Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 42: Hồi ức thiếu niên


Thời gian Diệp chiêu nghi tới Di Xuân điện, Thanh Mai đang chỉ đạo cung nhân sửa sang lại cung điện.

Đồ cổ nát rơi đầy đất, bàn ghế loạn thất bát tao, người không biết chuyện còn tưởng rằng có trộm vào.

Nàng nghi ngờ một chút, liếc nhìn Ứng Thải Mị đang nằm trên ghế quý phi không có cao ngạo như thường ngày, sắc mặt nhàn nhạt, làm như không để tâm: "Có một số việc ta nghĩ cần phải nói riêng với ngươi."

Ứng Thải Mị tối hôm qua bị hoàng đế lăn qua lăn lại, bây giờ thắt lưng còn đau nhức, trong lòng thập phần không thoải mái. Thân là người cùng sư môn, hoàng thượng không giúp coi như xong, còn đưa ra nhiều yêu cầu, nàng đáp ứng mới lạ!

Thấy hồi lâu không gặp Diệp chiêu nghi, Ứng Thải Mị vỗ vỗ tay Bạch Mai, chậm rãi đi ra ngoài tiểu viện.

Dù sao Ứng Thải Mị cũng biết rất rõ Diệp chiêu nghi muốn hỏi cái gì.

Trong tiểu viện, Thanh Mai đã sớm dâng trà và điểm tâm, Bạch Mai đứng cách xa xa, tầm mắt không rời khỏi Ứng Thải Mị, tùy thời có tiến lên hầu hạ, cũng không quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện.

Trước đây cung nữ lỗ mãng kia thật ra làm cho Ứng quý nghi dạy dỗ rất nhiều, Diệp chiêu nghi lại nhìn người trước mắt, lúc trước tùy thời gây chuyện khắp nơi, bây giờ đã rất bình đạm, thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Nói tới hậu cung thì trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ. Không biết là do trước đây nàng nhìn nhầm hay thiếu sót, nhìn không ra được sự thay đổi của Ứng quý nghi.

Bây giờ thái hậu mất, hoàng quý phi cũng bị biếm vào lãnh cung làm bạn với Trân chiêu nghi, về phần gia tộc của hai người, tru di cửu tộc, không còn ngày để xoay người.

Hoàng thượng nhổ cỏ tận gốc một cách quyết tuyệt làm cho Diệp chiêu nghi vô cùng khiếp sợ. Nàng không ngờ hoàng thượng có thể đối với người bên gối ngoan độc như vậy, hoàng quý phi bồi hắn 5 năm, đối tốt với hoàng thượng ra sao nàng đều nhìn thấy trong mắt.

Đáng tiếc lại rơi vào lãnh cung, kết quả cô đơn đến già ở trong đó.

Có thế hoàng thượng vẫn nhớ tình bạn cũ, vì thế hoàng quý phi không đến mức phải chết không minh bạch giống như thái hậu.

Diệp chiêu nghi đối với hoàng thượng cũng dần chết tâm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, từ đó hoàng thượng không bước vào tẩm điện của nàng nửa bước, chỉ đến Di Xuân điện bên này.

Cung nữ bên người vì nàng không đáng, thế nhưng Diệp chiêu nghi nghĩ tới lời nhắc nhở của Ứng quý nghi lúc trước, gần vua như gần cọp, bây giờ như vậy cũng rất tốt.

Mặc dù nàng ở hậu cung cô đơn, tốt hơn là để gia tộc bị liên lụy giống như kết quả của gia tộc thái hậu.

Diệp chiêu nghi đổ không dậy nổi, cũng không dám đổ, tiến cung nàng liền hiểu rõ, đắc tội hoàng đế thì không chỉ có mình nàng rơi đầu.......

Nguyên bản có một bụng nghi hoặc, sau khi nhìn thấy Ứng quý nghi, ngược lại Diệp chiêu nghi lại không hỏi được.

Nên hỏi cái gì? Vì sao thái hậu lại chết, sao hoàng quý phi lại có kết quả như vậy, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì, có phải hoàng đế ở sau lưng bày kế hay không?

Nếu biết đáp án thì hậu quả như thế nào? Bất quá hoàng thượng nắm được nhược điểm thì chỉ làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.

Diệp chiêu nghi cúi đầu yên lặng nhấp một ngụm trà, quả nhiên là cống phẩm hạng nhất, vị trà thơm ngọt, trong lòng đối với Ứng quý nghi được sủng ái không khỏi có chút hâm mộ. Nghĩ đến vừa thấy nội điện chật vật, nàng thuận miệng hỏi: "Thế nào, ai dám ăn gan hùm mật gấu, ai dám làm quý nghi tức giận? Một phòng toàn bộ bảo bối đều vỡ thành bột phấn."

Ứng Thải Mị nhíu mày, nàng sao có thể nói tối hôm qua cùng với hoàng thượng vung tay làm vỡ?

Đừng nói là Diệp chiêu nghi không tin, cho dù tin thì cũng hoảng sợ không nhẹ.

"Không có gì, là không cần thận mà thôi." Ứng Thải Mị nói hàm hồ cho qua, chỉ hỏi: "Không phải có chuyện muốn nói với ta sao, muốn nói chuyện gì?"

"Không có gì." Diệp chiêu nghi cười khổ, hậu cung có bao nhiêu tân mỹ nhân, đến mặt hoàng thượng cũng không thấy. Nàng coi như xong rồi, tốt xấu cũng hầu hạ hoàng thượng mấy lần, nhớ kỹ tình cũ, nàng chỉ cần an phận ngây ngốc, tuyệt không gây chuyện xấu là được.

Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, thật ra cũng hiểu rõ người này, phất tay để Bạch Mai đưa giấy bút qua, tiện tay viết tiếp một phương thuốc đưa cho Diệp chiêu nghi: "Để cho người ta bốc thuốc, dùng một tháng, bằng không thân thể nhỏ nhắn của người phỏng chừng không thể duy trì được tới năm sau."



Diệp chiêu nghi kinh ngạc, nhất thời thấy hứng khởi, không ngờ nhận được một phần đại lễ.

Nàng cũng cảm giác được thân thể của mình ngày càng lụn bại, bây giờ thì tốt rồi, thế nhưng nội tạng bên trong chậm rãi hư tổn như nhau, cảm thấy lực bất tòng tâm.

Phần lễ này của Ứng quý nghi, không thể ngờ rằng đã cứu nàng một mạng.

Cho tới bây giờ Diệp chiêu nghi là người thức thời, nàng không có hỏi nhiều, tiếp nhận phương thuốc rồi đem cất, nghiêm túc nhìn người đối diện: "Nếu như Ứng tỷ tỷ có chuyện gì, không ngại nói cho muội muội, chắc chắn sẽ giúp ngài một tay!"

Bây giờ Ứng quý nghi được sủng ái, muốn ngồi vị trí hoàng hậu bất quá cũng chỉ là thời gian.

Xuất thân của nàng tốt, lại không còn bao nhiêu ngoại thích, quả thực là ứng cử viên tốt nhất.

Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là thiếu đông phong.

Hôm nay Ứng quý nghi cứu mình một mạng, Diệp chiêu nghi cũng không để ý liền đẩy thuyền một phen.

Lại nhìn thấy Ứng Thải Mị khoát khoát tay, thờ ơ nói: "Ngươi nghĩ, cũng không phải là ta muốn."

Làm hoàng hậu có cái gì tốt? Vẫn nên làm phi tử, muốn đi thì đi, hoàng đế chỉ cần thông báo ra bên ngoài là chết bất đắc kì tử, sẽ không ai lắm miệng đòi truy cứu. Nếu trở thành hoàng hậu, nàng có muốn chạy thì cũng không dễ dàng như vậy.....

Diệp chiêu nghi sửng sốt, nữ tử nào tiến cung mà không mang mộng đẹp muốn làm hoàng hậu, Ứng quý nghi thì kỳ quái, hoàn toàn không để trong lòng, không giống như là nói trái lương tâm.

Thật ra Ứng Thải Mị muốn trước khi mình chạy trốn có thể gọi Diệp chiêu nghi che lấp một phen: "Bất quá lời của muội muội ta sẽ nhớ kỹ. Đến lúc đó ngươi đừng nuốt lời là được."

Diệp chiêu nghi liên tục nói không, trở về mang một bụng đầy nghi hoặc.

Nguyên bản trong hậu cung oanh oanh yến yến, bây giờ lại không còn mấy người phân vị cao, Thanh Mai nhìn thấy chủ tử nhà mình và Diệp chiêu nghi giao hảo tốt. Nhìn sắc mặt Diệp chiêu nghi tiền tụy, không có phẫn hận giống như trước đây, rất yên lặng.

Trong cung không thiếu mỹ nhân, thiếu nhất là người có đầu óc thông minh.

Điểm này Thanh Mai đã nhận ra.

Diệp chiêu nghi đã đi, Ứng Thải Mị tìm một gian phòng yên tĩnh bắt đầu luyện công.

Đoạn thời gian này, buổi tối hoàng thượng lăn qua lăn lại nàng rất nhiều, nàng thu nạp đủ dương khí.

Mỗi ngày mỗi đêm thu nạp, bây giờ đã tràn đầy, hai ngày nay ẩn ẩn có điềm báo muốn đột phá.

Thần công của Ứng Thải Mị dừng lại ở tầng thứ hai quá lâu, rất gấp để lê tầng thứ ba, giúp sư phụ phân ưu.

Ngồi xếp bằng, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.

Khí tức đan điền theo khẩu huyết di chuyển tới huyệt vị, Ứng Thải Mị cẩn thận từng li từng tí, tuy nói uy lực của thần công cường đại nhưng lại rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Tuy nàng muốn nhanh chóng lên tầng thứ ba nhưng cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa.

Nếu chết, ai giúp sư phụ?

Tâm vô tạp niệm, Ứng Thải Mị lại không biết lý do cảm thấy có chút bực bội.



Chuyện bên cạnh sư phụ có kẻ phản bội, luôn luôn làm cho nàng canh cánh trong lòng, rất sợ có một ngày sư phụ lại trúng chiêu.

Nếu nói sư phụ cái gì cũng tốt, chính là bao che khuyết điểm, ngoài lạnh trong nóng.

Người lợi dụng điểm này, sư phụ thua là không thể nghi ngờ.

Ứng Thải Mị càng nghĩ càng bực bội, ẩn ẩn cảm giác đan điền càng lúc càng đau, không thể không ngừng lại.

Trong lòng có chuyện, luyện công dễ xảy ra sự cố, nàng cắn môi, lại một lần nữa nhắm mắt bắt đầu.

Lần này kiên trì được 1 canh giờ, chỉ tiếc đến cuối cùng vẫn muốn xóa, khí tức đảo lưu, Ứng Thải Mị che ngực phun ra một ngụm máu đen, không khỏi thở dài.

Thanh Mai ở bên ngoài nghe thấy được khẽ vang lên, chủ tử nhà mình ở bên trong tròn ba canh giờ, nàng không khỏi len lén trông coi, vừa lúc nhìn thấy Ứng Thải Mị thổ huyết, sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng chạy qua đỡ: "Chủ tử, người làm sao?"

Bạch Mai nghe thấy giọng nói của Thanh Mai, sợ đến mức thét chói tai: "Chủ tử, để nô tỳ đi truyền thái y!"

Ứng Thải Mị giơ tay ngăn hai người, nói đùa, nếu bị thái y chuẩn đoán, còn không phải mọi người sẽ biết nàng luyện công xảy ra sự cố?

Ứng mỹ nhân không biết võ công, công lực của nàng từ đâu đến?

Chính mình không cảm thấy trong cung sẽ có bí mật, Chỉ cần một người biết, thì chính là tất cả mọi người đều biết......

"Được rồi, không phải chuyện lớn." Ứng Thải Mị thở ra, tốt xấu cũng bảo vệ được đan điền, chỉ là kinh mạch có chút tổn thương, không phải chuyện lớn gì.

Trấn an hai đại cung nữ kinh hoảng, phân phó các nàng đi làm một chút thức ăn thanh đạm, thu thập mớ hỗn độn trên đất xong, Ứng Thải Mị ỷ lại trên giường hơi trầm ngâm.

Nàng nhớ lại lúc còn bên cạnh sư phụ, chậm rãi suy tư từng người một, chỉ là trong lòng có nghi ngờ, đều cảm thấy tất cả mọi người có thể là kẻ phản bội.

Đột nhiên, trước mắt Ứng Thải Mị hiện lên một bóng người.

Nếu nàng nhớ không lầm, lúc nàng mười lăm tuổi từng nhìn thấy người này ở xa xa.

Đó là ai?

Ứng Thải Mị tỉ mỉ nhớ lại, nhớ người nọ thích mặc thanh sam, gần bằng tuổi nàng, lại luôn núp ở phía sau núi giả trong tiểu viện rất ít người xuất hiện.

Nếu không phải lúc nàng bướng bỉnh lười biếng luyện công, chạy ra phía sau núi chơi thì cũng không có khả năng sẽ gặp người nọ.

Ứng Thải Mị nháy mắt, nghĩ đến cả não đều đau, cuối cùng nhớ rõ người nọ bị thái sư phụ cấm cho đi chơi, xa xa nhìn, thỉnh thoảng đặt một bó hoa nhỏ trên con đường nàng hay đi qua.

Lại có lẽ là thân thủ điêu khắc đàn trâm gỗ, tuy là vật không đáng giá. Khi đó trong sư môn không nhiều bạn cùng lứa, thật ra Ứng Thải Mị rất thích người thiếu niên kia.

Nàng suy nghĩ sư phụ đi xuống núi, mang một ít đồ vật nhỏ về cho nàng, nàng đặt trên con đường đó. Ngày thứ hai đến nhìn, quả thực đều bị người cầm đi, còn để lại vật nhỏ hắn đích thân làm.

Loại trò chơi trao đổi này kiên trì chừng nửa năm, cuối cùng Ứng Thải Mị cũng không gặp lại thiếu niên kia, rất nhanh liền đã quên.

Bây giờ nghĩ đến, khuôn mặt của thiếu niên kia Ứng Thải Mị không nhớ rõ.

Trong lòng nàng lại ẩn ẩn có đáp án, người thiếu niên kia có thể chính là hoàng thượng.......

Chương này mình tặng bạn HuynhDieu08122004. Năm mới vui vẻ!!!