rối, còn chưa kịp phản ứng lớn tiếng kêu cứu, đầu cũng choáng váng hoa mắt, ngã theo vào trong ao.
Chờ đến khi các cung nhân và thị vệ nghe tin sôi nổi nhảy vào trong ao cứu hai người lên, thái hậu và lão ma ma đã sớm không còn thở.
Trận ngoài ý muốn trong nháy mắt đã lan truyền khắp kinh thành, hoàng đế đè xuống tranh luận, cực lực nhanh chóng đem thái hậu an tang, lại bị các ngự sử phản đối.
Thái hậu hai ngày trước còn khỏe mạnh, vui vẻ lăn qua lăn lại, sao lại hai ngày sau liền đi?
Loại chuyện này khiến cho người trong gia tộc thái hậu nhất quyết không buông tha.
Một chất nữ hoàng hậu ngã xuống biến thành hoàng quý phi coi như xong, cháu họ cũng đi, bây giờ thái hậu chết cũng không rõ ràng, quả thực là có người ở phía sau thao túng, sao có thể cam tâm?
Rõ ràng trong gia tộc có một thái hậu một hoàng hậu ở trong cung, đủ một tay che trời, đột nhiên thái hậu không có, hoàng hậu cũng chỉ là một hoàng quý phi không thể sinh nở, làm sao họ có thể nuốt xuống khẩu khí này?
Tộc trưởng náo loạn, thái hậu là thân muội muội của hắn, cho dù sau này muội muội có bao nhiêu không phải, tóm lại là đích thân nhân, đột nhiên mất đi hắn quả thực không tiếp thu được. Không tiếc náo đến trước mặt hoàng thượng, mà còn giơ tay thề muốn điều tra rõ việc này!
Hoàng đế cũng bất đắc dĩ, ầm ĩ như thế cũng chỉ có thể đáp ứng, nghiêm tra việc này, chắc chắn sẽ làm rõ chân tướng!
Ứng Thải Mị nghe Thanh Mai lắp bắp bẩm báo thái hậu chết đuối, sửng sốt một chút liền cười. Chờ Bạch Mai nói hoàng thượng muốn nghiêm tra việc này, cấp cho gia tộc thái hậu một cái công đạo, nàng càng ôm bụng cười to.
Việc này nói rõ chính là hoàng thượng ở phía sau lưng trợ giúp, bây giờ ở trước tiền điện bị buộc nghiêm tra, giống như đây gọi là kêu trộm đi bắt trộm vậy?
Chỉ là Ứng Thải Mị còn tưởng rằng thái hậu rất lợi hại, tưởng hoàng quý phi và thái hậu đấu nhau sống chết một phen, ai biết đột nhiên không còn, thật sự không thú vị.
Nguyên bản còn tưởng rằng sắp có trò hay, nàng đã chuẩn bị tốt chỗ ngồi cắn hạt dưa, ai biết vừa mới mở màn liền kết thúc, thật mất hứng.
Thanh Mai nhìn chủ tử nhà mình cười đến mức cả người run rẩy, không khỏi cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.
Thật ra Bạch Mai cảm thấy thái hậu chết, chủ tử nhà mình sẽ dễ chịu một chút, không cần phải cận thận từng li từng tí lo lắng thái hậu ở sau lưng giở trò xấu.
Thanh Mai nghĩ xa hơn, nhìn Ứng Thải Mị cười vui vẻ như vậy, nàng nhịn không được nghĩ ngợi lung tung, không phải là chủ tử nhà mình làm chứ?
Nếu sau khi bị triều thần nghiêm tra, tìm ra nguyên nhân liên lụy đến chủ tử, kia nên làm thế nào cho phải/
Nàng gấp đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, Ứng Thải Mị lại cười đến đau cả bụng, mới chậm rãi dừng lại.
"Các ngươi đều nhìn chằm chằm, gần đây không để người của Di Xuân điện đi lung tung, thành thật một chút là được."
Dù sao vẫn còn có hoàng thượng, nàng ở chỗ này cần gì phải bận tâm?
Thanh Mai lại đem Bạch Mai phái đi, tiến đến trước mặt Ứng Thải Mị nhỏ giọng hỏi: "Chuyện thái hậu nương nương, có phải chủ tử đã sớm đoán được hay không?"
Bằng không làm sao nàng lại cười không ngừng, mà không phải là kinh ngạc khiếp sợ?
Ứng Thải Mị nghe ra ý của nàng, buồn cười lắc đầu: "Ta chỉ đoán được manh mối, lại không nghĩ rằng xảy ra nhanh như vậy."
Mỹ nam kế của hoàng thượng, so với tưởng tượng của mình quả thực rất hữu dụng.
Nhìn đi, cả đêm mềm giọng ôn nhu, hoàng quý phi liền liều lĩnh, trong nháy mắt đã giết chết thái hậu. Ai nói nữ nhân trong cung kém nữ hiệp giang hồ, thủ đoạn hung tàn như thế này Ứng Thải Mị có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Thanh Mai nghe ra được manh mối, không thể tin được mà trợn to mắt, chần chừ hỏi: "Chẳng lẽ là vị kia ở Nhân Minh điện? Thế nhưng.....làm sao sẽ....."
Nàng quả thực không có biện pháp tin tưởng, hoàng quý phi do một tay thái hậu nâng lên. Năm năm qua nếu không có thái hậu che chở, hoàng quý phi không biết đã ngã bao nhiêu lần, chết bao nhiêu trận.
Bây giờ hoàng quý phi chưa kịp báo ân, liền trực tiếp bắt đầu báo oán?
Nói cho cùng cũng là cô cháu, cho dù có bao nhiêu không vừa ý, sao phải ra tay độc ác như vậy?
Ứng Thải Mị nhướn mày, cười như không cười nhìn Thanh Mai: "Ai bảo thái hậu lại là chướng ngại vật cản đường quý phi?"
Bởi vì có thái hậu, hoàng quý phi thủy chung không thể nắm được quyền lực, không thể xứng đáng với cái tên quốc gia chi mẫu.
Bởi vì có thái hậu, hoàng quý phi vẫn luôn bị đè thấp ở dưới ngay tức khắc, chỉ có thể nhận nhịn làm thiếp, giả một bộ dáng hiếu thuận.
Bởi vì có thái hậu, hoàng thượng mới không thích hoàng quý phi, cũng không quá muốn đến gần, làm cho nàng luôn xấu hổ khi đứng ở vị trí đó.
Bởi vì có thái hậu, hoàng quý phi đã mất đi tư cách làm mẫu thân, thậm chí mất đi cả danh hàm hoàng hậu, như một cái xác không hồn tiếp tục sống ở một nơi ăn thịt người như hoàng cung.....
Thái hậu trở thành một ngọn núi lớn áp trên vai hoàng quý phi, mặc dù dụng tâm giữ gìn, nhưng ở trong mắt hoàng quý phi không chừng chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi, hận còn không đủ, sao có thể báo ơn?
Trách thì trách, thái hậu ở trong cung vài thập niên, đã sớm quên lòng đố kị của nữ nhân đáng sợ như thế nào. Lại sớm đem lòng bại bởi hoàng thượng. Mặc dù bề ngoài đơn thuần vô tội, trên thực tế lại là một mãnh thú ăn thịt người.
Không chừng thái hậu đến chết cũng không biết, kết quả cuối cùng của nàng lại bị một con bạch nhãn lang tính kế!
Ứng Thải Mị chỉ có hai chữ để hình dung, đó chính là......
Đáng đời!